Lần này có không ít người đứng dậy, thợ đúc và thợ đúc kiếm khác nhau, bọn họ chuyên nung quặng sắt còn thợ đúc kiếm chỉ dùng thành phẩm là sắt luyện để tinh chế nên địa vị của thợ đúc kiếm cao hơn rất nhiều.

– Một tháng mấy người kiếm được bao nhiêu vậy?

Chu Thiên Giáng hỏi.

– Đại nhân, điều này thì phải xem chưởng quầy có thưởng cho hay không nữa, nếu gặp may thì một tháng cũng được một lượng bạc.

Một đại thúc thật thà nói.

– Được, mời chư vị ngồi.

Chu Thiên Giáng nói xong lại hỏi mấy người thợ rèn lần nữa, tiền thợ rèn kiếm được cao hơn một chút so với thợ đúc. Ai cũng là người lao động tay chân nặng nhọc cả.

– Mọi người nghe đây, ta mời chư vị đến đây là muốn tập trung tài nghệ và khả năng của mọi người cùng mở một xưởng chế tạo, về phần thu nhập thì thợ đúc kiếm mỗi năm bốn trăm lượng bạc ròng, có thể lĩnh trước, thợ rèn và thợ đúc mỗi năm một trăm lượng bạc ròng, cũng có thể lĩnh trước. Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất là mọi người phải làm việc theo sự sắp xếp của ta, nếu mọi người đồng ý thì chúng ta có thể kí một khế ước, tất cả chi phí ăn ở, ăn mặc ta bao hết.

Chu Thiên Giáng cao giọng nói với mọi người.

Lần này thì mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là những người thợ rèn và thợ đúc. Họ cảm thấy không thể tin được, có những người cả đời này e là cũng chẳng thể kiếm được một, hai trăm lượng bạc, kể cả những thợ đúc kiếm. Làm gì có chuyện không đồng ý chứ, chuyện tốt như vậy có đốt đèn lồng cũng khó tìm.

Chu Thiên Giáng lập tức lệnh Chu Nhị kí khế ước với những người này đồng thời chọn ra mười người để tập trung bàn luận. Chu Thiên Giáng lấy sơ đồ mà hắn tự vẽ ra để mười người này xem có thể chế tạo được theo yêu cầu hay không. Sơ đồ rất đơn giản, Chu Thiên Giáng đã vẽ mấy bức Hồng Y đại pháo dựa theo trí nhớ của hắn, với trình độ luyện sắt và chế đúc của Đại Phong hiện giờ thì cũng có thể chế tạo được những thứ này, chỉ cần cải tiến một chút thì e là vừa bắn pháo ra đã nổ tung ấy chứ. Mấy người này sau khi nghiên cứu phân tích thì nói có thể chế tạo được nhưng điều đầu tiên mấy thợ đúc đề nghị là phải cần một lượng lớn quặng sắt tinh luyện, nếu không chất sắt được luyện ra sẽ không đạt yêu cầu.

Điều này thì Chu Thiên Giáng bảo bọn họ cứ yên tâm, tuy quặng sắt tinh luyện ở Đại Phong tương đối quý nhưng với tài lực của hắn thì việc thu mua cũng không thành vấn đề. Nếu như những người này có thể chế tạo được Hồng Y đại pháo thì Chu Thiên Giáng cũng lập tức phái Chu Nhị bí mật dẫn họ đến huyện thành An Viễn.

Hiện giờ Chu Tứ là huyện lệnh của An Viễn. An Viễn đã trở thành căn cứ địa của Chu Thiên Giáng, nếu muốn chế tạo mấy thứ này thì cũng không thể làm ở kinh thành được, nhỡ chẳng may bị Thành Võ Hoàng phát hiện ra thì không chừng lại mất đầu như chơi. Sau khi những binh khí bí mật này được chế tạo thì Chu đại quan nhân cũng chuẩn bị cho thiên hạ một niềm vui bất ngờ, cũng là con át chủ bài bảo vệ cái mạng của hắn.

Từ khi Chu Thiên Giáng bị đẩy về chức vụ ban đầu thì dường như các quan viên trong kinh thành đều nhìn ra được Thành Võ Hoàng rất gai mắt Chu Thiên Giáng, từ đó Chu đại quan nhân lại trở thành một viên quan không được chào đón, An Sát Viện cũng trở thành nha môn bỏ không. Chu Thiên Giáng vô cùng nhàn hạ, xin Thành Võ Hoàng nghỉ mấy ngày rồi đích thân đến huyện thành An Viễn thị sát “xưởng chế tạo binh khí” của hắn.

Chu Tứ đã đóng ở An Viễn được gần hai tháng, dưới sự cai quản của Chu Tứ, một huyện thành nho nhỏ đã trở thành một vương quốc độc lập. Cấp trên của Chu Tứ là Phủ doãn Định Viễn biết cậu ta là người của sát thần Chu Thiên Giáng nên căn bản cũng không dám hỏi đến chuyện của An Viễn, chỉ cần Chu Tứ không đến tìm ông ta gây sự là ông ta đã cảm tạ trời đất lắm rồi.

Các thiết bị ở xưởng chế tạo rất thô sơ nhưng dưới khí thế bừng bừng của những người thợ đã nhanh chóng đun được lô nước sắt đầu tiên, các thợ đúc kiếm lại nấu lại lần nữa để tinh luyện thêm. Trong tay của ba nhóm thợ thủ công khác nhau, cuối cùng khẩu Hồng Y đại pháo đầu tiên đã ra đời.

Chu đại quan nhân pha trộn thuốc nổ theo như hiện đại rồi đích thân làm thử nghiệm nã pháo. Khi khẩu pháo tạo ra một cái lỗ lớn trên tường thì các quan binh thủ hạ của Chu Tứ cũng kích động lớn tiếng reo hò nhưng trong mắt Chu đại quan nhân thì cũng chỉ là đồ rác rưởi, xem ra vẫn còn phải cải tiến phần đạn pháo nữa, ít nhất phải đánh sập được một bức tường mới hài lòng được.

Chu Thiên Giáng lại vẽ thêm mấy bản vẽ nữa rồi bảo Chu Tứ sửa lại những khẩu đạn pháo này theo nguyên lý của “Phích Lịch Đạn”, sau đó đặt Hồng Y đại pháo lên xe vì không thể để con người khiêng pháo lúc lâm trận được.

Chu Thiên Giáng bí mật ở An Viễn hơn một tháng mới hồi kinh. Kinh thành từ khi Hoàng hậu Phùng Uyển Thu bị phế truất thì Dung Quý Phi vẫn chưa cử hành đại lễ lập hậu, hiện giờ kinh thành đã dần yên ổn, Thành Võ Hoàng chọn ngày lành tháng tốt, nhân việc cử hành đại lễ truyền vị mà triệu tất cả Phủ doãn các đô phủ vào kinh.

Trong Càn cung điện hoàng cung, trong tay Thành Võ Hoàng cầm một bức mật tấu quan ngoại, lông mày cau lại. Theo như mật thám ở Thiên Thanh báo cáo lại nói Ô tộc bình thường của Thiên Thanh đột nhiên mọc ra một kẻ tài ba, suất lĩnh bộ tộc liên tiếp đánh bại bốn bộ tộc lớn, có nguy cơ sẽ thống nhất Thiên Thanh. Nếu như chuyện này xảy ra thật thì đây không phải là chuyện tốt với Đại Phong, các bộ tộc Thiên Thanh rất dũng mãnh, chính vì mâu thuẫn giữa các bộ tộc mà họ mới không rảnh để ý đến Đại Phong, một khi Thiên Thanh thống nhất dưới tay một người thì e là Đại Phong lại sắp phải đối mặt với một tai vạ lớn.

– Vệ Triển, ngươi thấy chuyện này thế nào?

Thành Võ Hoàng nhìn Vệ Triển hỏi.

– Hoàng thượng, thủ lĩnh của bộ tộc nổi dậy ở Thiên Thanh quốc tên là Chiêm Hãn, nghe nói người này dũng mãnh hơn người, có thể giương cung ngàn cân. Hiện giờ chỉ còn lại Ương Kim tộc chưa bị đánh bại, thần thấy chúng ta có thể âm thầm chi viện Ương Kim tộc. Tuy trước kia họ là kẻ thù của Đại Phong chúng ta nhưng hiện giờ nếu bọn họ ngã xuống thì chắc chắn mục tiêu tiếp theo của Ô tộc sẽ là phía bắc Đại Phong chúng ta.

– Chi viện? Lẽ nào bảo Văn Nhữ Hải phái binh đến đó sao? Nếu vậy một khi Ương Kim tộc thất bại thì Ô tộc cũng có cái cớ để xâm chiếm Đại Phong rồi.

Thành Võ Hoàng lo lắng nói.

– Không, Văn Nhữ Hải thủ tại Hổ Quan quan tuyệt đối không thể động, chỉ sợ đại doanh Bắc Phương vừa động thì Chu Diên Thiên cũng sẽ nhân cơ hội mà xuôi nam. Thần thấy hay là bảo Chu Thiên Giáng đem theo chút người âm thầm đến đó, với bản lĩnh của tiểu tử này thì có lẽ sẽ giúp được Ương Kim tộc chuyển bại thành thắng. Cho dù có thất bại thì cũng không lộ mục đích của Đại Phong ta, mặt khác để Chu Thiên Giáng quyết đấu với nhân mã Ô tộc cũng là để tích lũy kinh nghiệm bình định Thiên Thanh sau này.

Vệ Triển trầm giọng nói.

Thành Võ Hoàng thả tấu chương trong tay xuống, khẽ gật đầu nói:

– Tiểu tử này cũng an nhàn hai tháng nay, đến lúc phải lôi ra dùng rồi, chờ đại lễ lập hậu kết thúc ta sẽ lập tức phái tiểu tử này âm thầm tiến về phía bắc. Vì để tránh người khác chú ý, xem ra trẫm lại phải định thêm tội danh cho tiểu tử này thì mới công khai tống hắn ra khỏi kinh thành được.

Thành Võ Hoàng nói xong thì nhìn Vệ Triển, Vệ Triển cười khổ một tiếng, trong lòng thầm nhủ Chu Thiên Giáng đúng là xui xẻo, giúp Đại Phong mà còn phải gánh tội danh.

– Người đâu, truyền Chu Thiên Giáng yết kiến!

Thành Võ Hoàng phân phó một tiếng cho Ngụy Chính Hải.

– Hoàng thượng từ từ đã, chuyện này hay để thần đích thân nói đi. Với sự quật cường của tiểu tử Chu Thiên Giáng này thì e là chỉ phí lời thôi.

Vệ Triển nói.

Thành Võ Hoàng cười ha ha:

– Cũng được, tránh cho tiểu tử này lại ra điều kiện với trẫm. Vệ Triển, chuyện này ta giao cho ngươi đấy.

Vệ Triển đáp lời rồi lui khỏi Càn cung, sau khi xuất cung Vệ Triển không đến tìm Chu Thiên Giáng ngay mà chạy đến phủ tướng quân của Quách gia.

Vệ Triển đến phủ tướng quân không phải để tìm Quách lão phu nhân mà là muốn gặp Lâm Phong. Thời gian này Lâm Phong không ở phủ đệ của Chu Thiên Giáng mà lại trở thành thợ làm vườn trong Quách phủ, người vừa có tuổi liền trở nên lưu luyến một số chuyện. Vườn hoa nho nhỏ này trở thành nơi để Lâm Phong nhớ lại chuyện cũ, ông không muốn rời xa nơi đây có lẽ cũng xuất phát từ tình yêu sâu sắc đối với Quách lão phu nhân. Tuy hai người lúc sinh thời không thể ở bên nhau nhưng ít nhất cũng có thể cùng an dưỡng tuổi già trong cùng một đại viện.

Trong vườn hoa chẳng những có Lâm Phong mà Quách lão phu nhân cũng đang ngồi trên ghế đá, đến cái tuổi này thì bà đã sớm coi Lâm Phong như một người bạn tri kỷ chứ không hề có suy nghĩ gì khác, cũng không dám có suy nghĩ quá phận.

– Vệ Triển đại nhân, Hoàng thượng muốn để ngựa chạy nhưng lại không muốn cho nó ăn cỏ, nếu cứ như vậy thì e là sớm muộn gì cũng có một ngày Thiên Giáng sẽ giãy khỏi dây cương, trở thành một con ngựa hoang mất khống chế.

Quách lão phu nhân nghe yêu cầu của Vệ Triển xong thì cũng cảm thấy Thành Võ Hoàng hơi quá đáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play