Chu Thiên Giáng xài một chiêu mượn đao giết người, tạt nước bẩn thành công lên đầu lão thần Vương Bính Khôn. Nhưng hắn làm thế cũng khiến mục đích của Thành Võ Hoàng thất bại, có lẽ là vì tức giận, Thành Võ Hoàng không ngờ lại phái Tĩnh vương xử lý Chu Thiên Giáng.
Sau khi nhận được thánh lệnh, Tĩnh vương không phái người đi bắt ‘tội thần’ Chu Thiên Giáng, trái lại còn mang Đả Vương Tiên đến Càn cung.
Từ khi chuyện này mới bắt đầu, Tĩnh vương đã hơi bất mãn với cách làm của Thành Võ Hoàng. Y biết vị hoàng huynh này hết sức cảnh giác với Chu Thiên Giáng, chỉ sợ tiểu tử này biến thành mãnh hổ sổng chuồng, không ai hàng phục nổi. Nhưng Tĩnh Vương cũng hiểu, tiểu tử Chu Thiên Giáng này không phải hạng tầm thường, chèn ép có mức độ hắn còn có thể chịu được. Nhưng một khi Thành Võ Hoàng bị sự cảnh giác và nghi kỵ của bản thân khống chế, chèn ép vượt quá giới hạn tâm lý của Chu Thiên Giáng, Chu Thiên Giáng rất có thể sẽ làm ra chuyện gì đó khiến Đại Phong hối hận không kịp. Tĩnh vương không còn cách nào khác, đành bước vào Càn cung khuyên nhủ hoàng huynh của mình.
Trong Càn cung, Tĩnh vương đuổi tất cả thái giám đang làm nhiệm vụ ra ngoài, cả cung điện to lớn chỉ còn hai huynh đệ, mỗi người ngồi một vị trí khác nhau.
– Hoàng huynh, hai huynh đệ ta từ nhỏ đến lớn, có thể nói là trên đại cục chưa bao giờ có mâu thuẫn. Nhưng trong vấn đề của Chu Thiên Giáng, thần đệ không thể không phản bác người vài câu.
Tĩnh vương đặt ngang Đả Vương Tiên trên hai chân, nói với vẻ mặt thâm trầm.
Thành Võ Hoàng lại không nghiêm túc như vậy, khẽ cười nói:
– Tĩnh vương, xem điệu bộ này, chẳng lẽ ngươi đang định kháng lại ý chỉ của vi huynh?
– Hoàng huynh, thần đệ hỏi người, Chu Thiên Giáng hai lần lãnh binh, người thấy năng lực của hắn ra sao?
– Ừ, có thể nói là kỳ tài đương thời, hiện nay ngoại trừ Quách Thiên Tín trầm ổn thiện chiến, chỉ e không có ai bằng.
– Vậy công lao của hắn thế nào?
– Công cao cái thế.
– Đã là nhân tài như thế, công lao như thế, vì sao hoàng huynh lại hết lần này tới lần khác làm khó dễ hắn? Thần đệ biết người càng tài giỏi thì tính cách càng nóng nảy. Nếu chèn ép quá nặng, thần đệ chỉ e Thiên Giáng sẽ bỏ Đại Phong ta mà đi.
Tĩnh vương lo lắng nói.
Thành Võ Hoàng đứng lên, chắp tay sau lưng đi tới đi lui vài bước:
– Tĩnh Vương, điều vi huynh lo lắng không phải hắn đi, mà là tương lai hắn sẽ tiếm quyền. Giờ hai ta còn khoẻ mạnh, có lẽ tiểu tử này còn chưa dám ngo ngoe. Nhưng hai ta chết đi rồi, hai hoàng nhi của trẫm không ai là đối thủ của hắn. Huyền Châu thì khỏi nói, Huyền Nhạc trầm ổn có thừa, nhưng lại không giỏi khống chế đại cục. Không chế ngự Chu Thiên Giáng, sớm muộn gì cũng thành tai họa.
Thành Võ Hoàng liếc nhìn Tĩnh Vương một cái, lắc đầu:
– Không, trẫm không thể làm thế. Nói thật trẫm cũng rất thích hắn, huống chi bây giờ Đại Phong ta nam bắc đều có địch, đúng là lúc cần đến tướng tài. Tuy trẫm có lòng cảnh giác với hắn, nhưng cũng không thể giết lương thần, đây không phải là đạo trị quốc.
– Hoàng huynh, thần đệ không hiểu ý người. Nếu đã vậy, sao không lôi kéo hắn mà lại phải không ngừng chèn ép.
– Tiểu từ Chu Thiên Giáng này rất giảo hoạt, tiểu xảo nhiều vô kể. Ngươi không kiếm việc cho hắn làm, tiểu tử này sẽ có thời gian rảnh đi làm chuyện khác. Giờ hắn còn trẻ đã quyền cao chức trọng, nếu vi huynh lại thêm ân sủng, bách quan chắc chắn sẽ a dua nịnh nọt, hình thành một thế lực mới xoay quanh Chu Thiên Giáng. Trẫm chỉ muốn cho bách quan thấy, tiểu tử này tuyệt không phải người trẫm ưu ái. Nếu thế, sẽ hình thành một phe đối lập với Chu Thiên Giáng trong triều đình. Thân là vương giả, ta phải suy nghĩ cho Lý gia chúng ta, bất cứ lúc nào cũng không thể để một đại thần độc quyền. Chỉ khi các thần tử đối địch, kẻ làm vương giả mới có thể nắm thế cân bằng trong tay. Bằng không ngươi lệnh không được, cấm không dứt, một khi ngươi có sai lầm, bách quan sẽ hợp sức tấn công ngươi.
Tĩnh vương gật đầu, đứng ở góc độ con cháu Lý gia mà suy xét, lời này của Thành Võ Hoàng không phải không có lý.
– Hoàng huynh, nói thì nói thế, nhưng Đại Phong ta bây giờ nhân tài thưa thớt, nam bắc đều có cường địch rình mò, không thích hợp để xuất hiện cục diện đấu đá nội bộ. Vả lại trong vụ án Chu Thiên Giáng thẩm lý tội thần, hoàng huynh đã nói sẽ không can dự vào. Vậy mà bây giờ lại phái thần đệ truy cứu trách nhiệm, chỉ e thằng nhóc Thiên Giáng sẽ không chịu nổi sự đả kích này.
– Ha ha ha ha!
Thành Võ Hoàng bỗng dưng cười lớn.
Tĩnh Vương nghi hoặc nhìn Thành Võ Hoàng, không hiểu lời mình nói có gì nực cười.
Thành Võ Hoàng cười xong, chỉ vào Tĩnh vương nói:
– Ta nói ngươi đó, đúng là quan tâm tất loạn. Vi huynh biết ngươi quyết tâm muốn gả Ngọc nhi cho hắn, ngươi yên tâm, trẫm không tranh đoạt con rể với ngươi. Tĩnh vương, ngươi cứ làm theo ý chỉ của vi huynh, cam đoan tiểu tử này sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Tĩnh Vương hơi nghi ngờ phải chăng Thành Võ Hoàng đang nói mê, Chu Thiên Giáng lập được công lao hiển hách, chẳng những không được trọng thưởng, bây giờ còn muốn trừng phạt hắn, là ai cũng không bằng lòng tiếp nhận.
Không đợi Tĩnh vương hỏi cụ thể sẽ dùng tội danh gì, đã thấy Ngụy Chính Hải hoảng hốt chạy vào.
– Chủ nhân, không xong rồi, Vương Bính Khôn và Chu Thiên Giáng đều tự mình dẫn theo quan viên dưới quyền muốn đánh nhau ngoài cửa cung. Bọn họ nói nếu Hoàng thượng không trừng trị đối phương thì hôm nay sẽ chắn ngoài cửa cung không đi.
Thành Võ Hoàng cười khổ một tiếng, nhìn Tĩnh Vương nói:
– Thần đệ tốt của ta, việc này trẫm cũng không tiện ra mặt.
– Lại là đệ?
Gương mặt Tĩnh Vương giống như ăn phải mướp đắng, một Vương gia như y quả thực đã trở thành một lão già chuyên đi khuyên giải dàn hòa.
Ngoài cửa cung, Chu đại quan nhân dẫn quan viên dưới quyền ở Hình bộ và An Sát viện đang chửi bới tưng bừng với một đám lão thần cầm đầu là Vương Bính Khôn.
– Vương Bính Khôn, ông không cần cậy mình già cả, phá vỡ lời hứa không giết người của bản quan. Hôm nay nếu không cho ta một câu trả lời hợp lý, ta sẽ không để yên cho ông.
– Chu Thiên Giáng, ngươi chớ vội làm càn. Tội thả phản thần, nếu Hoàng thượng không xử ngươi thì chúng ta sẽ quỳ cho đến chết trong triều đình!
Hai phe ngươi tới ta đi, đều đang liều mạng đấu võ mồm vì người phe mình. Bên phe Chu Thiên Giáng, đám Chu Nhất, Hạ Thanh đều hiểu rõ đây là diễn kịch cho người khác xem, không ai coi là thật. Nhưng Thân Bách Công lại không hiểu rõ lắm nội tình bên trong, vẫn cứ đinh ninh Chu đại quan nhân căm giận cùng cực nên ra sức chửi mắng. Ngày thường gã gặp đám lão thần này thì khách khí như gặp cha, hôm nay coi như được dịp, chửi hăng đến nỗi cổ họng cũng bắt đầu khàn đi.
Tĩnh Vương dẫn hai đội quan sai phủ Tông nhân hùng hổ lao ra. Hai đội quan sai đứng xen vào giữa, tự nhiên tách hai nhóm người ra.
– Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, các ngươi coi chỗ này là đâu, ai không biết còn tưởng đây là cái chợ.
Tĩnh Vương vung Đả Vương Tiên, uy vũ nói.
– Tĩnh Vương, chúng tôi muốn gặp Hoàng thượng, Chu Thiên Giáng tội ác tày trời, nếu Hoàng thượng không nghiêm trị, chúng tôi sẽ…
– Được rồi được rồi, ta biết lão đại nhân ngài muốn quỳ can gián. Hoàng huynh có bệnh trong người, không tiện vời mọi người vào yết kiến, nên mọi chuyện sẽ do bản vương làm chủ.
Tĩnh Vương nói rồi liếc nhìn Chu Thiên Giáng.
– Tĩnh Vương thiên tuế, Vương Bính Khôn thân là Phó chủ thẩm, vật mà dám đánh xỉu bản chủ thẩm, sau đó chém hai nhà Phùng, Ngạc ngay tại chỗ. Chuyện này chẳng những hủy hoại danh dự của bản quan, mà cả danh dự của ngài cũng bị ảnh hưởng theo. Vậy nên bản quan xin Tĩnh Vương dùng Đả Vương Tiên của ngài để đòi lại lẽ công bằng cho tại hạ.
Chu Thiên Giáng nói bằng ‘lời lẽ chính nghĩa’.
Chu Thiên Giáng vừa nói xong, một đám lão thần bên phe Vương Bính Khôn bắt đầu lo lắng thật sự. Dù sao Tĩnh Vương cũng là một trong những người hứa hẹn, Vương Bính Khôn làm thế chẳng khác nào không nể mặt y.
– Ồ, còn có chuyện này sao?
Tĩnh Vương ‘giật mình’ nhìn Vương Bính Khôn.
– Hừ! Lão thần hành sự đoan chính, hai nhà Phùng, Ngạc mà chưa chết thì việc này sẽ không ngừng di hại. Lão thần làm thế tuy ảnh hưởng đến thể diện của Vương gia, nhưng không thẹn với lòng.
Hai ngày nay chúng thần đã suýt tức đến nổ phổi, hôm nay Vương Bính Khôn ‘đánh ngất’ Chu Thiên Giáng, giết hai nhà Phùng, Ngạc tại trận, cuối cùng đã giúp mọi người thở ra một ngụm ác khí. Đám văn thần này xưa nay vẫn luôn văn nhã, cả đời làm quan đây là lần đầu tiên cảm thấy động thủ đánh người lại sảng khoái đến vậy.
Tĩnh Vương sa sầm mặt mũi:
– Chu Thiên Giáng thân là Hình bộ Thượng thư, lại là quan chủ thẩm phụ trách xét xử phản thần. Không ngờ lại bội ước, khiến hai nhà Phùng, Ngạc bị chém ngay trên Hình bộ. Người đâu, bắt tên Chu Thiên Giáng đáng chết này cho bản vương, áp giải đến phủ Tông nhân thẩm vấn.
Tĩnh Vương nói vậy khiến hai phe ngoài cửa cung đều ngây người. Đặc biệt là phe Chu Thiên Giáng, trong lòng tự nhủ không lẽ Tĩnh Vương say rồi? Dù có bắt người, cũng nên bắt Vương Bính Khôn mới đúng.
Bốn gã quan sai phủ Tông nhân bước lên tròng gông cùm lên Chu Thiên Giáng, Chu đại quan nhân căn bản không hề phản kháng, để mặc cho quan sai động thủ.
– Vương gia thiên tuế, không đúng, sao lại bắt đại nhân nhà chúng tôi?
Thân Bách Công khàn khàn hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT