– Tội thần lớn mật, đừng tưởng ngươi giờ còn là Hình Bộ Thượng thư. Mã Đinh Thiên, ngươi giờ chẳng qua là tội thần mà thôi, đương kim Hình Bộ Thượng thư là Chu Thiên Giáng Chu đại nhân. Nếu không khai trung thực, có tin bổn tuần ti dùng hình không hả?

Thân Bách Công hô lớn phô trương thanh thế, nhưng cũng không dám dùng đại hình với cấp trên trước kia.

Mã Đinh Thiên hừ lạnh:

– Hừ! Mặc dù bản quan là người chờ xử tội, nhưng theo luật pháp Đại Phong quan thẩm vấn cũng phải là quan nhất phẩm trở lên. Chỉ sợ trong số người ngồi kia, chỉ có Lão Thái phó là có tư cách thôi.

Mã Đinh Thiên không cười, liếc nhìn Chu Thiên Giáng một cái. Y chưa biết rằn Chu đại quan nhân đã được thăng tiến đến tiêu chuẩn nhất phẩm.

Thân Bách Công bị nói cho đỏ mặt tía tai. Mã Đinh Thiên nói không phải là không có lý, gã là ti nha Hình Bộ chỉ đáng được thẩm tra xử lý quan viên dưới ngũ phẩm. Giờ bị Chu Thiên Giáng không trâu bắt chó đi cày, quả thật hơi mất mặt.

Lão Thái phó Vương Bính Khôn ho khan một tiếng:

– Mã Đinh Thiên, Hoàng thượng đã sắc phong Chu Thiên Giáng đại nhân là Thái tử Thiếu bảo Hình Bộ Thượng thư, chủ thẩm tất cả các vụ án của tội thần. Mặc dù ta và ngươi xưa nay là vi thần cùng điện, nhưng tội phản bội vua không thể nhẹ nhàng tha thứ.

Vương Bính Khôn nói xong, nhìn về phía Chu Thiên Giáng:

– Chu đại nhân, bản quan cảm thấy hay là ngươi thẩm vấn đi. Mã Đinh Thiên tuy là tội thần, nhưng dù sao cũng đứng trong hàng lục bộ trọng thần.

Lão Thái phó Vương Bính Khôn nói rất hàm ý, ý là tên Thân Bách Công đúng làkhông đủ tư cách, tiểu tử ngươi không tự mình thẩm tra xử lý thì ngồi trong công đường làm cái quái gì chứ?

Chu Thiên Giáng nghe xong, buông chân bắt chéo, ngồi thẳng người:

– Nếu đã vậy thì để bản quan hỏi. Vậy thì, người đâu, lấy cho Mã đại nhân một cái ghế.

Chu Thiên Giáng nói xong, từ trên xuống dưới trong công đường xôn xao. Đám dân chúng ở cửa đều bàn tán. Vương Bính Khôn lại ngạc nhiên nhìn Chu Thiên Giáng.

Ngồi bên cạnh Thân Bách Công còn có một tên quan ghi chép, dường như nghi ngờ mình nghe nhầm liền nhìn Thân Bách Công ở bên cạnh.

Thân Bách Công vô cùng tin tưởng Chu Thiên Giáng, cảm thấy mọi cử động của hắn đều chứa đầy huyền cơ. Thấy tình huống như vậy, Thân Bách Công bình tĩnh nói nhỏ:

– Nhìn thấy chư?Đây là thủ đoạn vừa đấm vừa xoa đại nhân chúng ta. Trước dùng ân huệ sau đó lập tức tiến hành đại hình. Mã Đinh Thiên là quan lớn nhất trong bọn phản thần, đại nhân chúng ta sẽ giết một người răn trăm người, chờ coi rồi biết.

Thân Bách Công đắc ý liếc nhìn tên quan ghi chép, trong lòng tự nhủ cần học tập một chút.

Mã Đinh Thiên cũng bị Chu Thiên Giáng làm cho hồ đồ. Mã Đinh Thiên nhìn cái ghế thái sư, cảm thấy có chút không thể tin nổi. Ông ta cảm thấy đây nhất định là âm mưu của Chu Thiên Giáng. Mã Đinh Thiên như đứng trên đống lửa, cẩn thận nhìn Chu Thiên Giáng.

– Mã đại nhân, muốn dùng trà nữa không?

Chu đại nhân cười híp mắt hỏi.

– Hừ! Chu Thiên Giáng, không cần phải giả tạo như vậy, có chiêu gì thì cứ việc tung ra đi.

Mã Đinh Thiên chẳng đếm xỉa nữa rồi, với tội danh của y, Thành Võ Hoàng tuyệt đối sẽ không để y sống. Dù sao cũng chết, không bằng chết khí phách một chút.

– Ha ha, vậy được, chúng ta bắt đầu hỏi. Mã Đinh Thiên, bản quan hỏi ngươi, ngươi…đã…biết tội chưa?

Chu Thiên Giáng kéo dài câu hỏi.

Nha dịch trong công đường ai nấy nhăn nhó mặt mày.. Từ khi mở Hình Bộ đến nay, chưa từng thấy qua vụ thẩm vấn nào như vậy. Chẳng những không có sự uy nghiêm mà cứ như ca diễn, nếu bị đám dân chúng truyền ra ngoài thì sau này những người này còn lăn lộn thế nào.

– Ha ha, buồn cười thật!. Xin hỏi Chu đại nhân, Mã Đinh Thiên ta có tội gì?

Mã Đinh Thiên hỏi lại một câu.

Chu Thiên Giáng chẳng những không tức giận, ngược lại lại nhìn về phía Vương Bính Khôn:

– Lão đại nhân, y nói mình không có tội?

Vương Bính Khôn tức giận muốn hung hăng vung gậy trúc đánh Chu Thiên Giáng hai cái. Đây đâu phải là thẩm vấn, quả thực chỉ khiến đám dân chúng chế giễu. Trình độ Hình Bộ đại nhân loại này quả thực là uổng sự tin tưởng của Hoàng thượng.

Rầm – Vương Kính Khôn gõ bàn trước mặt:

– Mã Đinh Thiên, ngươi phạm phải tội phản bội quân vương, chẳng lẽ ngươi còn muốn ngụy biện sao?

– Ha ha ha ha!

Mã Đinh Thiên cười lớn:

– Lão đại nhân, Mã Đinh Thiên là phụng chỉ làm việc, sao có thể nói là phản bội quân vương?

– Đúng vậy, là y phụng chỉ làm việc.

Chu Thiên Giáng chẳng những không quở trách mà còn nói giúp một câu.

Vương Bính Khôn trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng:

– Mã Đinh Thiên lớn mật, ngươi làm việc phụng theo ý chỉ của ai?

– Đúng vậy, ngươi phụng ý chỉ của ai?

Chu đại quan nhân quay đầu lại nhìn về phía Mã Đinh Thiên.

– Thành Hoàng không ở đây, theo luật pháp đương nhiên hậu cung là lớn. Thần đương nhiên phụng ý chỉ của Hoàng hậu.

Mã Đinh Thiên ưỡn ngực nói.

– Lão đại nhân, y nói rất có lý

Chu Thiên Giáng nói chọc vào.

Vương Bính Khôn chẳng quan tâm đến Chu Thiên Giáng, quát lớn:

– Mã Đinh Thiên, Phùng thị Uyển Thu bịa đặt Thành Võ Hoàng gặp chuyện, nhưng Chu Thiên Giáng lãnh binh hồi kinh đã chiếu cáo thiên hạ rồi, sao ngươi còn u mê không tỉnh ngộ. Chẳng những không hối cải, ngược lại lại giúp kẻ xấu làm điều ác. Tội này đáng giết…tội này đáng giết!

Vương Bính Khôn gõ gậy trúc xuống đất tức giận nói.

– Lão đại nhân, lúc đó ý chỉ của Hoàng hậu rất rõ ràng, là Chu Thiên Giáng ám sát Thành Võ Hoàng. Nếu hắn dẫn đầu đại quân tiến đến, thử hỏi ai không nghĩ rằng muốn soán vị. Bản quan bảo vệ tân hoàng Huyền Xán, dù sao ngài cũng là con cháu Lý Gia. Thành Võ Hoàng còn chưa lộ diện, ai có thể đoán được bên nào nói đúng sự thực. Thân là thần tử, đương nhiên phải thi hành mệnh lệnh của Hoàng hậu thì ta có tội gì!

Mã Đinh Thiên không hổ là tiền nhiệm Hình Bộ Thượng Thư, tài ăn nói rất giỏi. Vừa nói mấy câu thì Lão Thái phó cũng có chút á khẩu không trả lời được.

Chu đại quan nhân hăng hái gật đầu:

– Đúng lắm, dường như rất có lý.

– Phì!

Vương Bính Khôn cũng không nhịn nổi nữa, trong lòng tự nhủ rốt cục tiểu tử này đầu óc thế nào, để hắn đến đây làm chủ thẩm chứ không phải đến hắn đến nghe gào thét.

Vương Bính Khôn gõ gậy trúc lên mặt bàn, giận dữ hét về phía Chu Thiên Giáng:

– Chu Thiên Giáng, ngươi thân là quan chủ thẩm, lại tự mình đoán thị phi, chấp hành pháp luật theo lẽ công bằng đi. Đừng quên thân phận của ngươi là Hình Bộ Thượng thư chứ không phải là bà mối.

Cửa Hình Bộ phát ra một trận cười vang, đừng nói là quan viên thẩm vấn lớn như vậy, ngay cả hỏi kẻ dưới việc nhỏ *lông gà vỏ tỏi cũng so với sự uy nghiêm của Chu đại quan nhân lúc này.

(* chỉ những thứ vặt vãnh.)

Quan ghi chép giật mình nhìn Chu Thiên Giáng, Thân Bách Công vội vàng nói nhỏ:

– Cố tình, Chu đại nhân tuyệt đối cố tình giấu dốt. Đừng lắng,sắp có trò hay mà xem rồi.

Phía trên công đường, Chu Thiên Giáng quả nhiên thay đổi sắc mặt, gõ rầm lên bàn:

– Yên lặng! Tất cả đều yên lặng cho bản quan! Bản quan thẩm án là chuyện vô cùng nghiêm túc, bất kỳ kẻ nào cũng không được ồn ào. Thành Võ Hoàng nếu đã bổ nhiệm bản quan làm Hình Bộ Thượng thư, bản quan muốn gương sáng treo cao, không thể để người tốt oan uổng, càng không để thoát kẻ xấu. Tục ngữ nói rất đúng, có lý đi khắp thiên hạ, vô lý nửa bước khó đi. Ai mà tranh cãi ầm ỹ, bản quan sẽ cho kẻ đó ra ngoài.

Chu Thiên Giáng nói như niệm kinh, cũng không biết là vì sự uy nghiêm kia hù dọa hay là đám dân chúng muốn thấy được kết quả, đám người đúng ở cửa yên tĩnh trở lại.

Vương Bính Khôn cũng sắp tức hộc máu, trong lòng tự nhủ tiểu tử này không phải ăn no nên hồ đồ rồi chứ? Nói vớ vẩn cái gì thế?

Chu Thiên Giáng bỗng nhìn Vương Lão Thái phó cười hỏi:

– Lão đại nhân, hai ta ai là chủ thẩm?

– Đương nhiên là ngươi!

Vương Bính Khôn tức giận hai tay nắm chặt gậy trúc.

– Nói như vậy, ta có quyền quyết định xử phạt hả?

– Thừa lời! Đương nhiên là có quyền.

– Có phải quyền xử phạt của ta chính là kết án cuối cùng đúng không?

– Hoàng thượng đã hạ chỉ trong nội cung cấm hỏi, đương nhiên ngươi là người quyết định cuối cùng rồi

Vương Bính Khôn tự nhủ tiểu tử này đúng là không biết thẩm án, ngay cả kiến thúc cơ bản thông thường cũng không hiểu. Hỏi nhiều điều vô nghĩa như vậy có liên quan gì đến vụ án chứ?

Chu Thiên Giáng gật đầu, ra hiệu Lão Thái phó uống trà nguôi giận. Đối mặt với Mã Đinh Thiên, lần đầu tiên Chu Thiên Giáng lạnh lùng.

Chu Thiên Giáng liếc nhìn dân chúng đứng xem thẩm ở cửa một lượt, cao giọng hỏi:

– Hôm nay nếu là mở cửa xử công khai thì bản quan sẽ làm việc công bằng. Mọi người đều đã nghe lời nói của Mã Đinh Thiên vừa nãy, bản quan cảm thấy rất có đạo lý. Nếu là phụng chỉ của Hoàng hậu, vậy không thể nói người ta có tội. Chuyện này chỉ trách trong tổ chế luật pháp có lỗ hổng. Thiên tử không có ở kinh thành, ý chỉ của hậu cung là lớn, đây chính là quy củ của luật Pháp Đại Phong truyền xuống. Nếu như vậy thì bản quan tuyên bố…từ giờ Hình Bộ Thượng Thư Mã Đinh Thiên và thành viên trong tộc vô tội, thả người.

Chu Thiên Giáng nói xong, gõ thước đánh rầm. Tay quan ghi chép khẽ run rẩy, nghiên mực đổ xuống đũng quần. Thân Bách Công thiếu chút nữa trượt chân ngã bệt xuống dưới bàn. Gã rất hoài nghi rằng Chu đại quan nhân uống nhiều rượu quá chưa tỉnh táo lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play