Các văn võ bá quan đều nghị luận, Chu Thiên Giáng vừa mới trở lại phủ đệ thì nhìn thấy không ít xe ngựa ngoài cửa. Tấm biển lớn Huyền Minh phủ đệ cũng đã được đổi thành ba chữ vàng rất lớn Thượng Thư Phủ.

Đám người Đại Ngưuvà Chu Thiên Giáng xuống khỏi xe quan, Chu Thiên Giáng kỳ quái nhìn xe ngựa ngoài cửa, trong lòng nghĩ sao hôm nay nhiều người đến vậy nhỉ? Vừa đi vào đại viện, thì thấy tổng quan Hồng Bách Siêu trong phủ đang dẫn một đám quan triều đi thăm vườn rau xanh trong phủ. Phủ đệ khác vừa vào cửa cũng là hoa tươi thúy liễu, cả vườn xuân sắc. Chu Thiên Giáng vào Thượng Thư Phủ này, vừa vào đến cửa bên trái là đất trồng rau, bên phải là ruộng lúa mạch. Chu đại nhân cũng không tiện làm tổn thương lòng tự ái của Hồng Bách Siêu, vẫn nói với ông ấy không sao cả. Dù sao Chu đại quan nhân đã hạ quyết tâm, đợi đến khi Huyền Châu cưới Hồng Tiểu Thanh nhất định sẽ miễn phí tặng người cha vợ này cho cậu ta, sống chết cũng không thể lưu lại trong phủ làm tổng quản nữa.

– Chúc mừng Thượng Thư đại nhân…chúc mừng Thượng thư đại nhân!

Một đám quan viên nhìn thấy Chu Thiên Giáng đi vào phủ đệ, nhanh chóng chắp tay nói chúc mừng.

– Các đại nhân, chỗ này của ta cũng không phải là triều điện, sao phải chỉnh tề như vậy chứ?

Chu Thiên Giáng mỉm cười nhìn mọi người.

Quần thần ai nấy lộ vẻ xấu hổ, đều nói bóng nói gió, ai cũng không nói chuyện chính. Trong lòng Chu Thiên Giáng hiểu, những người này nhất định là chỗ thân quen với gia tộc của những phản thần, tìm đến hắn để nói giúp. Huyền Xán thành lập một ban không ít quan viên, nếu như huy động người nhà của những người này, gần như họ đã tìm một lượt những người cần tìm rồi. Giờ ai cũng đều biết quyền sinh sát trong tay Chu Thiên Giáng, đều đặt vật trân quý lên người hắn.

Nghe mọi người mồm năm miệng mười nói nhăng nói cuội, Chu Thiên Giáng cười:

– Ta nói này chư vị đại nhân, ta biết mục đích đến đây của mọi người, chẳng phải là muốn nói giúp cho những người đó sao? Thực ra ngoài hai nhà Phùng, Ngạc ra thì ta đã gioa hết quyền hạn thẩm tra xử lý những đại thần khác ta cho Lão Thái phó Vương đại nhân rồi. Nếu như muốn nói giúp cho hai nhà Phùng, Ngạc, xin hãy lưu tên lại, ta sẽ đem danh sách dâng lên Hoàng thượng. Bằng không xin các vị đến Thái Phó phủ tìm Vương đại nhân.

Chu Thiên Giáng vừa dứt lời, mọi người người này nhìn người kia, người kia nhìn người nọ đều đứng dậy cáo từ. Quả thật, lưu lại danh sách biện hộ cho hai gia tộc Phùng, Ngạc còn muốn dâng danh sách lên cho Hoàng thượng, vậy chẳng khác nào muốn chết. Những người này thu tiền của ai cũng không dám nhận tiền hai nhà Phùng, Ngạc. Biện hộ cho người khác còn có thể lý giải, biện hộ cho hai nhà Phùng, Ngạc có lẽ sẽ khép vào tội danh tư thông phản thần rồi.

Mọi người vừa đi, trong viện lập tức trống trải. Chu Thiên Giáng nhìn Hồng Bách Siêu nở nụ cười phúc hậu, cười khổ nói:

– Ta nói này Hồng lão bá, đối đãi với những quan viên này, người không cần khách khí như vậy. Người nào nên đuổi thì đuổi, thân phận của người giờ cũng không phải chủ gánh hát giang hồ mà đường đường là Đại tổng quản Thượng Thư Phủ. Hơn nữa, nơi ta ở là kinh thành, ngài biến trong phủ thành vườn rau thì ta cảm thấy không…cần thiết lắm!

– Ha ha, lão gia, ta cũng chưa từng làm tổng quản, chẳng qua là cảm thấy như vậy có thể tiết kiệm một chút. Trong phủ rộng lãng rãi như vậy, một ngày tiêu xài bằng cả một năm thu nhập của Hồng Gia Ban trước kia. Dù sao những người đi theo tacũng không cần phải chạy khắp nơi nữa rồi, để cho họ trồng trọt, mọi người đều rất vui mừng. Bằng không ở trong phủ chẳng làm gì, mỗi ngày ăn không ngồi rồi, trong lòng họ cũng không thích.

– Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi là Thiên Giáng hoặc là đại nhân đều được, đừng gọi là lão gia gì cả. Tiểu Thanh là muội muội ta, ngài lại là bề trên. Ta xem hay như vậy đi, sau này ta sẽ mở một trang viên ở ngoại thành, ngài dẫn Hồng Gia Ban đến chỗ đó ở, ăn, uống, tè, ị tất cả đều giao cho ông. Đừng nói đến trồng trọt, muốn đào cả ao nuôi cá ba ba cũng chẳng ai chất vấn.

Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ nhìn Hồng Bách Siêu, tuy ông ấy là một lão nghệ nhân giang hồ, nhưng vẫn là người nông dân tác phong giản dị. Trước kia trong nhà bức bách kế sinh nhai không có cách nào mới dẫn người đi giang hồ, giờ rảnh rang lại thân thiết với đất mẹ.

Hồng Bách Siêu cười, bỗng nhiên nhỏ giọng:

– Lão gia…à không, Chu đại nhân, nội phủ còn có vài vị khách quý đang chờ ngài.

Chu Thiên Giáng nghe xong không khỏi sửng sốt, hắn không ngờ Hồng Bách Siêu còn có chiêu thức này, biết ai địa vị cao thấp thế nào để giấu khách quan trọng ở trong.

– Là ai?

Chu Thiên Giáng vừa đi vừa nói.

– Tĩnh Vương thiên tuế, còn có…hai bị tiểu vương gia!

Chu Thiên Giáng nghe xong. A! Hôm nay vừa mới hạ hoàng bảng, ba vị vương gia đều đến đông đủ, đây đúng là khách quý. Tĩnh Vương và Huyền Châu thì chẳng có gì, chỉ có điều Huyền Nhạc đi đến cùng cậu ta, rốt cuộc là sao đây? Chu Thiên Giáng liếc nhìn phía sau, dẫn theo đám người Chu Nhất, Đại Ngưu bước vào trong.

Trong phòng khách nội phủ, Tĩnh Vương và hai vị tiểu vương gia ngồi ở công đường, thúc cháu ba người nói chuyện vô cùng vui vẻ. Đối với Tĩnh Vương mà nói, tương lai bất kể Huyền Châu hay Huyền Nhạc tiếp nhận ngôi vị Hoàng đế, ông ấy đều cảm thấy hài lòng.

Trước kia ông ấy còn chưa nhìn ra Huyền Nhạc có bản lĩnh gì nhưng trong khoảng thời gian này Huyền Nhạc tạm thời để ý việc triều chính, xử lý việc loạn kinh thành một cách gọn gàng ngăn nắp, khiến Tĩnh Vương lập tức nhìn với con mắt khác xưa. Đặc biệt từ khi kinh thành gặp chuyện không may đến nay, Huyền Nhạc biểu hiện trầm ổn và bình tĩnh, được không ít người thừa nhận. Về phần Huyền Châu, phải nói công lao còn trên cả Huyền Nhạc. Kinh thành hai lần gặp họa, Huyền Châu đều ở cùng Chu Thiên Giáng. Bất kể thế nào, kinh thành được giải vây có công lao rất lớn của Huyền Châu. Đặc biệt sau khi hồi kinh lần này, Tĩnh Vương phát hiện Huyền Châu trầm ổn hơn trước kia rất nhiều, cách ăn nói cũng không còn ngây ngô như trước kia nữa.

Chu Thiên Giáng tiến vào phòng khách, chắp tay cười nói:

– Ba vị vương gia thiên tuế, các vị không ở phủ đợi người đến chúc mừng mà còn chạy đến chỗ ta ăn nhờ ở đậu vậy.

– Tiểu tử, tiểu tử ngươi đúng là miệng chó không mịc được ngà voi. Bổn vương dẫn theo hai hoàng tử đến chúc mừng tiểu tử ngươi mà lại bị ngươi biến thành ăn nhờ ở đậu rồi. Mau kêu người bày rượu, bổn vương hôm nay không say không về.

Tĩnh Vương cứ như ở nhà mình, khoa chân múa tay dặn kẻ dưới.

– Thiên Giáng huynh, Huyền Nhạc hôm nay đến còn có một chuyện. Mẫu hậu bảo ta thay mặt lão nhân gia nói lời cảm tạ huynh và Lâm tiền bối. Hôm đó nếu không phải Lâm tiền bối liều chết bảo vệ, chỉ sợ Huyền Nhạc và mẫu thân âm dương cách biệt.

Huyền Nhạc nói xong, hành một lễ rất chân thành với Chu Thiên Giáng.

Hôm đó lúc Đổng Quý Phi nói mình thiếu chút nữa đã nhảy lầu tự sát thì Huyền Nhạc nghe cũng hoảng sợ. Lần này y cảm tạ rất chân thành, nếu không có Lâm Phong kịp lúc giữ chặt Đổng Quý Phi thì e rằng mẫu tử y đã âm dương cách biệt thật rồi.

– Lão Tam, chuyện này cũng là trách nhiệm của thần tử, sao phải khách khí chứ? Ngài và Huyền Châu giờ cũng đã được phong vương rồi, hôm nay coi như là ta chúc mừng cả hai vị.

Chu Thiên Giáng nói xong, lập tức dặn kẻ dưới bày rượu mở tiệc.

Tuy chỉ có ba người nhưng tiệc rượu rất thịnh soạn. Chu Nhất giờ là Phó sứ An Sát Viện, Hạ Thanh cũng được phong làm Hình Bộ thứ sử. Phong thưởng của Đại Ngưu là kỳ quái nhất, có thể nói có lật nát sử sách Đại Phong cũng tìm không ra được danh hiệu như vậy. Thành Võ Hoàng có lẽ ưu ái Đại Ngưu, lại phong cho cậu ta chức Tứ phẩm cầm côn ngự tiền thị vệ, đi tới đi lui trước điện. Nói cách khác, từ nay về sau, Đại Ngưu có thể mang gậy gộc chạy khắp trong điện. Mặc dù là Ngự tiền thị vệ, nhưng Đại Ngưu vẫn theo sát Chu đại quan nhân, như hình với bóng.

Cả bàn ăn cũng chẳng có người ngoài, rượu qua ba tuần đồ ăn qua năm vị, Tĩnh Vương buông chén rượu xuống. Hôm nay Tĩnh Vương uống không ít, nhưng ông ấy cũng đến do nhiệm vụ nên có mấy câu không thể không nói.

Tĩnh Vương nhìn Huyền Nhạc, Huyền Châu, lại nhìn Chu Thiên Giáng một chút, cảm thán nói:

– Hai cháu à, bổn vương thúc thúc và phụ hoàng ngươi tuổi ngày càng lớn, giang sơn Đại Phong này sau này sẽ trao cho các ngươi rồi. Vương thúc chẳng cần gì khác, chỉ hy vọng hai người các ngươi bất luận tương lai ai ngồi vào ngôi vị Hoàng đế đều giống như ta và phụ hoàng các ngươi là tốt rồi. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, lúc nguy nan còn dựa vào cánh tay người thân trợ giúp mình.

Tĩnh Vương nói xong, Huyền Nhạc, Huyền Châu vội đứng dậy. Huyền Nhạc giành nói trước:

– Vương thúc yên tâm, con cùng Tứ đệ tuyết đối sẽ không liều mạng mà tranh chấp nhau. Nếu tương lai phụ hoàng chọn Tứ đệ tiếp nhận ngôi vị thống nhất đất nước, Huyền Nhạc sẽ dốc hết sức giúp đỡ, phò tá Tứ đệ tọa ổn giang sơn.

Huyền Châu vội vàng chắp tay nói:

– Đa tạ Tam ca. Trước mặt Vương thúc, Huyền Châu cũng cam đoan với Tam ca, nếu tương lai Tam ca kế vị ngai vàng thì Tứ đệ cũng sẽ giống như Vương thúc, nguyện là nền tảng vững chắc cho huynh.

Tĩnh Vương vui mừng nhìn hai đứa cháu, đưa ánh mắt nhìn về phía Chu Thiên Giáng:

– Thiên Giáng, đợi đến khi mấy lão già chúng ta đều xuống đất thì thiên hạ của Đại Phong chỉ có thể dựa vào các ngươi. Bổn vương không quan tâm ngươi ủng hộ ai, chỉ hy vọng tương lai ngươi cùng với Quách Thiên Tín giúp đỡ hai đứa cháu ta, dốc sức vì Đại Phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play