– Dù bổn vương bằng lòng với ngươi rồi, chẳng lẽ ngươi không sợ hoàng huynh đổi ý sao?
Tĩnh Vương Phùng Uyển Thu trên tường cung với ánh mắt kỳ quái, trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ trong mắt của bà, địa vị của ông còn cao như vậy sao?
– Tĩnh Vương, một mình ngài bằng lòng chắc chắn là không được, bổn cung còn cần sự giữ lời của Quách lão phu nhân phủ tướng quân với Chu Thiên Giáng nữa. Có lời hứa của cả ba người, dù Thành Võ Hoàng đổi ý thì người trong thiên hạ cũng sẽ nhạo báng các người nói mà không giữ lời, thử hỏi về sau, còn có ai tin tưởng lời hứa của Đại Phong.
Phùng Uyển Thu cũng không ngốc, một mình Tĩnh Vương tuyệt đối không thể làm chủ, bà ta nhất định phải kéo Quách gia và Chu Thiên Giáng liên lụy cùng mới được. Quách Thiên Tín và Chu Thiên Giáng là trụ cột vững chắc trong quân hai đời Đại Phong, một khi Thành Võ Hoàng đổi ý sẽ khiến họ trở thành người nói mà không giữ lời. Nếu như vậy, dù Chu Thiên Giáng không quan tâm nhưng Quách Thiên Tín sẽ không chịu nổi người khác chỉ trích ông ta. Thành Võ Hoàng có thể không để ý Chu Thiên Giáng, nhưng ông ấy nhất định phải bận tâm đến cảm giác của Quách Thiên Tín.
Chu Thiên Giáng bĩu môi:
– Ngươi nằm mơ đi, người của hậu cung có chết hết cũng chẳng có quan hệ gì với lão tử cả, ta dựa vào cái gì mà đảm bảo cho ngươi.
Chu Thiên Giáng không cười mà nói.
Quách lão phu nhân nhíu mày:
– Thiên Giáng, nghe lão thân một câu, vẫn nên lấy thiên hạ đại cục làm trọng.
Quách lão phu nhân vừa nói xong thì Chu Thiên Giáng nghiêng cái đầu:
– Được rồi được rồi, người và Tĩnh Vương đại diện thay ta là được.
Đã đến nước này, Chu Thiên Giáng biết có nói khác cũng vô ích.
Quách lão phu nhân bước mười thước về phía trước, đến phía dưới tường hoàng cung. Bà không còn khí lực để lớn tiếng kêu gọi đầu hàng, chỉ có thể đi vào gần một chút để Phùng Uyển Thu nghe rõ.
Chu Thiên Giáng sợ hết hồn, vội vàng lệnh lính tay cầm khiên tiến lên bảo vệ, phòng có tên nào đui mù, căng thẳng quá mà giương cung bắn ra một mũi tên.
– Phùng Uyển Thu, lão thân lại gọi người một tiếng Hoàng hậu nương nương. Lão thân đã được mật chỉ của Thành Võ Hoàng, đại diện toàn quyền xử lý việc hậu cung. Chỉ cần người chủ động đầu hàng mở cửa cung, lão thân sẽ mở một con đường, tha cho hai nhà Phùng, Ngạc. Nhưng tội làm loạn đất nước không thể tha thứ nhẹ nhàng, nhất định hai trưởng nam hai nhà phải đi lưu đày ngàn dặm. Về phần người và Ngạc Quý Phi, gồm cả Huyền Minh và Huyền Xán, chỉ có thể để tự Thành Võ Hoàng định đoạt. Đây là quyền hạn lớn nhất của lão thân, nếu không được thì lão thân cũng không còn cách nào khác.
Phùng Uyển Thu cười chua xót:
– Lão phu nhân, Uyển Thu thay mặt hai nhà Phùng, Ngạc quỳ cảm tạ.
Phùng Uyển Thu nói xong, từ từ quỳ xuống trên tường cung.
Trong hậu cung một mảnh buồn thảm, Phùng Canh Niên và Ngạc Luân cũng biết cái gì đang đợi số phận họ. Có thể không liên lụy cửu tộc, đã là một khai ân phá lệ với họ, Phùng Canh Niên và Ngạc Luân Xuân cũng không có gì oán hận.
Sau nửa canh, cửa chính cung từ từ mở ra, ngay cả thị vệ Cấm Vệ Quân cũng buông vũ khí quỳ xuống đất. đám người Phùng Canh Niên và Ngạc Luân Xuân cúi đầu mà đứng, nhưng Hoàng hậu và Huyền Xán không xuất hiện.
Huyền Nhạc nhanh chóng lệnh cho đại quân xông vào. Hoàng hậu đầu hàng, không ai phản kháng nữa, hậu cung rất nhanh được đại quân tiếp quản. Chu Thiên Giáng đứng bên ngoài cửa cung không nhúc nhích, vẫy tay với Chu Nhất, ra hiệu đội người ngựa lặng lẽ rời khỏi hoảng cung.
Huyền Nhạc đưa đám người nhanh chóng xông đến trước cung Đổng Phi, thấy mũi tên cắm đầy lầu các thì Huyền Nhạc ngã quỵ xuống đất.
– Đứa con bất hiếu Huyền Nhạc, cung nghênh mẫu thân đại nhân!
Trên lầu các trong cung, Đổng Quý Phi thân mình chấn động, bỗng nước mắt tuôn rơi.
Đang lúc Huyền Nhạc chuẩn bị lên lầu nghênh đón mẫu thân Đổng Quý Phi xuống, thì nhìn thấy một vùng ánh lửa phía Đông cung, hoàng cung lập tức hỗn loạn.
– Không xong rồi, đi lấy nước cho Đông cung! Hoàng hậu hỏa thiêu Đông cung!
Theo tiếng quát tháo ồn ào, Huyền Nhạc mới biết Hoàng hậu Phùng Uyển Thu đốt cung, xem ra bà ta không chịu nhận sự trừng phạt của Thành Võ Hoàng.
Trong hỗn loạn, hai mươi mấy thái giám tay cầm thùng nước vội chạy về phía sau tường. Những người này cũng không phải thái giám thật, họ là cận vệ của Huyền Xán, đang bảo vệ lấy tân hoàng Huyền Xán chạy ra khỏi hậu cung. Chỉ cần qua được bức tường cao này, Huyền Xán sẽ chuẩn bị lánh nạn ở phương Bắc, đi tìm sự nhờ cậy ở chỗ lão quốc cữu Chu Diên Thiên.
– Bệ hạ, vừa rồi thần quan sát thử, chỉ có nơi này không có ai gác.
Một gã thị vệ vừa mới từ bên ngoài quay lại, nói nhỏ với Huyền Xán.
– Mau, mang bổn hoàng ra ngoài, đám người các người chắc chắn sẽ được bổn hoàng trọng thưởng!
Huyền Xán nói run rẩy.
Hai mươi mấy bóng người vượt tường phi thân xuống, trong đó một tên hộ vệ cẩn thận đỡ Huyền Xán. Đang lúc Huyền Xán thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên xung quanh nổi lên ánh lửa bốn phía, một loạt cung thủ bao vậy mọi người.
Huyền Xán đang hoảng sợ muốn khuyên mọi người, dùng số tiền lớn mua mạng sống, thì nhìn thấy đám người đó tách ra, khuôn mặt tươi cười của Chu Thiên Giáng như tên trộm hiện lên trong mắt của Huyền Xán.
Lúc nãy Chu Thiên Giáng không tiến vào hậu cung, hắn cảm thấy tuy Hoàng hậu Phùng Uyển Thu đầu hàng, nhưng có lẽ thuộc hạ của những người đó sẽ không nhận thua, đặc biệt là người của hai nhà Phùng, Ngạc có lẽ sẽ thừa dịp hỗn loạn mà có mấy người chạy ra được. Vì diệt trừ mầm mống báo thù trong tương lai nên Chu Thiên Giáng và Chu Nhất dẫn theo một đội nhân mã của mình, lặng lẽ mai phục ở bức tường ngoài hậu cung.
Chu đại quan nhân hạ lệnh, điều động toàn bộ binh mã cảnh giới ngoài tường cung này,, chỉ để lại chỗ này không cho người tuần tra. Chu Thiên Giáng vốn định bắt mấy con cá nhỏ, không ngờ lại được con cá lớn Huyền Xán.
– Ha ha, Nhị điện hạ, đêm hôm khuya khoắt, ngài còn ham trèo tường kiểu này ư?
Chu Thiên Giáng nói giễu cợt.
– Chu…Chuđại quan nhân, ta và ngươi không thù không oán, chỉ cần ngươi thả ta, bổn điện hạ nhất định không quên đại ân của ngươi. Nếu bổn điện hạ có ngày trở mình, chắc chắn sẽ báo đáp ân đức của ngươi.
Trán Huyền Xán toát mồ hôi lạnh. Nếu là quan binh bình thường, gã có thể dùng ít ân ít huệ mà mua chuộc nhưng trước mặt Chu Thiên Giáng thì Huyền Xán biết dùng tiền bạc tuyệt đối không được, đành dùng miệng mềm mỏng cầu xin thương tình.
– Ha ha, ngươi đương nhiên sẽ không quên ta. Nếu tiểu tử ngươi trở mình được thì đoán chừng người đầu tiên các ngươi muốn giết chính là lão tử đây. Huyền Xán, nói thật, lúc trước ngươi và Huyền Minh không nên chĩa mũi nhọn vào lão tử. Đừng tưởng ngươi là Hoàng tử thì ta không làm được gì, trong mắt bổn đại quan nhân, ngay cả cha ngươi cũng không làa gì. Ngươi đã rơi vào tay ta, thì coi như xui xẻo rồi. Chu Thiên Giáng ta không phải là thiện nam tín nữ gì, biết người nào nên thả, người nào không thả.
Chu Thiên Giáng cười chế giễu, xung quanh đều là người mình do Chu Tứ huấn luyện, đối phó với hai mươi thị vệ này tuyệt đối không thành vấn đề.
Huyền Xán biến sắc, bỗng nhiên dữ tợn nhìn Chu Thiên Giáng, dường như muốn dùng ánh mắt để ăn thịt hắn.
– Chu Thiên Giáng, ngươi đừng đắc ý quá sớm. Nói thế nào ta cũng là con cháu của triều Đại Phong Lý gia, con ruột Thành Võ Hoàng. Cho dù có giao ta cho phụ hoàng, cùng lắm thì đưa bổn điện hạ giam vào lãnh cung. Chỉ cần bản điện hạ không chết, một ngày nào đó sẽ xuống núi làm lại từ đầu. Ngươi cứ chờ đó, bổn điện hạ nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết.
Huyền Xán nói hung hãn.
Huyền Xán đã không còn đếm xỉa gì nữa, nhiều cung thủ ngắm bắn như vậy, y biết người của mình căn bản không xông ra ngoài được. Nếu đã vậy thì từ bỏ chống cự rồi đối mặt với sự trừng phạt của phụ hoàng thôi. Nhưng đối với con người Chu Thiên Giáng này thì Huyền Xán đã hận tới tận xương tủy.
– Hừ, vậy được, ta sẽ chờ đến ngày đó. Huyền Xán, các người đầu hàng hay là để bổn đại nhân hạ lệnh bắn chết!
Chu Thiên Giáng lạnh lùng nói.
Huyền Xán quay đầu lại thoáng nhìn, bất đắc dĩ nói:
– Tất cả buông binh khí xuống, bổn điện hạ nhận thua.
Bọn thì vệ nghe xong, ai nấy đều không cam tâm mà hạ binh khí. Nếu chủ tử đã lên tiếng, họ động thủ đi nữa cũng không có ý nghĩa gì. Dù sao đối với họ mà nói, bảo vệ chủ tử là ứng với chức trách, cũng không phải là tội gì lớn.
Chu Nhất dẫn đầu xông đến, dẫn theo một đội người trói toàn bộ đám người Huyền Xán lại. Huyền Xán và hai mươi mấy tên thị vệ bị trói cột vào bên tường, Chu Nhất ra hiệu, tất cả mọi người lui xuống.
Chu Thiên Giáng cười tủm tỉm đi đến trước mặt Huyền Xán:
– Nhị điện hạ, không biết ngài còn gì muốn nói không?
– Hừ! Chu Thiên Giáng, ngươi cũng đừng đắc ý vênh váo. Phụ hoàng ta rất đa nghi, ngươi còn trẻ như vậy đã nắm quyền cao, sớm muộn cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu.
Huyền Xán cười lạnh nhìn Chu Thiên Giáng, đến lúc này, ngược lại y đã bình tĩnh lại.
– Ha ha, vậy đa tạ Nhị điện hạ đã nhắc nhở, quả thực cha ngươi vẫn rất hoài nghi ta. Có lẽ ngày nào đó lão tử đây cao hứng sẽ một cước đạp ngôi vị Hoàng đế của Lý gia ngươi xuống.
Chu Thiên Giáng nói chẳng cần quan tâm, căn bản chẳng sợ mọi người bên cạnh mình đem lời truyền đi.
Huyền Xán kinh ngạc, trong lòng nhất thời cảm thấy vui vẻ. Đến lúc đó y nói lại những lời này với phụ hoàng, bên cạnh y cũng có nhiều người chính tai nghe được như vậy, tiểu tử Chu Thiên Giáng này quả thực là tự mình tìm đến cái chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT