Tứ Hoàng tử Huyền Châu cẩn thận nhìn chằm chằm Chu Thiên Giáng, giống như lần đầu biết hắn.
- Mẹ nó, ta phát hiện ngươi quả không giống với người khác. Tứ Hoàng tử cũng văng tục một câu.
- Vậy là được rồi, muốn chửi thì chửi ra đi, xem ai không vừa mắt thì đánh y. Chuyện gì cũng giấu trong lòng, còn giả bộ dạng khúm núm, tiểu tử ngài sống còn có ý nghĩa không. Nghe lời nói phải của ta, cam đoan sẽ khiến ngài sống có sự uy nghiêm.
Huyền Châu lắc đầu: - Vô ích, ngươi không thấy ba Hoàng tử vây quanh bên cạnh ta, đều là những người thế nào. Cho dù ta có ngươi hỗ trợ đắc lực, lực lượng cũng quá nhỏ.
- Ai nói. Phía sau bố đây là Quách Thiên Tín, đừng quên Nam Cương trong tay ông ấy có một trăm ngàn đại quân. Mặc khác Binh bộ lý Thượng thư quan hệ mật thiết với ông ấy. Có quân đội ngài sợ gì.
- Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi. Trong bá quan văn võ, họ có thể đứng cùng thuyền. Nhưng trong việc chọn Thái tử, mỗi người đều có một suy nghĩ của mình. Huyền Châu nói lặng lẽ.
Chu Thiên Giáng nói nhỏ: - Chuyện này không cần ngài quản, tự ta có chừng mực.
Huyền Châu vừa định phản bác, vừa thấy ánh mắt của Đại Hoàng tử nhìn về phía này. Không chỉ như vậy, Nhị Hoàng tử cũng đi về phía bên này. Huyền Châu không nói gì nữa, cúi đầu đọc sách thánh hiền.
Chu Thiên Giáng cười khổ. Xem ra vị Nhị Hoàng tử này, cũng tới mời hắn tụ họp lại. Người này một khi trở thành miếng bánh thơm ngon, người tranh giành thật chẳng ít.
Chu Thiên Giáng cười thản nhiên nhìn Nhị Hoàng tử. Theo hắn, trong bốn vị Hoàng tử, người ít làm trò nhất phỏng chừng chính là vị Nhị Hoàng tử này. Lão đại Huyền Minh thân là con cả, tuy không phải con đẻ của Hoàng hậu nhưng xem từ chuyện vừa rồi hẳn cũng biết để đường lui cho mình. Lão Tứ Huyền Châu ngoài mặt thật thà chất phác nhưng nội tâm lại gian dối, thuộc loại mặt kẻ ngốc tâm kẻ gian. Tam Hoàng tử thì Chu Thiên Giáng vẫn chưa được tiếp xúc, trước mắt còn không nhìn ra được nông sâu của người này thế nào, tuy nhiên, trong mắt hắn, vị Nhị Hoàng tử này cũng là người rất có năng lực, thực ra lại là một kẻ lỗ mãng điển hình nhất.
Nhãn lực của Chu đại nhân cũng không phải để trưng cho đẹp, kiếp trước đã làm thợ săn ảnh luyện được một đôi thần nhãn, chỉ cần nhìn thôi cũng biết ngôi sao này có tiềm ẩn hay không.
Nhị Hoàng tử kéo lại một chiếc ghế, ngồi đối diện Chu Thiên Giáng. Nhị Hoàng tử nhìn sang Huyền Châu, căn bản không quan tâm đến vị đệ đệ này.
- Chu Thiên Giáng, không ngờ tiểu tử ngươi thực sự có chút bản lãnh, không ngờ ngay cả Vương Thái phó cũng bị ngươi đánh bại. Huyền Xán ta cũng rất kính nể dũng sĩ chém giết trên chiến trường, điểm này, ngươi rất hợp với tính tình của bổn Hoàng tử.
Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười: - Huyền Xán, chẳng lẽ ngươi cũng muốn mời ta uống rượu?
Ngay cả gọi Hoàng tử Chu đại quan nhân cũng không thèm gọi, gọi thẳng tên tục, dọa cho Huyền Châu ở dưới bàn đá trộm hắn. Trong số bốn vị Hoàng tử, Nhị Hoàng tử Huyền Xán là người bạo ngược nhất, Huyền Châu cũng không ít lần bị ăn đấm của y.
Nhị Hoàng tử sửng sốt vỗ mạnh xuống mặt bàn: - Tiểu tử giỏi. Có điều ngươi là đệ tử của Phụ hoàng, có thể gọi thẳng đại danh của Bổn Hoàng tử. Thiên Giáng, đêm nay Bổn Hoàng tử bày tiệc ở Vạn Phúc Lâu, hy vọng ngươi có thể tham gia.
Chu đại quan nhân chắp tay:
- Ha ha, cám ơn ý tốt của Huyền Xán Hoàng tử, tuy nhiên, thật trùng hợp, đêm nay ta cũng bày rượu ở Quảng Đức Lầu, nếu Nhị Hoàng tử có hứng thú có thể tham gia một chút. Tuy nhiên, ta chỉ đặt một bàn, hy vọng Nhị Hoàng tử đừng dẫn theo quá nhiều người.
Nhị Hoàng tử ngẩn ra, chỉ Huyền Châu hỏi: - Là mời Lão Tứ sao?
Chu Thiên Giáng gật đầu: - Còn có Ngọc Cách Cách.
Nhị Hoàng tử cười ha hả, vỗ vỗ vai Huyền Châu bên cạnh: - Lão Tứ, sau này giúp đỡ ta, ngươi cũng không bị thiệt thòi đâu! Y đứng lên nói:
- Được! Nhất định Bổn Hoàng tử sẽ đến đó! Dứt lời, y mang theo vẻ mặt đắc thắng bỏ đi.
Nhị Hoàng tử vừa đi, Huyền Châu nghiến răng nghiến lợi nói: - Ngươi là tên khốn kiếp, có phải muốn đêm nay khiến mấy người chúng ta đánh loạn lên ngươi mới vui phải không? Má nó, lão tử không đi.
- Con bà nó, nếu ngươi không đi ta sẽ nói với bọn họ, nếu ai có thể đánh ngươi mỗi ngày rồi treo ngươi như treo heo giữa học đường, ta sẽ đứng về phe kẻ đó. Chu đại quan nhân cười dâm đãng nhìn Tứ Hoàng tử, sao hắn cảm thấy mình rất giống Phùng ma ma trong thanh lâu, quả thực là đang ép lương dân làm kỹ nữ.
Tứ Hoàng tử Huyền Châu siết chặt hai nắm tay, thực sự muốn đấm giữa hai chân hắn mà phế đi tên ác ôn này. Đường đường là Hoàng tử lại bị các môn nhân của đại thần ức hiếp, quả thực không là không có thiên lý.
Chuyện Chu đại quan nhân mở tiệc chiêu đãi vài vị Hoàng tử và Công chúa như mọc cánh bay đi khắp học đường. Không ít người cảm thấy người này điên rồi, dám chơi với lửa.
Nhưng Chu đại quan nhân không thèm quan tâm đến sự châm chọc khiêu khích này, luôn chờ Tam Hoàng tử đến. Nhưng kỳ lạ là, dường như Tam Hoàng tử Huyền Nhạc không để ý tới việc này, từ đầu đến cuối thậm chí chưa thèm liếc Chu Thiên Giáng một cái. Chu Thiên Giáng sờ sờ cằm, không khỏi cảm thấy hứng thú với vị Tam Hoàng tử kia.
Đám học sinh trong học đường cứ thế ồn ào náo loạn cả buổi sáng. Tan học, Chu Thiên Giáng và Ngọc Cách Cách cùng đi về hướng đại môn của Quốc Tử Giám, những Hoàng tử Công chúa khác trực tiếp từ cửa sau vào Hoàng cung, bọn họ tự quay về phủ đệ của mình.
- Chu đại ca, nếu các Hoàng tử huynh mời tối nay đều đi cả, huynh có thể khống chế thế trận không? Ngọc Cách cách nhỏ giọng hỏi.
- Sợ cái gì? Chẳng lẽ sợ bọn họ đánh nhau ngay ở đó sao? Chu Thiên Giáng tự nhủ ở kiếp trước, trong tiểu thuyết Hoàng tử đều là ngoài mặt tao nhã nhưng lại ngấm ngầm đánh nhau đầu rơi máu chảy, sao thời đại này lại đánh công khai thế? Chẳng lẽ cha bọn họ không quản à?
Chu Thiên Giáng cũng không biết làm sao Thành Võ Hoàng vượt qua này được, từ trong xương cũng thích quy tắc khôn sống dại chết này. Tuy Thành Võ Hoàng cho phép những Hoàng tử này được tranh đấu, nhưng quy tắc của ông ta là phải đảm bảo không có ai chết. Thành Võ Hoàng muốn tranh thủ khi mình còn khỏe, để cho những Hoàng tử này tranh ra cao thấp, còn mình sẽ dọn dẹp đại cục, tránh cho huyết án Hoàng gia năm đó lại tái diễn.
Thấy sắp ra đến ngoài Quốc Tử Giám, đột nhiên Chu Thiên Giáng và Ngọc Cách cách phát hiện ra Tam Hoàng tử đang ở ngoài cửa chính. Ngọc Cách cách liếc nhìn Chu Thiên Giáng một cái, ho khan hai tiếng, cố ý bước nhanh chân hơn.
- Tam Hoàng huynh, sao huynh không về Hoàng cung? Ngọc Cách cách ngọt ngào hỏi.
Tam Hoàng tử khẽ gật đầu: - Ngọc Nhi, Tam ca còn có chút việc, muội đi trước đi.
Ngọc Cách Cách lơ đãng liếc Chu Thiên Giáng đằng sau một cái, gật đầu mỉm cười, đi đến chỗ người hầu của Vương phủ đang chờ đón.
Chu Thiên Giáng thầm nhủ tiểu tử ngươi còn dám tới đây sao? Lão tử tưởng ngươi rất bình tĩnh chứ? Còn muốn giả vờ hả?
- Chào Tam Hoàng tử, tại hạ Chu Thiên Giáng hữu lễ! Chu đại quan nhân ôm quyền khách khí một chút.
Tam Hoàng tử Huyền Nhạc không nói gì, chỉ lặng yên nhìn Chu Thiên Giáng. Chu đại quan nhân ưỡn ngực lên, không chút yếu thế đứng đối diện với Tam Hoàng tử.
- Ừ, không tệ, là một nhân tài! Đêm nay Bổn Hoàng tử cũng tham gia tiệc của ngươi! Dứt lời, Tam Hoàng tử không đợi Chu Thiên Giáng nói gì, trực tiếp quay đầu đi về phía cửa sau Quốc Tử Giám.
Nhìn theo bóng lưng của y, Chu Thiên Giáng cảm thấy trong số các vị Hoàng tử, người này thích hợp làm Quân vương nhất. Tuy nhiên, càng là người như vậy, sau khi lên làm Quân vương thích nhất là mượn gió bẻ măng.
Chu Thiên Giáng cúi đầu ra khỏi Quốc Tử Giám, phu xe Triệu Tứ vừa thấy Chu đại quan nhân đi ra, vội vàng đi chuẩn bị xe ngựa.
- Gia, xin mời! Triệu Tứ cung kính vén màn xe, hiện giờ Chu Thiên Giáng đã thành đại danh nhân, bọn hạ nhân trong phủ đều hâm mộ hắn muốn chết.
- Triệu Tứ, huynh đệ chúng ta không cần khách khí như vậy, sau này cứ gọi tên ta là được. Hắn leo lên xe ngựa.
- Khọng được, bây giờ ngài là quan gia, tôi không thể không tuân theo quy củ. Dứt lời, Triệu Tứ vung roi ngựa, xe ngựa chầm chậm tiến về phía trước.
Trong xe chăn ấm nệm êm rất thoải mái, Chu đại quan nhân nửa nằm nửa ngồi trên xe, bắt đầu cân nhắc việc mở tiệc đêm nay, vô tình lơ mơ ngủ mất.
Không biết sau bao lâu, cảm thấy xe ngựa rung lên, hắn mới chầm chậm mở to hai mắt.
- Đây là đâu? Triệu Tứ đâu? Ngươi là ai?
Chu Thiên Giáng giật mình nhìn ra ngoài xe, tứ phía ngoài rừng rậm chẳng có bóng người, dường như đã ra khỏi Kinh thành, nhưng người đánh xe không phải Triệu Tứ mà là một người mặc áo choàng đen đầu đội nón tre.
Ánh mắt Chu Thiên Giáng nhìn lướt qua khắp trong xe, lặng lẽ cầm một cây xích sắt đã giấu sẵn trong tay. Mấy tháng này từ khi theo Lâm Phong, Chu Thiên Giáng tự nhận võ phu bình thường cũng không phải đối thủ của mình. Chỉ cần nắm lấy cơ hội, một thước phang xuống, có thể chọc thủng một lỗ ở cổ đối phương.
- Chu Thiên Giáng, tên tội phạm giết người ngươi chạy trốn đến Kinh thành là cho rằng không sao rồi à? Đừng quên, Trung Đô phủ có lệnh truy nã, vẫn luôn truy nã ngươi. Người mặc áo đen kia không buồn quay lại, lạnh lùng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT