Binh sĩ câm khiên cứ bốn người một tổ, từ từ tiến lên phía trước. Trên tấm khiên đã cắm đầy những mũi tên giống như con nhím.

Đại Ngưu đứng ở trên ngựa thấy rõ ràng, không khỏi càng vội vàng.

– Chu Nhất, binh mã của đại nhân gặp trận tiễn không qua được, chúng ta qua đó giúp một tay.

Thấy Đại Ngưu đang hướng về phía đằng sau quân địch xông lên, Hạ Thanh khẩn trương hét lên:

– Đại Ngưu đừng có kích động, dùng lựu đạn.

Nói xong, Hạ Thanh và Chu Nhất mỗi người một bên tả hữu bảo vệ Đại Ngưu ở giữa. Ba người bắt đầu lách qua quân địch, hướng về đội ngũ phía sau. Thanh Long Vệ thấy vậy không hiểu là làm sao, nhưng cũng theo hướng bên kia liều mạng xông lên.

Binh sĩ leo tường thành của Hoắc Chấn Sơn coi như gặp vận đen, những người này chính là kỵ binh hạng nặng vốn không hợp đánh giáp lá cà. Mỗi người trong Thanh Long Vệ đều là cao thủ, bọn họ đơn thuần là đưa mạng dâng lên.

Mắt thấy chỉ còn cách khoảng hơn hai trăm mét, Chu Nhất và Hạ Thanh lưỡi đao đều cong rồi, Thanh Long Vệ cũng chém bốn người. Hoắc Chấn Sơn không sợ binh mã ở trong thành, mặc dù đều là đi ra liều chết, nhưng cũng chỉ có vài người. Hắn còn có ba nghìn tinh binh chưa có sử dụng, làm như vậy để ngừa đại quân của Chu Thiên Giáng xông lên.

Trong lòng Hoắc Chấn Sơn cảm thấy kỳ quái, Chu Thiên Giáng ngày hôm nay lại như một kẻ ngu ngốc, chỉ dùng hai ngàn khiên thủ ở nơi này khoa chân múa tay. Theo như bình thường, phía sau khiên thủ phải là đại quân. Liều mạng tổn thất một hai nghìn quân, chỉ cần xông lên trận tiễn của gã coi như bị phế bỏ. Cứ tiếp tục như thế này, căn bản là vô dụng.

Đầu Chu Thiến Giáng đổ đầy mồ hôi, đừng nói cho quân liều mạng xông lên, mà chỉ cần đội hình vừa động liền mất đi tâm lý uy hiếp. Chu Thiên Giáng vừa rồi cho đội ngũ đi chậm lại chính là muốn duy trì đội ngũ chỉnh tề, khiến cho đối phương cảm thấy áp lực. Nếu thật hạ lệnh xông lên, Chu Thiên Giáng biết rằng sẽ chẳng khác nào thả vịt ra đường, đừng có mong sẽ thu hồi lại được.

– Các ngươi nghe đây, bổn soái là người dễ mềm lòng, cho các ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu không, lão tử sẽ huyết tẩy đám người khốn khiếp các ngươi, một tên cũng không để lại.

Chu Thiên Giáng cầm loa đồng hô to, đến cổ họng cũng bị khàn đi.

Đại Ngưu tức muốn chết, trong lòng tự nhủ rằng đại nhân lúc nào là người thích làm việc thiện rồi, trước kia cũng đâu thấy hắn thiện tâm cơ chứ.

– Chu Nhất, Hạ Thanh bảo hộ ta.

Đại Ngưu nói xong, đem thiết côn treo lên, giơ tay lấy lựu đạn ra.

Đại Ngưu và Hạ Thanh cánh tay đều có chút mỏi, hai người tả hữu xung đột, không cho quân địch tiếp cận Đại Ngưu. Đại Ngưu châm lựu đạn, chân trước của chiến mã nâng lên, Đại Ngưu dựa theo mã lực hướng về phía cung trận quăng đi.

“ Đoàng” lựu đạn trên không trung nổ tung, nhóm cung thủ căn bản không có phòng bị. Ngay lập tức đã có một hai trăm người gã xuống.

Trận tiễn mới vừa rồi còn chỉnh tề, lập tức tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Hoắc Chấn Sơn cả kinh, không biết vừa rồi là vật gì.

Chu Thiên Giáng cũng sửng sốt, hắn vốn nghĩ mấy người Đại Ngưu sớm đã đem lựu đạn dùng hết, không nghĩ tới là vẫn còn giữ lại.

Chu Thiên Giáng vội vàng hô lên:

– Con mẹ nó, Đại Ngưu trên người ngươi còn có bao nhiêu, mang tất cả ra dùng hết đi. Đồ bại liệt, đừng có dùng với cung thủ, đem nổ chết chủ soái bọn chúng cho lão tử.

Chu Thiên Giáng trong lòng tức giận, tự nhủ vừa rồi nếu không nổ cung thủ, mà trực tiếp ném tới phương hướng của chủ soái, như vậy có phải đối phương mất đi thủ lĩnh rồi không. Bây giờ thì tốt rồi, nếu Đại Ngưu chỉ còn một quả cuối cùng này, thì hắn đúng ra khóc không ra nước mắt.

Chu Nhất quay đầu nhìn thoáng qua Thanh Long Vệ:

– Thanh Long huynh đệ, bảo vệ ba người chúng ta.

Theo tiếng Chu Nhất hét, Thanh Long Vệ vây thành một vòng tròn, đem ba người Chu Nhất bảo vệ ở phía trong. Lần này, Chu Nhất, Hạ Thanh đều lấy ra mồi lửa châm lựu đạn.

Chu Nhất, Hạ Thanh vẫn là theo hướng trận tiễn ném vào, hai người bọn họ biết Đại Ngưu đầu óc không dùng được nhưng rất nghe lời, có bao nhiêu sẽ dùng bấy nhiêu, toàn bộ dùng để tiếp đón Hoắc Chấn Sơn. Trong khoảng thời gian này, Hoắc Chấn Sơn ở dưới chân thành đang chỉ huy công thành, bọn Chu Nhất vì ở quá xa nên cũng không có cơ hội giết gã, bằng không cũng đã sớm dùng lên người gã rồi.

Tiếng đoàng đoàng vang lên không ngừng, tiếng kêu rên thảm thiết của đại quân Kinh Giao vang lên bốn phía, bên trong đã bắt đầu xuất hiện lính đào ngũ. Hoắc Chấn Sơn còn thảm hại hơn, bị Đại Ngưu dồn chạy tứ phía, may mà trên người có áo giáp chặn được độc châm, nếu không gã cũng đã mất mạng ngay tại chỗ.

Chu Thiên Giáng thấy cơ hội vừa đến, cũng không quản được phía sau có thể đánh hay không, lập tức cao giọng hô lên:

– Chủ soái của quân địch đã chết, các huynh đê, xông lên!

Trên chiến trường sĩ khí là quan trọng nhất, Chu Thiên Giáng hô bừa, chẳng những làm đại quân Kinh Giao quân tâm bị nhiễu loạn, mà còn đề cao được sĩ khí quân mình. Bọn họ tuy chỉ là dân chúng, chưa từng lên chiến trường, bình thường các thôn tộc cũng thường phát sinh võ đấu. Nhất là lại nhìn thấy quân đối phương sắp bại, một đám gào thét xông lên phía trước. Một hai vạn người kêu gào,khí thếcũng đủ dọa người rồi. Đại quân Kinh Giao vừa nghe tin chủ soai đã chêt, ai còn liều mạng chém giết nữa. Người thì chạy, kẻ thì đầu hàng. Hơn một vạn binh sĩ lập tức như chim bay loạn bốn phía.

Hoắc Chấn Sơn không ngừng kêu to, nhưng dưới tiếng hò hét của một hai vạn binh sĩ, thanh âm của gã như bị vùi trong biển lớn. Binh sĩ cầm cờ hiệu đã bị bom nổ chết, không có cờ lệnh binh sĩ dù có tinh nhuệ đến đâu cũng không thể phối hợp được.

Đứng một bên nhìn cục diện, Thành Võ Hoàng ở đầu thành vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Hai lần Thành Võ Hoàng gặp nguy hiểm đều được Chu Thiên Giáng hóa giải, xem ra người này đúng là phúc tướng của mình.

Trận chiến này đã đánh đổ hơn một vạn quân tinh nhuệ của đại quân Kinh Giao, Chu Thiên Giáng sai người kiểm kê chiến trường. Bắt sống được hơn bốn nghìn binh sĩ, chủ soái Hoắc Chấn Sơn và hơn ba nghìn binh sĩ chạy trốn được. Số còn lại toàn bộ đã chết trận. Mà bên phía quân mình, người chết không nhiều nhưng người bị thương lại không hề ít, có tới hơn hau nghìn người bị thương. Chủ yếu là những người dân, không có kinh nghiệm chiến đấu, bị chính người nhà của mình ngộ thương.

Huyền Châu ra mở cửa thành, Thành Võ Hoàng tự minh ra khỏi thành nghênh đón Chu Thiên Giáng thắng trận. Chu đại quan nhân lúc này rất thức thời, biết bản thân không thể kiêu ngạo, khẩn trương xuống xe, chạy bước nhỏ tới trước mặt Thành Võ Hoàng.

– Tội thần Chu Thiên Giáng cứu giá chậm trễ, xin hoàng thượng trách phạt.

Chu Thiên Giáng nói xong, vểnh mông quỳ xuống đất.

– Haha tiểu tử ngươi có công cứu giá, làm gì có tội. Thiên Giáng, mau đứng lên cho trẫm nhìn.

Thành Võ Hoàng vui mừng nói.

– Thần không dám, thần ở trong tù trốn tránh ích kỷ, là kẻ có tội không dám đứng dậy.

Chu Thiên Giáng cúi thấp đầu nói.

Thành Võ Hoàng vừa nghe xong, trên mặt liền lộ vẻ xấu hổ, tên tiểu tử này đang dỗi trẫm. Vừa nghĩ tới vụ cá cược của mình cùng với Chu Thiên Giáng, Thành Võ Hoàng trên mặt lộ ra vẻ sầu khổ:

– Thiên Giáng, đứng lên đi, là trẫm trách lầm ngươi. Không thể ngờ học trò của trẫm còn trung thành hơn cả con trai ruột của trẫm.

Thành Võ Hoàng nói xong, tiến lên đỡ Chu Thiên Giáng đứng dậy.

– Hoàng thượng, ngài gầy đi nhiều.

Chu Thiên Giáng nước mắt lưng tròng nhìn Thành Võ Hoàng. Nói xong lời này, Chu Thiên Giáng cũng cảm thấy buồn nôn, da gà nổi lên khắp người.

Bị vây khốn, mệt mỏi trong gần mười ngày tại Dư Gia Bình, rốt cuộc cửa thành cũng mở ra, đám dân chúng chạy nhanh đi loan tin chiến thắng, trong thành khắp nơi đều có tiếng hoan hô.

Đại Ngưu thì càng không phải nói, chạy tới bắt đầu cấu véo mặt Chu Thiên Giáng. Hắn muốn xem xem người trước mắt có thật là Chu đại nhân hay là cô hồn quỷ dã. Chu Thiên Giáng rất nhanh đã tức điên lên, người này thiếu tí nữa là làm hỏng đại sự của mình, nếu không có lựu đạn thay đổi cục diện chiến trường, hiện tại ai thua ai thắng thật đúng là khó nói.

– Tên Đại Ngưu liệt não này, lão tử hôm này khống đấm ngươi một trận thì ta sẽ không mang họ Chu.

Chu Thiên Giáng nói xong, liền đi lên đá mấy cái.

Đại Ngưu nhếch miệng, căn bản không thèm quan tâm Chu Thiên Giáng đánh đá, ôm chặt Chu Thiên Giáng vừa cười vừa khóc, không biết phải biểu đạt tâm tình mình như thế nào.

Đám người Chu Nhất cũng đều chạy tới, bọn họ rất nghi hoặc tại sao Chu Thiên Giáng vẫn còn sống. Sau khi biết được sự tình của ngày hôm đó, mọi người đều thoải mái cười to một trận. Chu Thiên Giáng nhìn vẻ mặt chân thành tươi cười của các huynh đệ, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm. Hắn biết thắng lợi ngày hôm nay điểm mấu chốt, chính là nhờ có Chu Nhất, Hạ Thanh không màng sinh tử vọt vào giữa chiến trường, dùng tài năng của mình đánh tan đại quân Kinh Giao. Nếu như không có sự lỗ mãng của Đại Ngưu, trận chiến bây giờ có lẽ vẫn đang ở thế giằng co.

Rất nhanh trong kinh thành liền nhận được tin tức, Thành Võ Hoàng thoát nạn ở Dư Gia Bình. Huyền Xán tuy ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nhưng hắn lại không có thực quyền, người chân chính nắm quyền là Hoàng hậu. Mà nắm giữ triều chính là hai nhà Phùng, Ngạc. Hoàng hậu đã tấn thăng thành “ Thái hậu” buông rèm nhiếp chính.

Trong thiên lao, một số lớn quan viên triều đình đang bị giam giữ, trong đó có cả lão thái phó Vương Bính Khôn, đều bị hoàng hậu giam vào đại lao.

Trong kinh thành, phủ đệ Quách gia là nơi duy nhất còn sạch sẽ. Tuy nhiên, sau khi biết được tin tức Thành Võ Hoàng thoát nạn, “Thái hậu” và huynh ệ Huyền Xán đều đứng ngồi không yên. Trải qua thương nghị, Thái hậu quyết định xuống tay với phủ tướng quân, bức cho Quách gia điều động binh mã, giết chết Thành Võ Hoàng, biến đại quân Trấn Nam hoàn toàn biến thành lực lượng của mình.

Thái hậu Phùng Uyển Thu làm một hành động kinh người, tự hạ ý chỉ chỉ hôn cho Huyền thiên đại đế Huyền Xán, cưới Quách Dĩnh làm vợ, sắc phong thành hoàng hậu.

Thái giám truyền chỉ cầm ý chỉ của Thái hậu trong tay, mang theo một đám người tiến vào Quách phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play