Hắn cắn chặt răng, tự nhủ sẽ đánh cuộc một ván:

- Ta ám sát Thành Võ Hoàng không thành, bị Thanh Long Vệ của lão bắt. Tại hạ là nhân sĩ giang hồ, ngoại hiệu Nhất Kiếm Xuyên Hầu – Sở Lưu Hương.

Ngay cả thần tượng kiếp trước Chu đại quan nhân ngưỡng mộ cũng bị hắn lôi ra.

- Nhất Kiếm Xuyên Hầu?

Trác Hành nhướn mày, quay đầu lại nhìn người bên cạnh. Những người này đều là nhân sĩ giang hồ, tất cả mọi người đều lắc đầu, căn bản là chưa nghe qua cái tên này.

- Hừ, vốn tại hạ còn muốn cứu ngươi một mạng, xem ra ngươi không muốn nói thật, trách không được ta rồi.

Trác Hành tháo cung trên lưng xuống.

- Chậm đã, ta nói là thực, ta có thể lấy phụ mẫu ra mà thề, nếu nói giả, lão nhân gia sẽ bị thứ gì đó trên trời rơi xuống đập chết.

Chu Thiên Giáng ngẩng đầu nhìn trời nguyền rủa.

- - Vậy bổn quân sư hỏi ngươi, nếu ám sát kt hành, vì sao Thành Võ Hoàng không giết ngươi ngay tại trận còn giữ ngươi đi cùng?

Quỷ Y lạnh mắt nhìn hắn, muốn phát hiện chút gì đó lạ lùng từ nét mặt hắn. Nhưng khuôn mặt Chu đại quan nhân đã sưng như đầu heo, ngoài thống khổ ra thì không có thái độ gì.

- Cái này…bí mật.

Đầu Chu Thiên Giáng vân chuyển rất nhanh.

Vừa rồi người này đã nhận mình là “quân sư” có hơi quen tai? Chu Thiên Giáng vừa nói dối vừa thầm nghĩ.

- Vị tiên sinh này, không biết ngài xưng hô thế nào?

Chu Thiên Giáng ở trong xe tù ôm quyền hỏi.

Trác Hành còn chưa trả lời, một người bên cạnh đã la lớn:

- Đây là quân sư dưới trước Quốc Cữu gia của chúng ta, Quỷ Y Trác Hành đại nhân!

Chu Thiên Giáng bất ngờ, hay thật, hóa ra lão tiểu tử đó chính là Trác Hành, may mà mình đã đánh mặt mình thành đầu heo, nếu không, rơi vào tay y, không bị vạn tiễn xuyên tâm cũng bị xả thành tám khúc.

- Hóa ra là Trác tiền bối đại danh đỉnh đỉnh, kính ngưỡng đã lâu. Nếu tất cả đã là người trong giang hồ, người ta yên tâm nhất thực ra chính là môn khách của Tam Hoàng tử Huyền Nhạc. Gần đây Thành Võ Hoàng bị tên ác tặc Chu Thiên Giáng kia mê hoặc, chuẩn bị lập Tứ Hoàng tử Huyền Châu làm Thái tử. Cho nên Tam Điện hạ lệnh, thừa dịp Thành Võ Hoàng chưa chuẩn bị sẽ âm thầm ám sát. Vốn tối hôm qua tại hạ đã sắp thành công, tiếc rằng bị ác tặc Chu Thiên Giáng kia làm hỏng chuyện tốt. Tại hạ không chịu nổi khổ hình, đành phải khai ra Tam Điện hạ sai khiến, cho nên Thành Võ Hoàng không giết ta, muốn dẫn ta về Kinh đối chất với Tam Điện hạ.

Chu Thiên Giáng vừa phải nói dối vừa phải tự mắng mình. Theo như lý thuyết tâm lý học trước mắt, mắng kẻ thù chung sẽ khiến cho đối phương sinh ra hảo cảm.

Lòng Trác Hành khẽ động, y rất đồng tình với vị Sở Lưu Hương này. Mặc kệ có bao nhiêu điểm đáng ngờ, tối thiểu thì thân phận tù phạm của đối phương đã nói lên rằng hắn không phải người của Thành Võ Hoàng. Hơn nữa, Đại Hoàng tử Huyền Minh đã phái binh ám sát Thành Võ Hoàng, Tam Hoàng tử Huyền Nhạc cũng có thể làm như vậy.

- Tam Hoàng tử Huyền Nhạc luôn luôn làm việc khiêm tốn, cho dù ngươi ám sát thành công cũng không có lợi gì cho y. Tiểu tử, ngươi đã không muốn nói vậy không hỏi nữa.

Trác Hành giả bộ tức giận, khoác cung nỏ lên lưng.

- Đợi một chút, chuyện là thế này, ngoài mặt thì quan hệ giữa Đại Hoàng tử Huyền Minh và Nhị Hoàng tử Huyền Xán cũng không tệ. Thực ra, ngấm ngầm trong đó, Huyền Minh đã sớm đạt thành hiệp nghị với chủ tử của chúng ta, chỉ cần chủ tử Tam Điện hạ của ta đăng cơ, lập tức sẽ phế truất Hoàng hậu chết tiệt, sắc phong Ngạc Quý phi làm Thái hậu. Cho nên, lần này Đại Điện hạ và Tam Điện hạ cùng ra tay, Thành Võ Hoàng không thể còn sống về Kinh được. Trác tiền bối, tại hạ chỉ là một gã giang hồ vô danh tiểu tốt, vô cùng ngưỡng mộ uy danh của ngài. Nếu tiền bối cho phép, tại hạ xin đi theo làm tùy tùng cống hiến sức lực cho ngài.

Chu Thiên Giáng chờ mong nhìn Quỷ Y Trác Hành, trong lòng tự nhủ lão tử đã lật cả óc lên rồi, hẳn không có sơ hở gì.

Trác Hành nghe vậy, suy nghĩ một chút, không khỏi cười lạnh một tiếng:

- Ha ha, xem ra vận số triều Đại Phong quả thực đã hết, bốn con trai ba đứa muốn lấy mạng cha. Nếu vậy, bổn quân sư tạm tha ngươi một mạng.

- Tạ ân đức tiền bối, ngày khác Chu….ta chúc tiền bối phúc như đông hải thọ tựa nam sơn.

Trong cơn kích động, thiếu chút nữa báo luôn cả đại danh của mình ra.

Quỷ Y Trác Hành lăn lộn nửa đời người trong giang hồ, căn bản chưa từng nghe qua cái tên Nhất Kiếm Xuyên Hầu Sở Lưu Hương gì. Trong mắt y, hẳn đối phương là nhân vật không được xếp hạng, đi theo mình cũng không có ích lợi gì, để cho người này còn sống, có lẽ còn có thể khiến cho triều Đại Phong nội đấu nữa. Lập tức Trác Hành không nói gì nữa, vung tay lên, năm trăm kỵ sĩ bắt đầu đuổi theo hướng Thành Võ Hoàng rút lui.

Cuối cùng tảng đá trong lòng Chu Thiên Giáng cũg rơi xuống, không đợi y ngồi xuống đã thấy Trác Hành ở trên ngựa cài tên kéo cung, bắn một mũi tên về phía mình.

- A!

Chu Thiên Giáng đặt một ngồi xuống xe, hô lên một tiếng, kéo quần.

Trác Hành cười to ba tiếng nghênh ngang rời đi. Mũi tên này bắn ra xem như cái tên Sở Lưu Hương này thậm chí còn không được tính là hạng ba. Mũi tên này của Trác Hành bắn vô cùng chuẩn, không phải bắn Chu Thiên Giáng mà là bắn gãy ổ khóa trên xe tù.

Chu đại quan nhân nghe đầy người hôi rình, đúng là con mẹ nó “Lưu Hương” thật rồi. Sớm biết cái tên Sở Lưu Hương này xui như vậy, vừa rồi đã lấy tạm tên Đạo Thánh Bạch Triển rồi.

Chu đại quan nhân leo ra khỏi xe tù, nhìn qua một vòng, tình cảnh trước mắt vô cùng thê thảm. Ngoài tử thi khắp nơi không còn một ai còn sống, cũng may ngựa kéo xe tù còn chưa bị giết, cuối cùng cũng có một thứ để khỏi phải đi bộ.

Tìm nửa ngày hắn mới thấy tử thi của một quan binh còn nguyên vẹn, tuy trên mặt bị chém vài đao, hoàn toàn thay đổi, nhưng y phục trên người vẫn còn nguyên. Hắn cởi quần áo của quan binh nọ, lại cảm thấy hình như mình hơi bất kính với người chết, bèn đổi bộ quần áo bẩn trên người mình cho tử thi nọ, coi như an ủi cho người chết.

Chu Thiên Giáng không dám quay về, chỉ sợ trên đường gặp lại Trác Hành hoặc người của đại doanh Kinh Giao. Chu đại quan nhân thúc ngựa chạy một mạch thẳng về phía Lạc Nhạn Sơn. Hắn phải nhanh chóng đuổi tới Bành Thành, điều binh mã tới cứu viện Thành Võ Hoàng.

Lại nói, Huyền Châu hảo hộ long liễn của Phụ hoàng một đường chạy như điên đến thị trấm Dư Gia Bình. Đừng thấy thị trấn này không lớn mà lầm, tường thành ở đây vô cùng cao, trong thành còn có hơn một ngàn quan binh, đội ngũ bọn họ trú đóng ở đây vài ngày đến nửa năm cũng tuyệt đối không có vấn đề.

Tuy đại doanh Kinh Giao nhiều nhân mã nhưng không mang theo dụng cụ công thành. Trong vòng một ngày, ám tử Niêm Can Xử các nơi đã triệu tập binh mã đén cứu giá, tới khi đó, phản binh sẽ tự loạn trận cước.

Khi Huyền Châu nghĩ tới những điều này thì Thống lĩnh đại doanh Kinh Giao Hoắc Chấn Sơn cũng nghĩ đến. Cho nên, bọn họ buộc phải chặn đứng đường lui của Thành Võ Hoàng trước khi ông ta đến được Dư Gia Bình. Nếu không, tất cả chỉ có thể nhanh chóng về Kinh, Hoàng hậu và Hoàng tử đã tính toán cẩn thận trong trường hợp xấu nhất, một khi sự tình bại lộ sẽ điều động binh mã đại doanh Kinh Giao trấn áp chư quan, cưỡng ép bọn họ đưa Nhị Hoàng tử đăng cơ soán vị.

Thành Võ Hoàng ngồi trong xe xóc nảy mà có vẻ vẫn không hề kích động. Vệ Triển khép hờ hai mắt, ôm thanh kiếm to rộng.

- Vệ Triển, xem ra trẫm đã trách lầm Chu Thiên Giáng.

Đột nhiên Thành Võ Hoàng lên tiếng.

- Tiểu tử kia có khả năng quan sát độc đáo, phân tích sự việc lại có điểm hơn người, không hổ là cao đồ của Lâm đại ca.

Hai người ngồi trong xe bàn về Chu Thiên Giáng, nhưng lại không ngờ những người kia đang bảo hộ mình chạy trốn ném Chu đại quan nhân lại giữa chiến trường.

Huyền Châu đổ mồ hôi đầu đầy, truy binh phía sau càng lúc càng gần. Y biết Phụ hoàng tuyệt đối sẽ không làm việc mất thể diện Hoàng gia bỏ xe cưỡi ngựa, chỉ có thể bảo vệ xe ngựa lùi lại.

Huyền Châu nhìn đám người Chu Nhất rất xa:

- Chu Nhất, Hạ Thanh, chặn truy binh lại, bảo hộ thánh giá!

Đám người Chu Nhất nhìn bụi tung lên phía xa xa, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, đại thụ ven đường đã sớm được chặt từ trước tới gần đổ, chỉ cần đợi xe ngựa của Hoàng thượng đi qua sẽ chặt cho đổ, ngăn địch đuổi theo.

- Tứ Điện hạ, đại nhân nhà chúng ta đâu?

Đại Ngự trợn trừng hai mắt nhìn mãi cũng không tìm được Chu Thiên Giáng.

- hắn….hắn…a!

Huyền Châu nhìn lại:

- Thôi xong rồi, xe tù bị bỏ quên ở chiến trường rồi!

- Ngươi nói cái gì?

Ánh mắt của Đại Ngự chỉ hận không thể phun ra lửa.

Thành Võ Hoàng vén rèm xe:

- Sao? Thiên Giáng không đi cùng sao?

Thành Võ Hoàng áy náy muốn chết, vừa nghe vậy vội vàng hỏi lại.

- Phụ hoàng, nhi thần không làm tròn bổn phận!

Huyền Châu cố nén nước mắt thưa lại. Y hiểu, Chu Thiên Giáng rơi vào tay đại quân của Huyền Minh tuyệt đối sẽ không tốt.

Thành Võ Hoàng nổi giận nhìn Huyền Châu, quay sang nói với Vệ Triển:

- Vệ Triển! Trẫm lệnh ngươi lập tức quay về, bất kể thế nào cũng phải cứu Chu Thiên Giáng!

- Bệ hạ, thần kháng chỉ! Nhiệm vụ của thần là bảo vệ an toàn cho Bệ hạ, người trong thiên hạ ai cũng có thể chết, chỉ có Hoàng thượng không thể bị thương tổn!

Vệ Triển không chút do dự đáp

- Ngươi…!

Thành Võ Hoàng nổi giận nhìn Vệ Triển. Ông ta biết trong tình hình thế này Vệ Triển tuyệt đối sẽ không đi cứu Chu Thiên Giáng. Thành Võ Hoàng có thể lệnh bất cứ kẻ nào, chỉ có không lệnh được Vệ Triển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play