Thành Võ Hoàng vốn còn muốn ở lại Bành thành thêm hai ngày, quan sát một chút dân tình ở đây. Nhưng sau khi biết Huyền châu phong lưu ở bên ngoài nên Thành Võ Hoàng giận đến mức mắng Chu Thiên Giáng một đêm, sáng sớm hôm sau liền xuất phát xuống phía nam.

Thành Võ Hoàng bên này không nhanh không chậm đến phủ Thục Thiên, Chu Thiên Giáng bên kia lại suốt đêm không ngủ, ra roi thúc ngựa chạy như điên về Thục Thiên. Trên đường, ngay cả đám người Chu Nhất cũng đều mệt không chịu được, vết thương trên người Đại Ngưu chưa khỏi hẳn, cuối cùng cũng phải chui vào xe của Chu Thiên Giáng. Mặc cho Chu Thiên Giáng đánh chửi, y cũng sống chết không ra.

Mọi người chạy như điên tám ngày tám đêm, thật sự mệt mỏi nên ở bên đường nghỉ ngơi hai canh giờ rồi tiếp tục lên đường, cuối cùng sáng ngày thứ chín cũng đuổi tới phủ Thục Thiên.

Nhìn thấy thành trì quen thuộc, Chu Thiên Giáng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần có thể đuổi tới trước thì hắn ta không sợ, bố trí tùy ý một màn kịch, lừa Thành Võ Hoàng một chút chắc là không có vấn đề gì. Nhưng quan trọng là, Chu Thiên Giáng sợ Vệ Triển vạch trần hắn ta nói dối. Vì vậy nói, Chu Thiên Giáng cần trấn an tốt mật thám Niêm Can Xử bên Thục Thiên này mới được. Ít nhất phải để những tên này nói giúp hắn ta vài câu.

Trong kinh thành, Thành Võ Hoàng liên tiếp hơn mười ngày không lên triều, văn võ bá quan đều bắt đầu bàn luận. Trong hậu cung, các phi tần biết tin Thành Võ Hoàng “bệnh nặng” thì càng thêm hoảng loạn. Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi giải trừ nghi ngờ trước, qua nhiều cách thăm dò, Hoàng hậu cuối cùng phát hiện được sự việc có chút không đúng.

Nếu nói là Thành Võ Hoàng thân thể bất an thì Thái y viện căn bản không có người nào gặp Thành Võ Hoàng cả, hơn nữa vị Vệ Triển đại nhân thần bí kia cũng biến mất theo rất lâu rồi. Hoàng hậu suy nghĩ thêm một chút, lập tức đoán ra Thành Võ Hoàng chắc chắn không ở trong cung. Nếu như Hoàng thượng đã lặng lẽ rời cung mà Tĩnh Vương lại ra sức giúp giấu diếm như vậy. Hoàng hậu trong lòng hiểu rằng, xem ra chắc hẳn là Hoàng thượng cải trang vi hành thiên hạ rồi. Hoàng hậu tâm trạng bị chấn động, lập tức bí mật tuyên triệu Đại Hoàng tử Huyền Minh và Nhị Hoàng tử Huyền Xán vào cung yết kiến.

Trong phủ đệ của Tam Hoàng tử Huyền Nhạc, Đổng Quý Phi và con trai là Huyền Nhạc cũng đang bí mật trao đổi. Huyền Nhạc hỏi rất tỉ mỉ, không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào.

- Mẫu thân! Mấy ngày này, phụ hoàng có từng “ân sủng” với Người không? Có ngủ lại ở chỗ của các quý phi khác không?

Huyền Nhạc nhìn mẫu thân Đổng Quý Phi hỏi.

Đổng Quý Phi bị hỏi sắc mặt đỏ lên, trong lòng tự nhủ “- Đứa nhỏ này đúng là không biết lớn nhỏ gì cả, ngay cả việc đó của phụ mẫu cũng phải quan tâm”.

- Nhạc nhi! Con ngày càng tệ rồi đấy. Chuyện này…Con làm sao có thể hỏi.

Đổng Quý Phi nổi giận trách mắng.

- Mẫu thân! Việc này rất quan trọng, Người nhất định phải nói cho hài nhi biết.

Huyền Nhạc nghiêm túc nói.

Đổng Quý Phi liếc Huyền Nhạc một cái, nhỏ giọng nói:

- Không có!

- Ngay cả những người khác cũng không có sao ạ?

Đổng Quý Phi lắc đầu:

- Không có!

Trong hậu cung đều rất quan tâm đến việc này, sáng sớm đều sẽ sai cung nữ đến Kính Sự phòng hỏi xem tối trước Hoàng thượng đã triệu kiến vị nào, hoặc đã ngủ lại tại phòng của ai. Vì vậy, Đổng Quý Phi trả lời rất rõ ràng.

Huyền Nhạc nhau mày lại, gõ nhẹ chiếc quạt xếp trong tay một cái:

- Con hiểu rồi!

Huyền Nhạc bỗng nhiên nói một câu.

- Nhạc nhi! Con hiểu cái gì, lẽ nào phụ hoàng của con thật sự bệnh nặng không dậy nổi? Không thể nào, bất cứ Thái y nào trong Thái y viện cũng không nhận được tuyên triệu mà?

Đổng Quý Phi vội nhìn Huyền Nhạc.

- Mẫu thân! Phụ hoàng không phải bị bệnh, mà là không ở hoàng cung, thậm chí nói, cũng không ở kinh thành nữa.

Huyền Nhạc lặng lẽ nói.

- Con…Ý của con là? Phụ hoàng của con…Cải trang đi vi hành sao?

Đổng Quý Phi nghi hoặc nhìn Huyền Nhạc.

- Vâng! Chỉ có khả năng này thôi. Nếu như phụ hoàng thật sự bị bệnh nặng thì Tĩnh Vương thúc nhất định sẽ lập tức triệu tập đại thần tam viện lục bộ bí mật vào cung, thương lượng vấn đề chọn Thái tử. Nhưng hiện nay Tĩnh Vương thúc có thể bình tĩnh như thế thì chứng tỏ phụ hoàng tuyệt đối không bị bệnh.

Đổng Quý Phi vừa nghe vậy liền thở phào, điều mà bà ta lo lắng nhất chính là Thành Võ Hoàng bỗng nhiên bệnh nặng không dậy nổi. Nếu chẳng may Hoàng thượng băng hà thì Huyền Nhạc coi như xong rồi. Binh mã và các mối quan hệ của Huyền Nhạc hiện nay đều không bằng Huyền Xán và Huyền Châu. Thành Võ Hoàng vừa chết, Huyền Nhạc chẳng khác gì không có vai trò gì nữa rồi.

- Nhạc nhi! Con làm việc quá điềm đạm, bây giờ Huyền Xán có đại doanh Kinh Giao của Huyền Minh ủng hộ, Huyền Châu lại có Chu Thiên Giáng ủng hộ. Chỉ có con là hoàn toàn không có binh quyền, không có trọng thần, con lấy gì để đấu với bọn chúng đây.

Đổng Quý Phi oán giận nói.

Huyền Nhạc không nói gì, không biết vì sao, sau khi đoán ra phụ hoàng cải trang vi hành thì trong lòng cậu ta lại đột nhiên dấy lên một cảm giác bất an.

- Người đâu!

Huyền Nhạc đột nhiên hô ra bên ngoài.

Hai tên hộ vệ vội vàng đi vào, đứng ở cửa đợi chỉ lệnh của Huyền Nhạc.

- Thông báo cho Nam Viên, lập tức bí mật đi giám sát nhất cử nhất động của Huyền Minh và Huyền Xán. Bất cứ hướng đi nào của bọn họ cũng phải kịp thời bẩm báo cho ta biết.

Huyền Nhạc nghiêm túc căn dặn.

Hai tên hộ vệ trả lời một tiếng, lui ra khỏi thư phòng. Đổng Quý Phi tò mò nhìn con trai, không hiểu con mình giám sát Huyền Minh và Huyền Xán làm gì.

- Nhạc nhi! Không phải là con định thừa dịp phụ hoàng không ở kinh thành, lặng lẽ ra tay với bọn chúng đấy chứ?

Đổng Quý Phi giật mình nhìn Huyền Nhạc, bà ta lo lắng Huyền Nhạc sẽ bí quá hoá liều.

Huyền Nhạc lạnh lùng khẽ hừ:

- Mẫu thân! Không phải là con muốn ra tay với bọn họ mà con lo bọn họ muốn ra tay với phụ hoàng. Chuyện Huyền Minh một mình điều binh lần trước bị phụ hoàng trách phạt, cộng với Huyền Xán cũng bị phụ hoàng lạnh nhạt, trong lòng bọn họ vẫn luôn tức giận bất bình. Huyền Minh và Huyền Xán lòng dạ nhỏ mọn, vì Hoàng vị thì việc gì bọn họ cũng có thể làm được. Một khi phụ hoàng chết ở ngoài kinh thành, trong tay con không có binh quyền, lão Tứ và Chu Thiên Giáng lại không ở kinh thành. Bây giờ người có thực lực có thể ngồi lên ngai vàng nhất chính là Huyền Xán, thậm chí nói ngay cả lão Tứ và Chu Thiên Giáng cũng không nhất định có thể sống mà quay trở về kinh thành được. 

Gương mặt Huyền Nhạc trở nên nghiêm túc khác thường.

Đổng Quý Phi khiếp sợ nhìn Huyền Nhạc:

- Điều này…Điều này là không thể nào, chớ quên vẫn còn có Vệ Triển và Thanh Long Vệ mà, chỉ e bọn người Huyền Xán không có khả năng đấy?

- “Hừ”! Trong tay Huyền Minh có mấy vạn binh mã, mai phục bắn tiễn cùng một lúc thì mặc cho người có bản lĩnh thế nào cũng không chạy thoát được. Nếu như võ công có thể thông thiên triệt địa thì năm đó Lâm Phong đã sớm ám sát được quân vương của nước Đương Vân và Thiên Thanh rồi. Hơn nữa nói, Huyền Minh phái người âm thầm ám sát không có bằng chứng, ai có thể chỉ ra bọn họ. Nước không thể một ngày không có vua, chỉ cần phụ hoàng vừa chết thì Huyền Minh sẽ khởi binh ủng hộ Huyền Xán lên ngôi. Đợi sau khi Huyền Xán ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, con dám nói, ai dám đi điều tra nguyên nhân cái chết của phụ hoàng thì kẻ đó sẽ mất mạng.

Huyền Nhạc lạnh lùng nói.

Sắc mặt Đổng Quý Phi tái nhợt, mệt mỏi ngồi tê liệt trên ghế. Nếu thật sự giống như những gì Huyền Nhạc nói thì chỉ e mẹ con bà ta coi như không chết thì cũng sẽ bị sung quân đến nơi giá lạnh ngàn dặm.

- Mẫu thân không cần sợ hãi, con cũng chỉ là đoán vậy thôi. Sau khi hồi cung, con sẽ làm như không có chuyện gì xảy ra, không để lộ ra bất cứ sơ hở nào.

Huyền Nhạc trấn an mẫu thân, ra sức giả bộ dạng bình tĩnh.

Huyền Nhạc hết sức khuyên răn mẫu thân, mặc dù ngoài mặt thì không nhìn ra gì nhưng trong lòng Huyền Nhạc sớm đã lo lắng rồi. Chuyện này trước khi không có chứng cớ thì cậu ta không thể nói cho bất cứ ai, Huyền Nhạc chỉ có thể dựa vào chính mấy người của mình, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Đúng như phán đoán của Huyền Nhạc, Hoàng hậu đã bí mật triệu kiến nhị vị điện hạ Huyền Minh Huyền Xán vào cung, chính là muốn để Huyền Minh một mình điều động binh mã, ám sát Thành Võ Hoàng ở ngoài kinh thành.

Giữa Hoàng hậu và Thành Võ Hoàng căn bản là không có chút tình cảm gì đáng nói. Trong mắt bà ta, bất cứ người nào cản trở con trai bà lên ngôi thì đều có thể chết, bao gồm cả Thành Võ Hoàng.

Hậu cung triều Đại Phong, trong cung thành thần bí này, dưới phong quang bên ngoài như vậy thôi nhưng không biết ẩn giấu bao nhiêu “sóng gió”. Một khi người phụ nữ có sức mạnh của quyền lực thì tâm địa ác độc gấp trăm lần đàn ông. Hoàng hậu trước hết bàn luận với Ngạc Quý Phi, chuyện này bà ta nhất định phải tìm đồng minh, càng huống hồ, không có sự gia nhập của Ngạc Quý Phi, thì chỉ e Huyền Minh không ra tay nhẫn tâm được.

Bình tâm trong điện, Đại Hoàng tử Huyền Minh và Nhị Hoàng tử Huyền Xán ngồi vây cạnh bàn tròn. Mấy ngày nay, hai người họ có chút thoái chí nản lòng, mất đi tác phong lẫm liệt của mấy ngày trước rồi.

Huyền Minh vì chuyện tự mình điều binh, không những nửa đường không giết được Chu Thiên Giáng mà còn bị Thành Võ Hoàng giận dữ mắng mỏ một trận. Nếu như không phải nể mặt thân phận Hoàng tử của cậu ta thì Thành Võ Hoàng thiếu chút nữa khai trừ binh quyền của cậu ta, nhốt vào đại lao rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play