Chu Thiên Giáng nhìn hai bên đường phố môn bài mọc san sát, chớ thấy cách Hà Đô phủ không xa nhưng Tần Châu và Hà Đô lại có khác biệt rất lớn.
- Lão Từ à! Xem ra Tần Châu mà Ngài quản lý không tồi đâu nhỉ, nhìn từ phía trước cửa tiệm thì chắc hẳn là rất giàu có.
Chu Thiên Giáng ở trên ngựa nói.
- Bẩm An Sát Sứ đại nhân! Tần Châu là giao thông quan trọng đi phía bắc, thương nhân đến khá nhiều, dân chúng ở đây dựa vào buôn bán nên cũng coi như khá giàu.
Từ Khiêm cẩn thận nói.
- Lão Từ này, ta đến đây cũng không có ý gì khác, chỉ là “lấy” chút bạc cho Hoàng thượng thôi. Thế nào? Các người có thể lấy ra bao nhiêu?
Chu Thiên Giáng hỏi mà không giấu diếm gì.
Chu Thiên Giáng chỉ ở lại Tần Châu một ngày là phải thúc ngựa xuống phía nam tụ hợp với Huyền Châu. Chu đại quan nhân nhìn thấy dáng mạo Từ Khiêm cũng coi như trung hậu, cũng không định ở đây đụng đao gì. Vì vậy trực tiếp lừa chút bạc coi như xong việc.
Từ Khiêm vừa nghe thì mồ hôi đều vã ra. Chu Thiên Giáng hỏi như vậy thì y thật sự không dễ trả lời chút nào. Nói ít thì sợ Chu đại ôn thần không hài lòng; nói nhiều thì có vẻ quan phủ Tuần Châu giấu ngân lượng riêng quá nhiều. Có lẽ chọc tực Chu đại ôn thần thì lại bị chém vài cái đầu.
- Chu đại nhân! Ngài xem nên nộp bao nhiêu ạ?
Từ Khiêm hỏi lại một câu.
- Ngài đừng hiểu nhầm, ta không phải nói ngân thuế bình thường, là số lượng nộp thêm đó.
Chu Thiên Giáng nhắc nhở một câu.
- Hạ quan biết, Chu đại nhân không ngại gian khổ vì Đại Phong chúng ta thì quan viên Tần Châu lấy ra chút tiền riêng biếu Ngài cũng là phải thôi ạ.
Từ Khiêm gật đầu đáp lời.
Chu Thiên Giáng hài lòng gật đầu:
- Lão Từ! Coi như Ngài cũng hiểu chuyện, thôi nộp năm trăm vạn lạng đi!
Từ Khiêm vừa nghe, đau lòng đến mức cơ thịt trên mặt bắt đầu co hết lại. Nhưng ở trước mặt Chu Thiên Giáng cũng không dám không đồng ý. Nếu không, chọc tức Chu đại ôn thần này rồi thì sức ép của Tần Châu sẽ không phải là chuyện của năm trăm vạn lạng nữa.
Chu Thiên Giáng lừa bạc của quan phủ ở Tần Châu, trong hoàng cung của Đại Phong triều lúc này thì Thành Võ Hoàng lại nhìn thấy mấy bức mật tấu của Chu Thiên Giáng.
Thành Võ Hoàng cau mày, biểu hiện trên mặt thỉnh thoảng lại biến đổi. Xem xong mấy bức mật tấu này thì Thành Võ Hoàng đứng lên đi đi lại lại vài bước.
- Vệ Triển, có thể khẳng định được, bọn người cướp ngân lượng cứu nạn là dư nghiệt Chu Diên Thiên không?
Thành Võ Hoàng trầm giọng hỏi.
- Khẳng định chắc chắn, người dẫn đầu đó trong giang hồ thường gọi là Quỷ Y Trác Hành. Người này mưu ma chước quỷ, giỏi biến hình, những địch thủ năm đó nhiều lần đã dùng số vàng lớn để mua hắn nhưng đều không tìm thấy tung tích của người này. Nhưng thật không ngờ, tên này lại bị Chu Diên Thiên thu nạp.
Vệ Triển ôm kiếm rộng, nhẹ giọng đáp.
Thành Võ Hoàng ngẫm nghĩ một chút:
- Tên tiểu tử Chu Thiên Giáng này có thể trấn an được dân chúng Hà Đô, coi như lập được công. Nhưng chuyện con trai trẫm bị hắn đưa vào nơi nguy hiểm rồi bị thương, tên tiểu tử này lại biết mà không báo, thì coi như công tội tương hỗ.
Thành Võ Hoàng nói xong, Vệ Triển cũng gật đầu theo. Bảo vệ Hoàng tử không chu đáo, quả thật đáng bị phạt.
- Nhưng…
Thành Võ Hoàng nói tiếp:
- Tên tiểu tử này lại giấu riêng một số tiền lớn như vậy, đây thật sự nằm ngoài dự liệu của trẫm. Hừ! Không ngờ lại còn dám công khai dùng hai chữ “ Chu Ký” nữa, gan của hắn quả không nhỏ đâu. Thân là An Sát Sứ, lại là tham quan số một Đại Phong triều, ha ha, hắn đang đùa trẫm trong lòng bàn tay rồi.
Sắc mặt Thành Võ Hoàng tức giân, hít thở cũng trở nên khó hơn.
Vệ Triển nhau mày, nhìn Thành Võ Hoàng, không biết thanh minh gì cho Chu Thiên Giáng cả.
Thành Võ Hoàng cũng nhìn thoáng qua Vệ Triển, bỗng nhiên cười nói:
- Vệ Triển! Trẫm biết ngươi muốn biện hộ thay tên tiểu tử này. Yên tâm đi! Trước khi tên tiểu tử này thay trẫm thu gom xong ngân lượng thì trẫm sẽ không động đến hắn đâu.
- Bệ hạ! Vệ Triển cũng nghĩ như vậy, Chu Thiên Giáng mặc dù có chút quá đáng, nhưng công lao cũng không nhỏ. Đại Phong triều ngoài hắn ra thì thật sự khó tìm ra được người nào có thể trấn áp bách quan thiên hạ được.
Vệ Triển lặng lẽ nói.
Thành Võ Hoàng gật đầu, bưng chén trà lên nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm:
- Vệ Triển! Trẫm hình như rất lâu chưa đi vi hành rồi, bây giờ thiên hạ tạm ổn định, trong kinh thành cũng không có việc gì lớn. Thế nào? Có phải là nên đi ra ngoài cùng trẫm chứ? Đều nói Thục Thiên giàu nhất thiên hạ, trẫm lại muốn xem, tổng tiệm “ Chu Ký” này là thế nào.
Thành Võ Hoàng bỗng nhiên nói ra một chủ đề khiến người khác giật mình.
Vệ Triển sửng sốt:
- Bệ hạ! Người muốn vi hành hay sao ạ? Ngân khố trước mắt không đủ, trên đường phải điều động binh lực, chỉ e không có lợi cho dân chúng thôi ạ.
Thành Võ Hoàng khẽ mỉm cười:
- Không, không! Trẫm không định điều động binh lực đâu. Cách làm của tên tiểu tử Chu Thiên Giáng này đã nhắc nhở trẫm. Chúng ta cũng có thể đem theo một số người ngựa, cải trang một lần vi hành.
- Vậy kinh thành thì làm thế nào ạ?
- Có Tĩnh Vương trấn thủ rồi, kinh thành sẽ không có chuyện gì đâu.
Thành Võ Hoàng “ Du tính” quá mức, lập tức quyết định cải trang vi hành, điểm thứ nhất chính là muốn xem Thục Thiên Chu Ký rốt cuộc là giàu có như nào. Chu Thiên Giáng tạm thời thu gom có thể gom đủ ba trăm vạn lạng cứu nạn dân ở hai tiệm Chu Ký, điều này khiến Thành Võ Hoàng vô cùng kinh ngạc. Nếu như Chu Ký thật sự giàu nhất thiên hạ thì Thành Võ Hoàng định để Niêm Can Xử tiếp quản nó. Còn về Chu Thiên Giáng, Thành Võ Hoàng cũng định gọi hắn về kinh thành trừng phạt hắn.
Thành Võ Hoàng suốt đêm mật chiếu Tĩnh Vương, đồng thời sai Vệ Triển truyền lệnh Chu Thiên Giáng nhanh chóng tới Thục Thiên phủ. Nói là Binh bộ chuẩn bị thiết lập doanh trại ở Thục Thiên, sai Chu Thiên Giáng đi hỗ trợ điều khiển.
Sau buổi chầu sớm hôm sau, mọi thứ trong kinh thành đều như thường. Cửa sau hoàng cung, sáu mươi tên Thanh Long vệ đóng giả dân thường đi theo ba xe ngựa bình thường, lặng lẽ rời đi hoàng cung.
Trong sự bình tĩnh của bách quan kinh thành thì Vệ Triển bảo vệ Thành Võ Hoàng lặng lẽ rời khỏi kinh thành, bắt đầu cải trang vi hành xuống phía nam. Thành Võ Hoàng xuống phía nam lần này vừa xem tình hình thật sự của các đô phủ, quan trọng hơn vẫn là muốn kiểm tra một chút, rốt cuộc lần trước tên tiểu tử Chu Thiên Giáng này đã giữ lại bao nhiêu ngân lượng.
Thành Võ Hoàng vừa đi, kinh thành to lớn như vậy lại giao cho Tĩnh Vương trông coi, Tĩnh Vương buồn phiền khó chịu vô cùng. Hoàng thượng đi tuần vốn là việc lớn, về lý phải “ nước trong, đất vàng” trải đường, đại thần sáu bộ đi kèm theo. Nhưng hoàng huynh của ông ta lại ngược lại, không ngờ lại học kế “ Giấu trời vượt biển” của Chu Thiên Giáng, chỉ đem theo sáu mươi tên Thanh Long Vệ giả trang lão gia giàu có rồi ra kinh rồi thành rồi. Điều này nếu như bị tên nghịch tặc Chu Diên Thiên biết được thì còn không liều mạng mà truy giết trên nửa đường hay sao.
Chớ thấy trong kinh thành có nhiều quan lại quyền quý như vậy, còn có Tĩnh Vương trấn thủ nữa. Chỉ cần Thành Võ Hoàng vừa chết thì thiên hạ chắc chắn sẽ loạn ngay. Không nói đến cái khác, chỉ giữa mấy vị Hoàng tử thôi cũng có thể đánh nhau bể đầu chảy máu rồi.
Sáng ngày hôm sau, Ngụy công công dùng giọng run rẩy cao giọng nói với bách quan:
- Bệ hạ thân thể bất an, thời gian tới đây sẽ không tiện lên triều. Vì vậy, chư vị thần công có việc gì thì có thể tìm Tĩnh Vương phê tấu.
Văn võ bá quan ngẩn người ra, theo như lệ thường trước kia thì kể cả Hoàng thượng không khỏe hoặc lười biếng không muốn lên triều thì cũng chỉ có một ngày mà thôi. Sao khẩu dụ hôm nay lại là thời gian tới đây nhỉ? Lẽ nào nói, Hoàng thượng mấy ngày tới đều không lên triều được.
- Ngụy tổng quản! Chuyện quân lương đại doanh Nam Bắc, thần vẫn còn đang đợi Hoàng thượng trả lời. Vẫn mong Ngụy tổng quản truyền một tiếng, thần muốn một mình yết kiến Hoàng thượng.
Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng chắp tay nói.
- Lý đại nhân! Không phải trên khẩu dụ của Hoàng thượng đã nói rồi sao? Có việc gì cứ tìm Tĩnh Vương là được.
Ngụy công công cười như không cười, nhìn Lý Hồng.
Trong lòng Lý Hồng vô cùng tò mò; việc lớn như vậy, Hoàng thường lại giao cho Tĩnh Vương phê tấu, lẽ nào long thể thật sự lâm bệnh hay sao?
Nghĩ đến đây, Lý Hồng bất an nhìn Tĩnh Vương.
Tĩnh Vương vừa thấy bách quan đều không đi thì đành phải đứng ra cười ha hả, nói:
- Chư vị thần công yên tâm, thân thể hoàng huynh không đáng lo ngại. Mấy ngày trước, hoàng huynh làm việc mệt mỏi quá độ, vì vậy bản Vương góp y rằng hoàng huynh nên nghỉ ngơi một thời gian, hồi phục lại tinh thần.
Tĩnh Vương nói xong, đưa mắt ra hiệu cho Lý Hồng. Lý Hồng và Tĩnh Vương kết bạn với nhau nhiều năm, ngay lập tức hiểu rằng có thể đã có chuyện xảy ra.
- Nếu Tĩnh Vương thiên tuế đã nói như vậy thì chúng ta trước tiên cứ quay về đã.
Lý Hồng giúp Tĩnh Vương dàn xếp.
Quan viên đều biết, mấy ngày này Thành Võ Hoàng chỉnh đốn triều cương, quả thật rất mệt nên văn võ bá quan không nghĩ ngợi thêm gì. Nghe Tĩnh Vương và Lý Hồng nói như vậy thì đều rời khỏi triều đình.
Tĩnh Vương thầm sai người đi thông báo cho hai vị đại nhân Lý Hồng và Sở Vân đến phủ Tông Nhân của ông ta. Tĩnh Vương hiểu được trách nhiệm nặng nề của mình, một mình ông ta chỉ e kháng đáng không nổi nên muốn kéo thêm hai vị đồng minh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT