Buổi chầu sáng của các triều đại đều giống như buổi họp, chủ yếu là tạo nên tác dụng điều chỉnh và tuyên bố các việc đại sự. Về cơ bản thì những việc này đều xử lý kha khá rồi, đều đã có kết luận; đã báo cáo cho Hoàng thượng hoặc sáu Bộ đều có tranh luận mới đưa ra buổi chầu sớm để nghị luận. Nhưng không khí buổi chầu sớm hôm nay có chút khác. Mọi người đến rất đông đủ, văn võ bá quan đều muốn nghe Tĩnh vương gia xử lý thế nào hồ sơ vụ án "Đánh Chủ Bạc"().

() Chủ Bạc: chức quan chuyên quản lý công văn

Trong triều đình, văn võ bá quan phân thành hai bên tả hữu, Tĩnh vương gia đứng đầu quan văn; còn Binh bộ Thượng Thư Lý Hồng lại đứng đầu quan võ. Do Quách Thiên Tín là tướng quân trấn giữ biên ải, về lý thì có thể không tham gia buổichầu sớm. Nhưng lần này Quách Thiên Tín đến là muốn sau buổi chầu sớm thầm kín đi xin lỗi Vương Chủ Bạc, hóa giải ân oán hai bên. Vì vậy đặc biệt mời đến buổi chầu sớm ngày hôm nay.

Thành Võ Hoàng ngồi ngay ngắn ở trên ngai vàng, nhìn xuống văn võ bá quan. Thành Võ Hoàng đế khẽ gật đầu với Ngụy công công, Ngụy công công cất giọng "gà trống" của mình lên, cao giọng hô.

- Quan viên sáu Bộ, có việc thì sớm tấu, không có việc gì thì chớ lên tiếng, không được ồn ào!

Tĩnh vương gia nhìn Lý Hồng, bước dài sang phải một bước:

- Khởi bẩm Ngô hoàng, thần đệ có tấu!

Thành Võ Hoàng đế khẽ gật đầu:

- Mời Tĩnh vương nói!

- Khởi bẩm bệ hạ, hôm qua phủ Tông Nhân đã điều tra việc Vương Thái Phó của Quốc Tử Giám bị té xỉu, bây giờ đã điều tra rõ ràng quá trình rồi ạ.

Tĩnh vương vừa mở miệng, văn võ đại thần đều lập tức bàn luận. Tĩnh vương gia nói rất là uyển chuyển, không dùng từ "Đánh Chủ Bạc" mà lại nói là Vương Thái Phó "Té xỉu". Nói như vậy thì tính chất sự việc trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Bất luận tiếng ồn ào bên cạnh, Tĩnh vương cũng rũ cụp mí mắt đọc bản thẩm vấn mà phủ Tông Nhân đã điều tra tỉ mỉ. Thành Võ Hoàng bụm mặt không nhịn nổi cười thầm, trong lòng tự nhủ "Tĩnh vương cũng thật là, cứ coi như thiên vị thì cũng không nên như thế chứ. Trẫm giao việc này cho đệ chính là muốn đệ nắm giữ công bằng. Đệlại ngược lại, quả thực chính là nói Vương Thái Phó tuổi già sức yếu nên tự mình ngã."

Vương Thái Phó tức giận, run run:

- Xằng bậy, đúng là những lời lẽ sai trái. Bệ hạ! Lão thần có bản tấu.

Vương Thái Phó run run đi ra khỏi hàng, "bịch" một cái liền ngã nhào xuống đất.

Tĩnh vương gia chớp mắt, bĩu môi hỏi:

- Vương Thái Phó! Ông nói những lời bản vương nói đều là lời lẽ sai trái sao?

Vương Thái Phó sửng sốt, trong đầu "kẻ thông thái rởm" này, khái niệm hoàng tộc được coi trọng vô cùng, sao dám coi thường Tĩnh thân vương.

- Tĩnh vương, lão thần chỉ nói là những thứ mà Ngài điều tra có sự không thốngnhất. Rõ ràng là tên Chu Thiên Giáng kia ra tay đánh lão thần, sao có thể biến thành lão thần tự ngã được chứ?

- Nói như vậy thì con gái bản vương, còn có cả Tứ Hoàng tử đang nói dối sao?

Sắc mặt Tĩnh vương sầm lại.

- Điều nàyĐiều này có thể đối chất trước mặt với bọn họ.

Vương Thái Phó gân cao cổ nói.

Tĩnh vương thấy Hoàng huynh ở trên cao vẫn không nói gì, đây chẳng phải là cố ý xem náo nhiệt hay sao.

- Được! Nếu như Vương đại nhân đã nói như vậy thì bản vương sẽ khẩn cầu Hoàng huynh truyền Tứ Hoàng tử vào điện. Còn về Ngọc nhi, con gái ta, con gáithường hay xấu hổ, không lên điện nên thôi đi.

Trong lòng Tĩnh vương tự nhủ "Hoàng huynh! Người đang xem náo nhiệt đấy sao? Thần gọi con trai của Người ra, xem Người sẽ làm thế nào?"

Thành Võ Hoàng trừng mắt nhìn Tĩnh Vương, trầm giọng nói:

- Chuẩn tấu!

Tĩnh vương rũ cụp mí mắt, chỉ làm như không nhìn thấy sự khinh thường của Hoàng huynh. Dù sao cũng coi như bị Vương Thái Phó lật án, đó cũng là do Hoàng tử nói dối, cũng không liên quan gì đến ông ta.

Chừng độ một lát thì Tứ Hoàng tử Huyền Châu đi vào trong triều cùng với một tên thái giám.

- Nhi thần khấu kiến phụ hoàng.

Tứ Hoàng tử nhìn giống như người nhược trí, nhưng các lễ tiết rất là có quy củ.

- Huyền Châu! Hồ sơ vụ án của Hoàng thúc của con, có con làm chứng sao?

Thành Võ Hoàng đế uy nghiêm hỏi.

- Khởi bẩm phụ hoàng, đúng là nhi thần!

- Vậy thì được! Vương Thái Phó có điều muốn hỏi con. Con phải nói thật, không được nói dối nửa câu.

- Nhi thần tuân mệnh!

Huyền Châu nói xong, xoay người lại, khom người vái sâu một cái về phíaVương Thái Phó:

- Học trò Huyền Châu, kính nghe sự dạy bảo của ân sư.

Ấn tượng của Vương Thái Phó về vị Tứ Hoàng tử này rất tốt, đừng thấy việc học tập của cậu ta không tốt nhưng đây lại là một trong những vị Hoàng tử "Tôn sư trọng đạo" nhất.

- Tứ Hoàng tử, bổn Chủ Bạc hỏi Người. Ngày hôm qua trên học đường, Người và tên Chu Thiên Giáng ngồi cùng nhau, Người có nhìn thấy hắn ta động thủ không?

- Thưa Chủ Bạc đại nhân! Có!

Tứ Hoàng tử vừa nói như vậy thì cả triều đình xôn xao cả lên. Tĩnh vương giận đến mức sắc mặt như sắp biến thành màu gan lợn vậy, trong lòng tự nhủ "tên tiểu tử"này rốt cuộc là theo ai đấy.

Vương Thái Phó lộ ra vẻ mặt rất chi là trẻ con, vui vẻ gật đầu.

- Bệ hạ, lão thần hỏi xong rồi!

Vương Thái Phó chỉ hỏi một câu, nhưng câu này hoàn toàn có thể lật lại điều tra của Tĩnh vương.

Thành Võ Hoàng đế dùng mắt liếc qua Tĩnh vương, trong lòng tự nhủ "Đệ đang làm chuyện gì vậy, ngay cả chất nhi của đệ cũng không giúp đệ".

- Huyền Châu! Nói như vậy thì tên Chu Thiên Giáng kia thật sự đã đánh lão Thái Phó?

Thành Võ Hoàng biết rằng chỉ cần một mình hoàng nhi của mình chứng thực thìvụ này không ai có thể bảo vệ cho tên tiểu tử kia rồi. Không những phải phạt án thật nặng, theo luật Đại Phong thì nhẹ nhất cũng phải giam trong đại lao một thời gian. Quan nhị phẩm không phải tùy tiện đánh được, nếu như là dân thường thì có thể chém tại chỗ. Nếu như không phải là nể mặt Quách Thiên Tín mà trực tiếp giao cho Hình Bộ thì xong rồi.

- Thưa phụ hoàng, nhi thần chỉ nói Chu Thiên Giáng động thủ, điều này không có nghĩa là hắn ta đánh Chủ Bạc đại nhân. Hôm qua nhi thần đã nói rất rõ ràng rồi, là tự Chủ Bạc đại nhân ngã. Tên Chu Thiên Giáng kia giơ tay ra muốn đỡ nhưng không đỡ được.

Bộ dạng ngây ngô ngớ ngẩn của Tứ Hoàng tử, xem ra rất là thành thực.

Vương Thái Phó đang cao hứng phấn chấn cùng đám quan văn, nghe thấy Tứ Hoàng tử nói như vậy thì nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.

- NgườiNgườiTứ Hoàng Tử! Rõ ràng là tên Chu Thiên Giáng đó đẩy ngã lão phu, sao Người có thể nói như vậy được.

Vương Thái Phó tức giận, nói.

- Chủ Bạc đại nhân! Điều này thì ta không rõ lắm, nhưng ta nhìn thấy đúng là hắn ta muốn đến đỡ ngài.

Tứ Hoàng tử mặc dù nói như vậy nhưng hai tay lại có chút run rẩy. Vẫn may cậu ta ở trên học đường cũng luyện được biểu cảm của một tên ngốc, rõ ràng rất là thành thật.

Vương Thái Phó nén bực tức trong lòng lại. Đứa nhỏ trước mặt này nói thế nào cũng là Hoàng tử, ông ta cũng không thể lên trước đá cho một cái được.

- Được! Cứ coi như hắn không đánh lão phu nhưng cướp giáo cán mà tiên đế ngựban của lão thì đây là sự thật.

- Điều này... Hình như là có đỡ lại một cái.

Tứ Hoàng tử không nghĩ tới việc Vương thái phó sẽ hỏi như vậy, ngay lập tức không trả lời được.

Tĩnh vương vừa nghe, vội vàng tiếp lời nói:

- Hoàng huynh! Chu Thiên Giáng cũng thừa nhận là có đỡ lại một cái.

- Được rồi, thừa nhận là tốt rồi.

Vương Thái Phó không cho Tĩnh vương cơ hội:

- Bệ hạ! Cái giáo cán đó là tiên đế ban cho, trên học đường có thể đánh Hoàng tử Công chúa, đánh con cháu triều thần. Cái đó tương đương với ngự tứ Thượng Phương bảo kiếm. Chu Thiên Giáng ngăn cản bị phạt, căn bản là bất kính với tiên đế.

Vương Thái Phó nắm lấy giáo cán với bộ dạng chính nghĩa lẫm liệt.

Quách Thiên Tín vừa nghe thì thấy không được rồi. Ngay cả tiên đế cũng đều đem ra thì ông ta nhanh chóng bước ra khỏi hàng:

- Bệ hạ! Thần có tấu.

Thành Võ Hoàng vừa nhìn, "Được lắm, bổn gia cũng đã có người đến rồi, xem ra hôm nay triều đình muốn không náo nhiệt cũng không được.

- Chuẩn tấu!

- Bệ hạ! Theo như thần biết, bởi vì Vương Thái Phó ở học đường, lăng mạ thần nên Chu Thiên Giáng- môn nhân Quách phủ mới không chấp nhận hình phạt.

- Sao? Còn có việc như vậy nữa à?

Thành Võ Hoàng ngẩn người ra.

Quách Thiên Tín chỉ vào Vương Thái Phó:

- Thân là trọng thần, trước mặt các học trò mà lại nói thần là một võ biền, không hiểu đạo trị quốc. Bệ hạ! Thần trấn giữ biên ải nhiều năm, đánh giặc ở ngoài quốc môn, lẽ nào nói những võ tướng như chúng thần đều là những "kẻ vô dụng" chỉ biết đánh trận sao? Thần thấy đám người cổ hủ như bọn họ chỉ biết đọc sách, viết chữ mới là những kẻ vô dụng.

Tĩnh vương vừa nghe, mẹ tôi ơi, cái tên Quách Thiên Tín này thật đúng là một tên võ biền, ông ta la mắng tất cả các văn thần của triều đình rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play