- Nên, nhưng phải qua tam ti quyết định, mới có thể xử trảm triều thần.
- Vậy nếu tam ti vốn là tham ô hủ hóa, vậy thì quyết định như thế nào?
-Vậy thì sẽ do Hoàng thượng quyết định, bổ nhiệm lại đám quan lại tam ti. Chu Thiên Giáng, An Sát Viện chẳng qua chỉ có chức năng đôn đốc, ngài không có quyền quyết định sự sống chết của quan lại.
Vương thái phó chính nghĩa lẫm nhiên nhìn Chu Thiên Giáng
Chu Thiên Giáng thở dài:
-Lão đại nhân, ta biết có một số việc không cùng quan điểm với ngài. Nhưng có một điểm tôi có thể đảm bảo , Chu Thiên Giáng ta làm như vậy không phải vì bản thân mình, cũng không phải vì Hoàng thượng, mà là vì muôn dân thiên hạ. Quan lại tham ô, người thiệt hại nhất vẫn là dân chúng. Lão đại nhân, ngài có thể buộc tội tại hạ ở triều đình, điều này tôi không để ý. Nhưng Thiên Giáng nếu đã làm chức An Sát Sứ này, thì nhất định phải làm việc thật. Cho dù Hoàng thượng không muốn, trừ phi Hoàng thượng miễn nhiệm chức vụ của tôi, nếu không chẳng ai có thể ngăn cản được tại hạ.
Vương thái phó giật mình nhìn Chu Thiên Giáng, mấy câu nói đó tuy có chút bất kính với hoàng quyền, nhưng lại làm cho Vương thái phó thấy được một mặt khác của Chu Thiên Giáng. Vương thái phó một lòng vì triều Đại Phong, chả nhẽ không muốn quốc thái dân an, tạo phúc cho muôn dân thiên hạ. Tật xấu của Chu Thiên Giáng tuy nhiều, nhưng mấy câu nói này của hắn, lại cho thấy cái nhìn đại cục to lớn. Vương thái phó không nói thêm gì nữa, gật gật đầu quay người đi ra ngoài
Sáng sớm hôm sau, không khí triều đình trở nên kỳ dị, Thành Võ Hoàng vốn nghĩ rằng đó là cảnh hỗn loạn, ai ngờ lại trở nên yên tĩnh hơn so với mọi khi.
-Có việc thì tấu sớm, không có việc bãi triều.
Ngụy công công bắt đầu hô lần thứ nhất.
Thành Võ Hoàng nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt dừng lại trên người Vương thái phó. Không riêng gì Thành Võ Hoàng, các vị đại thần khác cũng đều nhìn chằm chằm Vương thái phó. Mỗi người đều biết rằng Vương thái phó là một ngọn đuốc lớn, chỉ cần vi phạm luật pháp Đại Phong, ông ấy nhất định can thiệp.
Nhưng hôm nay lại rất kỳ quái, Vương thái phó ôm gậy trúc, đứng yên không nói câu nào.
-Có việc thì tấu sớm, không có việc bãi triều.
Ngụy công công hô lớn lần thứ hai
Lý Hồng cùng các trọng thần đều giữ im lặng, dù sao chính lệnh của Chu Thiên Giáng không có liên quan gì đến cấp bậc của họ. Ngoại trừ Lục Bộ Thượng Thư, Sở Vân và những người khác có thể không chịu nổi
-Thần có tấu,
Chính khanh Hà Đô phủ đi ra khỏi nhóm.
Tĩnh Vương liếc nhìn Thành Võ Hoàng, trong lòng nghĩ hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây hay sao mà Vương thái phó vẫn không có trình tấu.
-Chuẩn.
Thành Võ Hoàng có chút không hài lòng nói.
-Bệ hạ, chính lệnh mà An Sát Viện đã ban bố đã bác bỏ luật pháp của Đại Phong ta. Chu Thiên Giáng làm như vậy vốn đã coi rẻ quần thần chúng ta.
Chính khanh Hà Đô phủ mở đầu, những người khác nhao nhao trình tấu.
-Bệ hạ, thần cũng thấy Chu Thiên Giáng làm hơi quá đáng.
-Bệ hạ, hắn chẳng những coi rẻ quần thần chúng ta, lại càng coi rẻ Vương quyền.
-Bệ hạ, chính Chu Thiên Giáng nhận hối lộ, thì hắn làm gì còn mặt mũi nào mà đi đôn đốc người khác.
Triều đình mới vừa rồi còn yên tĩnh, lập tức trở nên giống nhà tắm vậy, Tĩnh Vương ôm Đả Vương Tiên, trong lòng thấy vui, chỉ cần Vương thái phó không quỳ gián, nơi này sẽ không có chuyện của ông ta.
Thành Võ Hoàng nghe xong nửa ngày, đơn giản muốn ngài hạ thánh chỉ thu hồi chính lệnh An Sát Viện, đồng thời cách chức Chu Thiên Giáng.
-Rầm! Thành Võ Hoàng vỗ ngự án, triều thần phía dưới lập tức yên lặng, ánh mắt đều nhìn về phía Thành Võ Hoàng
Thành Võ Hoàng chậm rãi đứng lên:
-Các khanh nghe đây, An Sát Viện là do trẫm thiết lập, hơn nữa Chu Thiên Giáng có kim bài ngự tứ của trẫm. Hắn ban bố chính lệnh này~ trẫm ủng hộ!
Thành Võ Hoàng nói xong, phía dưới lập tức là một bầu yên tĩnh, đến Hoàng thượng cũng nói như vậy rồi, ai còn dám nói gì nữa.
Thành Võ Hoàng liếc Ngụy công công, Ngụy công công lập tức tiến nhanh về phía trên:
-Bãi triều
Thái độ này của quần thần có tính toán rồi, cảm tạ Chu Thiên Giáng ban bố cái chính lệnh này, là đã chiếm được sự ủng hộ của Hoàng thượng
Sau khi tan triều, chẳng bao lâu sau An Sát Viện trở nên náo nhiệt. Không ít quan lại phái quản gia trong phủ đến An Sát Viện “tự thú”. Dù sao trong bản chính lệnh của An Sát Viện có đề cập, chỉ cần nộp ngân lượng tham ô, An Sát Viện sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Chu Thiên Giáng không ở An Sát Viện, mấy quyển sổ thanh toán của An Sát Viện được sử dụng không ngừng, một khi đăng ký thì sẽ chủ động trả lại tiền tham ô.
Ba ngày qua đi, lần đầu tiên Chu Thiên Giáng đến đúng giờ ngồi ở trên đại sảnh An Sát Viện.
-Chu Nhất, thế nào, nộp được bao nhiêu rồi?
Chu Thiên Giáng hỏi
-Bẩm báo đại nhân, có hơn ba trăm vị quan viên nộp bạc tham ô
Chu Thiên Giáng vừa nghe xong:
-Ha ha, còn không ít ấy ư, xem ra tố chất của đám quan lại triều Đại Phong không thấp hơn mẹ nó. Không sai, chỉ cần biết sai mà sửa là tốt rồi. Nói cho ta nghe xem, tổng cộng nộp bao nhiêu bạc?
-Đại nhân, tổng cộng mới năm vạn lượng.
Chu Nhất cười khổ nói
- Cái ~ cái gì? Hơn ba trăm người, mới nộp hơn năm vạn lượng?
Chu Thiên Giáng nhìn Chu Nhất.
Ba ngày này, Chu Thiên Giáng cũng không hỏi cái gì, ở quý phủ cùng Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách thưởng thức lễ vật các quan lại đưa đến. Chỉ riêng lễ vật đó của hắn tính ra cũng không thấp hơn một trăm vạn lượng.
-Đại nhân, người nộp tuy nhiều, nhưng nhiều nhất không quá ngàn lượng, ít nhất nộp mười mấy lượng.
Chu Nhất nói xong, chính mình cũng không nhịn được liền bật cười.
-Mẹ cha nó chứ, định biến bố mày thành ăn mày à, bước tiếp theo chắc đến bánh nướng hay quẩy cũng mang nộp rồi. Con bà nó, đám quan lại triều Đại Phong nếu thật sự thanh liêm thế thì bố mày đập đầu vào gối mà chết. Trả con mẹ nó chỗ mười mấy lượng đó đi, nó “sẽ biết ý mà phái người đến.
Chu Thiên Giáng nói xong, phía trên đại sảnh có tiếng cười, Chu Nhất, Hạ Thanh căn bản đều không tin những người này có đủ ngân lượng tham ô mà nộp cho đủ. Hơn nữa, chiêu này của Chu đại quan nhân, tự cổ chí kim mấy ai dám làm như vậy.
-Các vị huynh đệ, cuộc chiến đấu chân chính muốn gây tiếng vang, tất cả mọi người hãy lấy lại tinh thần cho tôi, bắt đầu từ bây giờ, cho dù là đối mặt với bất cứ ai, chúng ta đều là ông!
Chu Thiên Giáng nói xong, rút ra một quyển sổ:
-Chu Nhất nghe lệnh!
-Có thần
-Bản quan lệnh cho ngươi nhanh chóng đem năm mươi quan sai An Sát, lập tức truy bắt tổng phủ kho thuế, Vương Thượng Thanh về quy án, không được có sai sót!.
-Tuân lệnh
-Hạ Thanh nghe lệnh
-Có thần
Hạ Thanh quỳ một chân trên đất đáp
-Bản quan ra lệnh cho ngươi, nhanh chóng đem theo năm mươi quan sai, truy bắt Hồng Lư Tự Thiếu Khanh Tôn Bỉnh Lộ quy án, không được có sai sót!
-Tuân lệnh
-Thường Võ nghe lệnh!
-Có Thường Võ
-Bản đại nhân ra lệnh cho ngươi, nhanh chóng đem một trăm quan sai, truy bắt Kinh Giao Thủ Bị Cố Chí Tòng quy án, không được có sai sót!
-Thường Võ tuân lệnh
Chu Thiên Giáng nhìn ba viên Đại tướng nhận lệnh rời khỏi đại sảnh, lại rút ra một chi:
-Chu Nhị nghe lệnh
-Có Chu Nhị
-Lập tức phái người âm thầm theo dõi, không được mang trộm một, hai lượng bạc nào khỏi kinh thành. Một khi phát hiện có xe ngựa khả nghi, lập tức bắt giam!
Nhìn từng nhánh quan ra khỏi, Chu Thiên Giáng thấy trong lòng thanh thản, cái cảm giác này chỉ có một chữ có thể miêu tả được, đó là “thích”
-Giải thích một chút, hai ngày này hậu trường xuất hiện một vấn đề nhỏ, dẫn đến
Nếu ngài thích, xin mời kích vào “Thiên Giáng đại vận”, để tiện sau này đọc Thiên Giáng đại vận chương mới nhất, làm mới đăng nhiều kỳ
Trong phủ đệ của Tam hoàng tử Huyền Nhạc, hai ngày nay Đổng Quý Phi phải nói là chạy phát mệt. Huyền Nhạc và Chu Thiên Giáng âm thầm đạt thành bí mật, đến mẫu thân của y là Đổng Quý Phi cũng không biết. Tin Chu Thiên Giáng thăng lên làm An Sát Sứ đã sớm làm nổ tung hậu cung, đặc biệt là chính lệnh mà An Sát Viện hạ xuống kia khiến Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi hơi bất an. Đổng Quý Phi vì nghĩ cho lợi ích của nhi tử mà cảm thấy Huyền Nhạc nên đến tìm Chu Thiên Giáng nói chuyện, dù sao hai bên cũng không đối chọi với nhau gay gắt như Đại hoàng tử Huyền Minh và Nhị hoàng tử Huyền Xán.
- Nhạc Nhi, bản thân bè phái chúng ta đã ít rồi, ta thấy con vẫn nên chủ động đến tìm Chu Thiên Giáng nói chuyện để hắn nâng đỡ một chút.
Đổng Quý Phi lo lắng nói.
Tam hoàng tử bình thường là một người rất điềm đạm nho nhã, mặc dù là mẫu thân đến nhưng vẫn đắm chìm trong đống thư pháp như trước.
- Vi nương nói chuyện con có nghe thấy không vậy? Đừng khiến vi nương lo lắng cho con có được không hả?
Đổng Quý Phi thấy Huyền Nhạc dường như không nghe thấy thì trong lòng vừa tức vừa vội.
- Nhạc Nhi, hiện giờ hậu cung đang nghe ngóng việc này, ta nghe nói Ngạc Quý Phi đã đến Quách phủ rồi. Bên mẹ bà ta cũng có giao tình khá sâu với Quách lão tướng quân, chắc hẳn là đã thông đường rồi. Ta nói con cũng để ý đến, tiểu tử Chu Thiên Giáng kia cũng không dễ chọc vào, con không nghe nói gì sao? Hoàng hậu và hắn tranh cãi trong thư phòng, kết quả là một bàn tay của Quế ma ma đã bị Vệ Triển chặt mất, quay sang tố khổ với Hoàng thượng còn bị Hoàng thượng tức giận mắng cho một trận. Trước kia ai cũng nói phụ hoàng con kiêng kị Chu Thiên Giáng nhưng ta thấy tất cả đều là vớ vẩn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT