Chu Nhị và Thường Võ vờ không biết, ánh mắt căn bản không nhìn đến hai gã thị vệ bên cạnh mình.
Huyền Nhạc nhìn Vọng Ba đình giữa hồ, cười ha ha: - Thiên Giáng huynh đúng là khéo chọn chỗ, nếu đã có nhã hứng như vậy thì bổn điện hạ sẽ trò chuyện cùng. Tam hoàng tử nói xong thì cất bước lên cây cầu dài nối đến giữa hồ.
Hai gã hộ vệ theo sát phía sau, hai người khác thấy Chu Nhị và Thường Võ không có động tĩnh gì thì cũng không đi cùng.
Trong Vọng Ba đình giữa hồ, Chu Thiên Giáng đã bày xong rượu và thức ăn, Chu Nhất và Hạ Thanh đứng sau hắn.
Thấy Tam hoàng tử đến thì vẻ mặt Chu Thiên Giáng tươi cười bước lên mấy bước: - Tam điện hạ, người đến thật đúng lúc, nào, mau ngồi xuống, đồ ăn sắp nguội rồi. Chu Thiên Giáng khách khí kéo Chu Nhạc ngồi xuống cái ghế đá.
- Thiên Giáng huynh hôm nay hẹn ta đến đây không biết là có gì chỉ giáo? Trong tay Huyền Nhạc cầm cái quạt giấy, bày ra phong thái văn nhân nho nhã.
Chu Thiên Giáng dáo dác nhìn xung quanh, cứ như là dưới nước có rất nhiều người đang ẩn nấp, Huyền Nhạc thấy dáng vẻ hư hư thật thật của hắn thì trong lòng cười lạnh. Y cảm thấy Chu Thiên Giáng căn bản không nên làm quan mà nên làm con hát, giả ngu bán khờ diễn kịch chắc chắn là hạng nhất.
Chu Thiên Giáng cẩn thận nhìn một vòng, bỗng nhiên sán đến cạnh Huyền Nhạc, nghiêm túc nói: - Ta chuẩn bị ủng hộ người lên làm Hoàng thượng, hai người chúng ta liên kết bức phụ hoàng người thoái vị.
Mặc dù tiếng của Chu Thiên Giáng không lớn nhưng vào tai Tam hoàng tử Huyền Nhạc thì chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang, suýt nữa đánh rơi cả cái quạt xếp.
Thị vệ hai bên "xoạt" một tiềng đã rút đao bên hông ra.
Tam Hoàng tử Huyền Nhạc khiếp sợ nhìn Chu Thiên Giáng, tên này chẳng lẽ muốn làm phản sao? Bằng không tại sao dám nói ra lời đại nghịch bất đạo ngay trước mặt y.
- Chu Thiên Giáng to gan, lời này của ngươi có biết đã phạm phải đại tội tịch thu tài sản rồi giết cả nhà không. Nếu Huyền Nhạc đem lời này nói với phụ hoàng, chắc chắn sẽ băm thây ngươi thành cả ngàn khúc. Tam Hoàng tử Huyền Nhạc đứng lên, cực kỳ tức giận nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng chỉ cười, hắn nhìn sang hai gã hộ vệ Huyền Nhạc dẫn đến. Vừa rồi bọn họ rút đao, Chu Nhất và Hạ Thanh liền sấn tới nửa bước. Chớ nên coi thường, nửa bước này giúp họ sẵn sàng bảo vệ Chu Thiên Giáng ở hai bên.
- Huyền Nhạc điện hạ, ha ha, đúng là không có chút hài hước nào, ta mới vừa nói cái gì? Dọa ngài giật mình rồi. Đừng động một chút lại xét nhà, làm như mình là xã hội đen vậy. Chu Thiên Giáng cười, nâng chén rượu lên.
Chu Thiên Giáng kinh ngạc nhìn Tam Hoàng tử: - Ta có nói vậy à? Tại sao lại không nhớ? Chu Nhất, Hạ Thanh, vừa rồi ta nói như thế sao?
Chu Nhất và Hạ lắc đầu như trống bỏi, thầm nghĩ nếu so sánh với lúc thường, Chu đại quan nhân vừa rồi quả thực là đang ca ngợi Hoàng thượng. Phải biết rằng Chu Thiên Giáng mỗi khi tức giận, đến nữ nhân trong bát đại tổ tông hoàng thất cũng dám ân cần thăm hỏi.
- Đại nhân, khi nãy thuộc hạ hình như nghe ngài đang đọc thơ.
Chu Nhất nói dối trắng trợn.
- Đúng vậy, còn là một bài thơ ca ngợi tình yêu. Hạ Thanh cũng hùa theo.
Ba người kẻ xướng người hoạ, đặc biệt là bộ mặt vô lại có đánh chết cũng không thừa nhận của Chu Thiên Giáng, quả thực chỉ khiến Tam Hoàng tử Huyền Nhạc nóng máu.
- Ngươi! Chu Thiên Giáng ngươi giỏi lắm, hôm nay muốn đùa giỡn với bổn hoàng tử phải không? Tam Hoàng tử Huyền Nhạc tức giận đập bàn.
- Ha ha, ta cũng không dám đùa giỡn với Tam điện hạ. Huyền Nhạc, ta thấy hay là để bốn người bọn họ lui ra, hai ta cùng trò chuyện, ngài thấy thế nào?
- Hừ! Đạo bất đồng bất tương vi mưu (không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp), cáo từ! Dứt lời, Tam Hoàng tử định rời khỏi.
- Ầy! Đừng đi! Nếu ngài đi, Nhị Hoàng tử Huyền Xán nhất định vui đến phát điên. Ta nói lão Tam, không phải là ngài sợ ta đó chứ? Chu Thiên Giáng kéo tay áo của Tam Hoàng tử, mặt dày kiên quyết giữ Tam Hoàng tử lại.
Tam Hoàng tử Huyền Nhạc cũng không biết võ công như Đại Hoàng tử Huyền Minh, bị Chu Thiên Giáng giữ chặt, muốn tránh cũng không được. Hai gã hộ vệ nhìn chằm chằm Tam Hoàng tử, chỉ cần nhận được ám chỉ sẽ lập tức động thủ.
Tuy nhiên sau khi Tam Hoàng tử nghe Chu Thiên Giáng nói vậy, trong lòng chợt động, muốn xem thử hắn định làm gì. Huyền Nhạc liếc mắt với hai gã hộ vệ, bảo bọn họ thu đao lại.
- Chu Thiên Giáng, Huyền Nhạc ngay thẳng, cần gì phải sợ. Đêm nay bổn hoàng tử nhận lời mời của ngươi, nếu có chuyện gì, ngươi cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Huyền Nhạc hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống.
Chu Thiên Giáng cười sa sả hai tiếng, xoay người nhìn Chu Nhất nói: - Này, các ngươi dẫn hai vị huynh đệ này đến đầu cầu chờ. Nếu thấy chán, cộng thêm bốn người kia ở đầu cầu thì vừa đủ hai bàn mạt chược.
- Tuân mệnh!
Chu Nhất đáp lời, đưa tay bắt lấy hộ vệ của Tam Hoàng tử: - Huynh đệ, xin mời!
Hộ vệ kia sao có thể để Chu Nhất bắt lấy cổ tay của mình, gã lật ngửa tay, hừ lạnh một tiếng lật lại cánh tay của Chu Nhất. Chu Nhất quét ngang cánh tay, hai ngón hướng xuống điểm huyệt nội quan cánh tay của đối phương. Hộ vệ kia cũng không phải tay mơ, tay còn lại bắt lấy tay của Chu Nhất như vuốt chim ưng. Gã động hai tay, tay còn lại của Chu Nhất cũng đông theo. Bốn tay tương giao, rồi đan vào nhau.
Chu Nhất hơi khuỵu hai chân ép khí đi xuống, thân mình đột nhiên giật mạnh. Đối phương lui về phía sau hai bước, chân phải bất thình lình giẫm xuống, giày quan hơi ấn xuống mặt đất giữ thân thể dừng lại.
Hai gã hộ vệ giật mình nhìn Chu Nhất. Chỉ một đợt giao thủ ngắn ngủi, tên kia hộ vệ nếu so với Chu Nhất thì rõ ràng yếu hơn một bậc. Gã hộ vệ còn lại không hề động thủ, bởi vì trong tay Hạ Thanh đã thủ sẵn bốn đồng tiền vàng, ánh mắt vẫn đang ngó chừng gã.
Tam Hoàng tử Huyền Nhạc tái mặt, y đã đánh mất vẻ trầm tĩnh phòng khoáng thường lệ. Huyền Nhạc trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, y cắn chặt răng, xem ra đối phương thật sự muốn giữ y lại. Nếu đã như vậy, xem thử Chu Thiên Giáng ngươi rốt cuộc muốn làm gì.
- Đi đi, đến đầu cầu chờ! Tam Hoàng tử lạnh lùng phân phó một tiếng, y không tin Chu Thiên Giáng dám làm gì y.
Hai gã hộ vệ liếc nhìn Chu Thiên Giáng, một tay đặt trên chuôi đao, cẩn thận đi theo Chu Nhất, Hạ Thanh rời khỏi Vọng Ba Đình ở giữa hồ.
Hai gã hộ vệ vừa đi, Tam Hoàng tử Huyền Nhạc ngược lại bình tĩnh hơn nhiều. Hai người ngồi đối diện nhau, Huyền Nhạc bình tĩnh nhìn Chu Thiên Giáng, không biết tiểu tử này đêm nay muốn gì.
Chu Thiên Giáng thu hồi bộ dạng cười cợt, hệt như vừa thay đổi nhân cách, rất nghiêm túc nói: - Lão Tam, nói câu thật lòng, bốn huynh đệ hoàng thất các ngài, chỉ mình ngài có thể làm hoàng thượng.
Trong lòng Huyền Nhạc xúc động: - Hửm? Nói như vậy, Tứ đệ Huyền Châu không phải người thích hợp trong suy nghĩ của ngươi sao?
Chu Thiên Giáng cười, lắc đầu: - Lão Tứ nếu trở thành Hoàng thượng, có lẽ sẽ có lợi cho dân chúng, bởi vì tâm địa y không xấu. Nhưng chỉ sợ bất lợi đối với giang sơn xã tắc, không chừng còn dẫn đến họa diệt quốc. Ngài thì khác, bởi vì ngài có tâm cơ, cũng có thủ đoạn. Nếu ngài trở thành Hoàng thượng, có lẽ sẽ là minh quân, có lẽ sẽ là bạo quân, cho nên lòng ta rất khó xử.
Huyền Nhạc sửng sốt, lời Chu Thiên Giáng nói khiến y thấy mơ hồ: - Chu Thiên Giáng, ngươi nói vậy là có ý gì?
Trong mắt của Huyền Nhạc, Chu Thiên Giáng thấy được một tia chờ mong. Chu Thiên Giáng thầm cười lạnh, từ khi mới bắt đầu, hắn hay dùng một một phương pháp chợ búa vô lại làm rối loạn tâm tính bình thường của Huyền Nhạc. Nếu không làm vậy, Huyền Nhạc vốn suy nghĩ nhanh nhẹn, tâm cơ trầm ổn, nếu giao đấu mặt đối mặt thì Chu Thiên Giáng không nhất định là đối thủ của y. Song hiện tại, quyền chủ động đã hoàn toàn đã nằm trong tay Chu Thiên Giáng.
- Tam điện hạ, chúng ta nói toẹt ra đi. Nếu ngài không đến để đối phó ta, ngài có năm phần nắm chắc tương lai có thể ngồi trên ngôi vị Hoàng đế. Nhưng nếu ngài muốn tiếp tục đối phó ta, chỉ sợ ngài một phần nắm chắc cũng không có.
Huyền Nhạc căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, y hỏi: - Chu Thiên Giáng, bổn hoàng tử không rõ ý của ngươi, nhưng lời này của ngươi khiến bổn hoàng tử cảm thấy hình như đang bị uy hiếp. Đừng thấy bổn hoàng tử không tranh đoạt danh lợi, nhưng cũng không để người khác uy hiếp.
- Ha ha, lão Tam à, con người ngài không thành thật, điểm ấy không tốt, rất không tốt.
Chu Thiên Giáng lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía mặt hồ phẳng lặng, đưa tay dịch chuyển chiếc đèn sau lưng một chút.
- Chu Thiên Giáng, không cần chơi trò thách đố với bổn hoàng tử, có gì ngươi cứ việc nói thẳng. Nhưng bổn hoàng tử cũng nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi có ủng hộ lão Tứ hay không, y cũng không có tư cách cùng ta tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế. Huyền Nhạc cười lạnh, nhẹ nhàng mở quạt xếp ra.
Chu Thiên Giáng gật đầu: - Ngài nói không sai, nếu ta không ủng hộ Huyền Châu, chỉ sợ y một chút hy vọng cũng không có. Nhưng nếu ngài muốn tiếp tục đối đầu với ta, Hoàng đế tương lai tuyệt đối không phải là ngài, cũng không phải lão Tứ, chỉ có thể là lão Nhị Huyền Xán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT