Mấy người Chu Nhất cũng hiểu suy nghĩ của Chu Thiên Giáng nhưng ai cũng khuyên hắn chuyện này nếu làm như vậy, một khi để cho các huynh đệ khác biết được thì chắc chắn trong lòng sẽ tức giận. Bọn họ có thể liều mạng vì ngươi, có thể không màng sinh tử mà báo thù nhưng sau khi chết lại bị chính người của mình phanh ra, đối với bọn họ mà nói thì linh hồn sẽ vĩnh viễn phiêu bạt ở nơi cô hồn dã địa. Chuyện này ai cũng sẽ không mong muốn.

Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ đứng dậy: - Thôi vậy, tiếp tục điều tra đi. Chu Nhất, ngươi lưu lại đây, sáng mai hậu táng mấy vị huynh đệ này, đưa một khoản tiền trợ cấp lớn cho người nhà bọn họ, có thể chiếu cố được thì cố gắng chiếu cố.

Chu Thiên Giáng nói xong, vái bốn vị huynh đệ một cái thật sâu rồi xoay người đi ra ngoài.

Bốn người gặp nạn khiến cho Chu Thiên Giáng hiểu được đằng sau những lời đồn này chắc chắn là tồn tại một thế lực không nhỏ, xem ra hắn chẳng những phải chú ý đến đi đứng nằm ngồi mà cũng phải đề phòng về ăn uống hơn nữa.

Hôm sau trời vừa sáng thì Sở Vân đã đến trước cửa chờ thượng triều, những đại thần khác lục tục đến, lần lượt chào hỏi Sở Vân. Tuy diện tích kinh thành không nhỏ nhưng chuyện xảy ra đêm qua gần như đã lan khắp.

Một cỗ kiệu lớn tám người khiêng dưới sự bảo vệ của hộ vệ dừng lại trước triều đường, rèm kiệu vừa vén lên thì Tĩnh Vương bước từ trong kiệu xuống.

Sở Vân vừa thấy, muốn thương lượng với Tĩnh Vương một chút, vội vã bước mấy bước đến trước mặt Tĩnh Vương: - Vương gia, hạ quan thỉnh an người!

Tĩnh Vương trừng mí mắt, ông ta hiểu Sở Vân muốn tìm ông ta để thương lượng chuyện của Đại hoàng tử đêm qua. Tuy đêm qua Tĩnh Vương không ra khỏi cửa nhưng tai mắt của vương phủ đã sớm truyền tin tức này đến tai ông ta.

- Sở đại nhân, mạnh khỏe, mạnh khỏeha ha, sắp tảo triều rồi, ta phải đứng vào hàng đây. Tĩnh Vương là lão cáo già, đương nhiên không muốn kéo vào chuyện này nên vội vã đi thẳng về phía trước.

- Tĩnh Vương thiên tuế, ngài đừng vội đihạ quan quả thực có chuyện muốn thương lượng với ngài.

Sở Vân vội vã đi theo.

Hai người một trước một sau, cứ như Tĩnh Vương nợ Sở Vân bao nhiêu bạc vậy, một người chạy một người đuổi.

Một tiếng "cạch" thanh thúy vang lên, cửa lớn triều điện vừa mở ra thì Ngụy công công ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra. Sở Vân vừa thấy thời gian tảo triều đã đến thì chỉ đành thở dài một tiếng, từ bỏ việc giằng co với Tĩnh Vương. Vốn ông ta muốn bảo Tĩnh Vương cấp báo việc này với hoàng thượng, dù sao thì ông ta cũng là Lệnh Tông đại nhân của Tông Nhân phủ, hai vị hoàng tử xảy ra vấn đề thì cũng thuộc sự quản lý của Tông Nhân phủ.

Ngụy công công nhìn văn võ bá quan một cái rồi lấy giọng hô: - Bệ hạ hôm nay thân thể không khỏe, miễn phải tảo triều. Hoàng thượng vừa truyền khẩu dụ là hôm nay không gặp bất cứ đại nhân nào. Chư vị đại nhân nếu có chuyện gì thì có thể dâng tấu chương đến Lục bộ nha mônsau khi chỉnh lí thì dâng lên! Ngụy công công hô xong, vung cây phất trần lên rồi xoay người bước vào cửa lớn triều đường.

Tĩnh Vương sửng sốt, quần thần đều lộ ra vẻ mặt kì quái. Theo quy củ, cho dù không được tính là tảo triều nhưng có chuyện thì cũng có thể yết kiến riêng. Hoàng thượng làm như vậy rõ ràng là bảo hôm nay không gặp bất cứ người nào. Quần thần trong lòng thầm suy đoán, ai cũng đưa ánh mắt về phía Sở Vân, nếu như có chuyện thì cũng chỉ có chuyện đau đầu đêm qua. Hai vị hoàng tử không dễ chọc vào, Chu Thiên Giáng cũng không phải hạng xoàng.

Tĩnh Vương nhìn Sở Vân một cái, trong lòng ông ta lập tức đoán ra được ý nghĩ của Thành Võ Hoàng, Hoàng thượng căn bản là đang lảng tránh vấn đề này. Hai vị hoàng tử ức hiếp Chu Thiên Giáng, vốn Tĩnh Vương đang nghĩ lúc lâm triều sẽ nói mấy câu tốt thay Sở Vân. Nếu Thành Võ Hoàng đứng về phe Đại hoàng tử thì Tĩnh Vương càng không muốn tham dự vào, ông ta xoay người liền chạy đến chỗ kiệu quan, Sở Vân lúc này càng không thể bỏ qua Tĩnh Vương bởi vì chỉ có Tĩnh Vương mới có thể vào thẳng hoàng cung.

- Tĩnh Vương thiên tuế, ngài trốn gì vậy? Sở Vân kéo Tĩnh Vương lại.

- Tata trốn sao? Làm gì có, bổn vương định đến Tông Nhân phủ xử lý chuyện công thôi. Tĩnh Vương đảo cặp mắt trắng dã, thầm nhủ ngươi tìm ta thì có ích gì, lão tử cũng không muốn lo chuyện bao đồng.

- Tĩnh Vương thiên tuế, chỗ ta vẫn còn giam một đám nha đầu thanh lâu, hôm nay hai vị hoàng tử sẽ thu sản nghiệp của thanh lâu, ngài phải nghĩ cách giúp ta.

- Chỗ ngươi giam mấy nha đầu thanh lâu thì có liên quan gì đến ta? Bổn vương cũng không còn háo sắc nữa, muốn có cách hả? Có đấy, nạp mấy người họ làm thiếp, mấy thanh lâu kia ai muốn thu thì thu, như vậy chẳng phải là xong rồi sao? Tĩnh Vương bày ra dáng vẻ vô lại, Hoàng thượng cũng đang xem náo nhiệt, lão tử cũng không muốn hỏi.

Quần thần cười ầm ĩ, không ít đại thần còn thầm nhủ trong lòng lần này thì Sở Vân nhặt phải củ khoai lang nóng phỏng tay rồi. Cả hai bên đều không dễ chọc vào, cho dù xử lý thế nào thì cũng phải đắc tội với một bên.

Sở Vân nghẹn đến mặt đỏ bừng, nghe thấy tiếng cười nhạo thì tức giận trừng mắt nhìn mọi người. Chúng đại thần thấy Sở Vân sắp tức giận thì đều rời khỏi triều môn, chẳng ai muốn rước họa vào thân cả.

Sở Vân quả thực là nóng nảy lắm rồi, bàn tay túm ống tay áo của Tĩnh Vương nhẹ buông xuống: - Tĩnh Vương, ngài nói chuyện này không liên quan đến ngài đúng không? Vậy được, hạ quan đi hỏi Chu Thiên Giáng, hắn nói ngài là đại cổ đông của mấy thanh lâu đó. Ta đã nói trước rồi, chỉ cần Chu Thiên Giáng gật đầu thừa nhận thì hạ quan sẽ giải quyết chuyện công dán thông cáo thiếp văn chiếu cáo thiên hạ. Tĩnh Vương thiên tuế, ngài có thể đi được rồihạ quan không dám làm trễ nải đại sự của ngài. Sở Vân nói xong thì chắp tay sau lưng xoay người đi mất.

Tĩnh Vương há hốc mồm ngẩn ra nửa ngày mới hiểu những lời Sở Vân nói là có ý gì.

- Tên khốn Chu Thiên Giáng này dám làm hỏng danh dự của ta, bổn vương liều mạng với ngươi! Sở Vânngươi đừng đi, chúng ta cùng đi tìm tên khốn kia!

Tĩnh Vương nắm chặt hai tay, hận không thể nhìn thấy Chu Thiên Giáng là giáng cho hắn một chùy rồi thêm một chiêu phía dưới nữa. Sở Vân âm thầm cười lạnh một tiếng, trong lòng thầm nhủ không kéo Tĩnh Vương ngài sao được.

Tĩnh Vương và Sở Vân ai cũng mang theo thân binh hộ vệ của người nấy, ùn ùn xông đến trước cửa Công Xã, Tĩnh Vương giơ tay chỉ một cái.

- Đập cửa cho bổn vương!

Dưới mệnh lệnh của Tĩnh Vương, một đoàn hộ vệ ùa lên, tuy đây là cửa chính của Quốc Cữu phủ trước kia nhưng gỗ được dùng đều là thượng hạng, tuy vậy bên người Tĩnh Vương cũng không thiếu cao thủ, sau mấy chưởng lực trầm ổn thì hai cột cửa hai bên đã bị chấn động gãy đôi.

Cái chốt cửa của người giữ cửa xui xẻo đêm qua còn chưa sửa được, chỉ có thể dùng hai cây côn gỗ chặn lại. Đại Phong triều thiết triều đều vào lúc trước khi mặt trời mọc nên gã giữ cửa vừa mới ngủ được một chút đã nghe thấy những tiếng động "cạch cạch" rất lớn.

Gã người hầu giữ cửa sợ tới mức vội vàng bò dậy, hộ vệ trong viện cũng đến trước cửa, còn chưa đợi cửa mở thì hai cánh cửa lớn đã dùng mấy chục năm sập xuống ầm ầm.

- To gan, kẻ nào dám xông vào phủ đệ của Chu đại nhân?

Hộ vệ trong viện hét lớn một tiếng, rút hết binh khí ra. Hộ vệ vương phủ đánh sập cửa chính xong lại tản trở về.

Hộ vệ dưới tay Chu Thiên Giáng đều lao ra khỏi môn lầu, đang chuẩn bị truy bắt mấy tên ác đồ đã phá cửa thì thấy Tĩnh Vương và Sở Vân đứng bên ngoài, tất cả lập tức ngây ra đó.

- Nói với tên khốn Chu Thiên Giáng kia là bổn vương đến cửa, bảo hắn mau lăn ra đón tiếp! Tĩnh Vương đen mặt nói.

Sở Vân đứng một bên, đắc ý nhìn Tĩnh Vương lấy Chu Thiên Giáng ra trút giận. Tiểu tử này đêm qua không cho ông ta vào cửa, bây giờ thì hay rồi, đến cửa lớn cũng bị phá.

Chu Thiên Giáng cũng vừa chợp mắt đã bị đánh thức, vừa nghe thấy Tĩnh Vương và Sở Vân đến thì hắn đành phải bò dậy ra nghênh đón. Hai người này một người là nhạc phụ tương lai, một người là quan to trong kinh thành, Chu Thiên Giáng ra cửa nghênh đón cũng là điều nên làm.

Chu đại quan nhân mắt nhắm mắt mở đi đến cửa trước, vừa nhìn thấy cửa lớn nhà mình thì cơn bối rối của Chu đại quan nhân lập tức biến mất.

- Mẹ kiếp! Con mẹ nó chuẩn bị đi phá hoại sao? Ngày mai lão tử hàn cửa chống trộm xem các ngươi ai có bản lĩnh đập nát được nó. Chu Thiên Giáng day day mũi, tức giận nhưng cũng không biết trút giận vào ai.

- Đại nhân, tiểu nhân xin được về quê làm ruộng, tiểu nhân không làm được việc này nữa đâu ạ. Gã người hầu giữ cửa cầu xin nói.

Làm người hầu giữ cửa ở phủ các quan viên khác, người tới cửa đều khách khí muốn chết nhưng phủ này thì hay rồi, ba ngày hai bữa suýt nữa thì bị dọa cho phát bệnh.

- Vương lão đầu, ngươi cứ yên tâm đi, bổn đại nhân đảm bảo đây là lần cuối cùng, lần sau ai còn dám làm vậy thì ta sẽ cho ngươi lấy Đả Vương Tiên đánh hắn. Chu Thiên Giáng an ủi người hầu giữ cửa là Vương lão đầu.

- Đại nhân, sắc mặt Tĩnh Vương thiên tuế không tốt, ngài phải cẩn thận một chút đấy.

Một hộ vệ tiến lên lặng lẽ nói.

Chu Thiên Giáng ngẩn ra, lẽ nào hôm nay bọn họ đến đây phá cửa chính là ý chỉ của Hoàng thượng sao? Theo lý mà nói thì bây giờ đang thiết triều, chắc không phải là Thành Võ Hoàng nổi giận rồi đấy chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play