Gặp Lam Lăng, nhập bọn theo sau
"Hừ... đám nữ nhân này thật sự là khó hiểu! Hy vọng Lam tỷ sẽ không bị biến thành như thế!"
Phong Nhược đan hai tay sau lưng vừa bước đi miệng vừa lẩm bẩm, phía sau hắn là con Kên kên cấp ba đang nhanh chóng bước theo sau, trong khoảng thời gian gần đây hắn cũng ít có dịp thả nó ra, vì thế hôm nay Phong Nhược cho nó được thoải mái một chút.
Vụ tìm kiếm tin tức Lam Lăng coi như là không được rồi, Phong Nhược suy nghĩ một chút liền nhanh chóng đi thẳng đến Chấp sự Tả điện, dựa theo chỉ dẫn trước đây của Diệp Lạc thì nơi đây chính là chỗ Trấn Thiên tông công bố các loại nhiệm vụ của môn phái.
Cũng may lúc này ở bên trong Chấp sự Tả điện hơi ít người, Phong Nhược nhẹ nhàng bước vào, thứ đập vào mắt hắn đầu tiên chính là ba mươi sáu tòa đài cao, mỗi tòa đều có hình dạng vành trăng khuyết, toàn bộ đều vừa vặn ôm trọn cả gian đại điện vào bên trong.
Trên các tòa đài cao này, hai bên trái phải bày biện rất nhiều ngọc giản có năm loại màu sắc khác nhau, hắn nhìn thoáng qua phỏng đoán đại khái có tới mấy vạn ngọc giản như vậy, trong đó nhiều nhất là ngọc giản màu vàng đất, ít hơn chút là Ngọc giản màu đỏ, còn các loại ngọc giản như màu đen, xanh, và vàng kim thì lại rất ít.
Lúc này cũng có vài tên đệ tử Trấn Thiên tông đang lật xem những loại ngọc giản màu vàng đất và màu đỏ, còn lại ba loại màu sắc kia thì căn bản không ai đụng đến!
"Xem ra năm loại màu sắc này đại diện cho mức độ khó khăn của nhiệm vụ!" Phong Nhược vừa nghĩ vừa tiện tay cầm lấy một cái ngọc giản màu đen lên xem thử, tuy nhiên vượt ra khỏi dự đoán của hắn chính là mặt trên của ngọc giản không hề thấy phản ứng gì, cho dù hắn có đưa pháp lực vào cỡ nào đi nữa.
"Vị sư đệ này có lẽ lần đầu tiên tới đây phải không?" Lúc này ở cạnh hắn có một vị đệ tử Trấn Thiên tông đạt tu vi Luyện Khí Hậu Kỳ đột nhiên cười nói, "Những ngọc giản này không phải tùy tiện là có thể xem được, bổn tông vì muốn tránh cho môn hạ đệ tử vì không tự lượng sức mình mà tiếp nhận lung tung những nhiệm vụ vượt ngoài khả năng, cho nên ở trên các ngọc giản này đều bày ra một loại cấm chế, chỉ khi nào pháp lực đủ mạnh tương ứng mới có thể thấy được nội dung của ngọc giản, ví dụ như cái ngọc giản màu đen ngươi đang cầm trên tay là loại dành cho đệ tử Trúc Cơ kỳ, đương nhiên với tu vi của ngươi không thể thấy được, ta đề nghị ngươi nên xem những ngọc giản có màu vàng đất đi, những cái này tương đối thích hợp với tu vi hiện tại của ngươi!"
"A, nguyên lai là như vậy, thật đa tạ sư huynh!" Phong Nhược hơi xấu hổ bèn cười cười theo, xem ra thứ nhiệm vụ môn phái này cũng không đơn giản chút nào.
"Ha ha! Đừng khách khí, ban đầu ta cũng thế mà, tuy nhiên hiện tại ta thích tiếp nhận ngọc giản nhiệm vụ màu đỏ hơn, thù lao loại này có được hậu hĩnh hơn một chút!" Tên kia vừa nói ra vừa có vẻ tự hào.
Phong Nhược nghe thấy thế bèn suy nghĩ một chút rồi hỏi lại: "Ta hiểu rồi, à... xin hỏi sư huynh, toàn bộ những ngọc giản năm màu này đều do chư vị cấp cao của bổn tông ban bố ra phải không?"
"Đâu phải như thế? Tuy ngọc giản nhiệm vụ nhiều như vậy nhưng cơ hồ cách vài hôm là sẽ có người nhận hết, chư vị cấp cao của bổn tông sao lại có nhiều thời gian quản hết như vậy chứ, kỳ thật những ngọc giản nhiệm vụ này phần lớn đều do đệ tử bổn tông tự ban bố ra, chỉ có điều tu vi càng cao thì ngọc giản nhiệm vụ được ban ra càng khó mà thôi. Tỷ như ngươi hiện tại ngươi được phép ban bố ra ngọc giản nhiệm vụ màu vàng, tuy nhiên mỗi người chỉ được thuê một cái ngọc giản màu vàng đó mà thôi, đồng thời phí thuê là một viên Ngũ Hành thạch cấp thấp và có kỳ hạn trong một tháng, hơn nữa ngươi phải giao thù lao ra trước, còn nội dung nhiệm vụ là tùy ý ngươi".
Nói tới đây, tên đệ tử Trấn Thiên tông lại tiếp: "Đương nhiên có đôi khi bổn tông cũng lấy danh nghĩa Trấn Thiên tông ra mà ban bố nhiệm vụ, song đó là loại ngọc giản màu tím. Loại nhiệm vụ này chẳng những đệ tử bổn tông có thể nhận, mà ngay cả các tông môn khác cũng có thể nhận, dù sao nghe nói loại nhiệm vụ này cũng chưa phải là ngọc giản nhiệm vụ có cấp bậc cao nhất. Ta nghe nói mấy trăm năm về trước, thậm chí Nhạn Nam Tu Tiên Liên Minh còn ban bố ra loại ngọc giản nhiệm vụ bảy màu nữa kìa, đáng tiếc vẫn chưa có ai hoàn thành được!"
"À... xin đa tạ sư huynh đã chỉ bảo, ngọc giản nhiệm vụ này quả là có liên quan nhiều thứ thật!" Phong Nhược lễ phép cám ơn vị đệ tử Trấn Thiên tông kia, rồi sau đó mới bắt đầu hứng thú lật xem những ngọc giản màu vàng đất nọ.
"Tìm kiếm chín gốc Tam Diệp Thảo mười năm tuổi, thù lao là bốn mươi viên Ngũ Hành thạch cấp thấp, thời gian còn lại mười sáu ngày!"
"Cần gấp, Tinh huyết của Độc Thiềm tam cấp còn mới toanh, thù lao là một viên Vạn Linh đan có khả năng giải bách độc, thời gian còn lại hai mươi chín ngày!"
"Cần gấp, Tinh huyết của linh thú thuộc tính thổ trú tại lối ra vào Hắc Uyên Trạch, thù lao là một trăm viên Ngũ Hành thạch cấp thấp, thời gian còn lại mười một ngày!"
"..."
Phong Nhược lật một hơi xem khoảng chục cái ngọc giản màu vàng đất, kết quả khiến hắn thất vọng vì những nhiệm vụ này có hơi đơn giản, nhưng rõ ràng thù lao cũng không hơn trăm viên Ngũ Hành thạch, đồng thời cũng chẳng có cái nào được thù lao là pháp khí hay phù triện gì cả. Tuy nhiên nếu chỉ riêng một người đứng ra tiếp nhận những ngọc giản nhiệm vụ màu vàng này thôi, thì trong một năm cũng có thể tiếp nhận được rất nhiều, vì thế rất thích hợp với những đệ tử cấp thấp nào có thực lực yếu kém, nếu bây giờ mà Phong Nhược vẫn còn như thuở ban đầu khi ở Thanh Vân tông, thì chắc chắn hắn không kể ngày đêm sẽ nhận ngay những nhiệm vụ này.
Thoáng lắc đầu, Phong Nhược liền cầm lấy một cái ngọc giản màu đỏ, sau khi đưa vào một tia pháp lực nhất thời một dòng chữ liền hiện lên.
"Thu thập thi thể Phệ Kim thú tứ cấp, yêu cầu: mức tổn hại bên ngoài da không được vượt quá hai phần, tinh huyết bị tổn thất không vượt qua ba phần, thời gian tử vong không được hơn 10 ngày, thù lao là Pháp khí hạ phẩm, Hỏa Diễm giới chỉ có khả năng chứa đựng một tia hỏa diễm, và Băng Trùy giới chỉ có khả năng chứa đựng một cái băng trùy, thời gian còn lại hai mươi mốt ngày! Chú ý, người nhận nhiệm vụ cần phải thận trọng, Phệ Kim thú tứ cấp có tốc độ cực nhanh, khi bị trọng thương sẽ mạnh mẽ một cách điên cuồng, tiểu đội dưới ba người đừng nhận, nếu không sẽ tự gánh lấy hậu quả!"
"Ồ! Quả nhiên rất khó!" Nhìn nhiệm vụ này Phong Nhược cũng nhịn không được mà thở dài thốt ra, việc săn giết Linh thú tứ cấp thật ra cũng không quá khó khăn, ban đầu hắn cùng với Lam Lăng, Đường Thanh và Bành Việt đã có thể giết chết một con Hàn Băng thú tứ cấp rồi, nhưng nhiệm vụ còn chú thích rất rõ, tổn hại của bộ da không vượt qua hai phần, tổn thất của tinh huyết cũng không được vượt quá ba thành, điều đó mới thật khó thực hiện!
Hảy tưởng tượng nếu như muốn làm được điều này, trước hết chắc chắn rằng công kích phải thật chính xác, còn phải có đủ lực sát thương nữa, mặt khác cả quá trình liệp sát không được kéo dài quá lâu, nếu không tinh huyết của Phệ Kim thú đó sẽ tổn thất quá nhiều, hai điều kiện này quả là hết sức khắc nghiệt!
Tuy nhiên thù lao cũng rất được, chính là hai món Pháp khí hạ phẩm đấy!
Sau một hồi cảm thán, Phong Nhược đành tiếc nuối đặt ngọc giản màu đỏ xuống, lúc này hắn bỗng phát hiện thì ra dường như trước giờ mình đã tự đánh giá bản thân quá cao rồi, loại nhiệm vụ thế này nếu chỉ bằng vào một mình hắn quả là vô phương hoàn thành!
"Hy vọng hai tên Đường Thanh và Bành Việt không quá ngu ngốc đến nổi đi nhận nhiệm vụ này, nếu không thì chắc chắn sẽ là bi kịch!" Phong Nhược vừa lẩm bẩm một mình vừa cầm lên một thanh ngọc giản màu đỏ khác, rồi sau đó truyền vào một tia Pháp lực, lập tức mặt trên ngọc giản hiện ra hình vẽ một gốc cây Linh thảo, bên dưới hình vẽ đó chính là nhiệm vụ tìm kiếm gốc Linh dược Nguyệt U Thảo này, nhiệm vụ khó khăn nhưng thù lao cũng khá cao, đó là hai tấm Tụ Hỏa Phù!
"Không còn cách nào, cũng lại không được!" Phong Nhược bất đắc dĩ lắc đầu, hai tấm Tụ Hỏa Phù mặc dù có sức hút mê người, nhưng Nguyệt U Thảo kia hắn căn bản là chưa từng nghe qua thì sao có thể hoàn thành được?
Sau khi tiếp tục xem hơn mười thanh ngọc giản màu đỏ, Phong Nhược chỉ có thể chán nản ngừng lại, quả thật những phần thưởng nhiệm vụ này đều rất hậu hĩnh, nếu tính giá trị tương đương ra Ngũ Hành thạch thì ít nhất cũng được một ngàn năm trăm viên, nhưng bên cạnh đó mức độ khó khăn cũng khiến cho người ta phải chán nản! Nhưng đây mới chỉ là ngọc giản nhiệm vụ màu đỏ thôi, thật khó tưởng tượng ra ở trong ngọc giản màu đen hay thậm chí trong các ngọc giản cao cấp hơn không biết nhiệm vụ kinh khủng tới cỡ nào!
Phong Nhược ném ngọc giản màu đỏ trong tay đi, hắn vừa định xoay người rời đi thì chợt nghe thấy phía sau có tiếng người vui mừng hô to một tiếng.
"Phong Nhược ! Ngươi dám tới đây tiếp nhận nhiệm vụ sao? Lá gan ngươi quả là không nhỏ a!"
Hắn nhìn về hướng phát ra âm thanh, lập tức thấy ngay Lam Lăng đứng cách đó không xa đang mỉm cười nhìn hắn, bên cạnh nàng còn có hai nữ tử tuổi chừng hai mốt hai hai, ánh mắt nhìn hắn với vẻ hiếu kỳ.
"Ồ... Lam sư tỷ, ta chỉ tới xem qua mà thôi, còn chưa có ý định tiếp nhận nhiệm vụ đâu" Phong Nhược đáp ngay mà không hề ngập ngừng chút nào, quả thật mới vừa rồi hắn đã bị những thanh ngọc giản nhiệm vụ màu hồng đó đả kích không ít.
"À... tu vi ngươi lại có vẻ tinh tiến rồi!" Hai mắt Lam Lăng giả bộ âm thầm đánh giá Phong Nhược, lúc này mới cười nói: "Mấy hôm trước ta cũng nhìn thấy bọn Đường Thanh và Bành Việt, hai người bọn họ cũng bận rộn đi nhận những ngọc giản nhiệm vụ màu vàng kia, sau đó mỗi người còn dùng Ngũ Hành Thạch để mua một kiện pháp khí hạ phẩm nữa, thoạt nhìn bộ dáng bọn họ có vẻ rất đắc ý, à còn ngươi... sao không đi chung với bọn hắn đi, ít ra cũng có thể chiếu cố lẫn nhau chứ!"
"Hắc... Gần đây ta rất bận tu luyện, hơn nữa cũng không có quan tâm tới những thanh ngọc giản nhiệm vụ màu vàng kia, cho nên còn chưa đi đâu cả!" Phong Nhược lắc đầu nói.
"À... ra thế ! Vậy lần này ngươi đi theo chúng ta đi, đồng thời cũng tăng thêm chút kiến thức!" Lam Lăng thoải mái thốt ra, sau đó mới quay đầu sang nói với nữ tử bên cạnh: "Tân Nguyệt sư tỷ, chuyện này … không có vấn đề gì chứ?"
Nữ tử tên Tân Nguyệt kia thoáng quay đầu lại dùng ánh mắt quét qua người Phong Nhược một cái, sau đó khẽ nhún vai với vẻ bất đắc dĩ, "Nếu như hắn có thể hứa ngoan ngoãn đi theo phía sau và đừng phá rối chúng ta, hơn nữa còn phải phụ trách việc nấu nướng hàng ngày nữa, nếu vậy thì còn có thể!"
"Không thành vấn đề! Tân Nguyệt sư tỷ cứ yên tâm, cái tên sư đệ này của ta từ trước đến giờ đều rất ngoan!" Lam Lăng nhịn không được mặt mày hớn hở đáp lại.
Đứng ở bên cạnh, Phong Nhược nghe qua cảm giác đau đầu không thôi, Lam Lăng này thiệt là quá thích náo nhiệt mà, hắn cũng không phải là bọn con nít miệng còn hôi sữa như Đường Thanh và Bành Việt đâu, mà cần phải tăng cường kiến thức này nọ?
"Ài... Lam sư tỷ, việc này có vẻ không ổn đâu!" Phong Nhược nhẹ nhàng nhắc nhở Lam Lăng, "Hơn nữa mấy ngày tới chính là thời gian Hạ tam viện tỷ thí rồi, ngươi không cần nghỉ ngơi sao?"
"A, ngươi nói cái tỷ thí kia à, không ảnh hưởng lắm đâu, nhiệm vụ mà chúng ta nhận đây dù gì cũng mất vài ngày mà thôi, huống chi những trận tỷ thí như thế cũng không tới phiên ta đâu!" Lam Lăng vừa nói vừa thoáng nháy mắt với hắn một cái.
"Đi thôi ! Đi tiếp nhận nhiệm vụ đã !" Lam Lăng bèn nắm lấy Phong Nhược rồi sau đó bước tới trước cùng với hai người nhóm Tân Nguyệt kia, Phong Nhược thấy thế cứ nghi vấn không thôi!
"Lần này chúng ta sẽ chuẩn bị đi tới khu vực Thanh Lam Hồ, hai người các ngươi hãy chia ra tìm đi, bất cứ nhiệm vụ nào có liên quan đến Thanh Lam Hồ thì đều nhận hết!" Nữ tử Tân Nguyệt kia có vẻ rất sành sỏi liền phân phó xuống dưới.
"Cái gì ! Đều nhận hết à !" Vừa nghe qua Phong Nhược nhịn không nỗi mà ngạc nhiên không thôi, mới vừa rồi những nhiệm vụ này cũng đã làm hắn hoàn toàn bó tay, nhưng không ngờ tới bọn Tân Nguyệt lại dám ngang nhiên tiếp nhận như vậy!
Nữ tử Tân Nguyệt kia hiển nhiên rất thích vẻ kinh ngạc của Phong Nhược, bèn hướng về phía hắn mỉm cười nói, "Tiểu sư đệ chớ quá kinh ngạc, đã bảo là sẽ cho ngươi tăng thêm kiến thức mà, làm sao có thể nuốt lời cho được chứ! Tuy nhiên nếu ngươi sợ hãi thì thôi vậy, sư tỷ ta cũng không cười chê ngươi đâu!"