Nghiệm Mộc Linh định hướng chuyên tu
Phong Nhược trở lại đứng trước khoảnh sân chính của Tiếp Thiên Phong nhưng không hề phát hiện ra thứ gì bất thường, cả bộ trận pháp Như Sơn quanh sân vẫn yên ổn như lúc đầu, chung quanh cũng không hề có dấu vết đánh nhau, tất cả đều im ắng như tờ, kể cả bóng dáng của năm người bọn Đổng Tiểu Doãn cũng chẳng thấy đâu.
"Ấy, không thể nào ! Chẵng lẽ trong thời gian ngắn như vậy mà bọn kia đã chiếm ổ rồi sao? Đường Thanh, Bành Việt không biết thế nào rồi, còn có Minh Khê nữa?" Phong Nhược hơi giật mình thầm nghĩ, lúc trước chính tay hắn đã châm ngòi cho năm người bọn Đổng Tiễu Doãn, chủ yếu định mượn tay bọn hắn giáo huấn cho hai tên Đường Thanh và Bành Việt, bởi vì thực lực của hai tên đó vốn đã yếu rồi, nếu bây giờ mà ý chí tinh thần bị sa sút nữa thì không bằng về cõi thế tục dựng cờ làm sơn đại vương đi!
Lúc này Phong Nhược thi triển Niệm pháp quyết xuyên thấu thẳng qua Như Sơn Trận Pháp, hắn lập tức thấy được hai người Đường Thanh và Bành Việt mặt mũi bầm dập đang ngồi yên như tượng đá, bóng dáng của Minh Khê lại không thấy đâu.
"Ồ! Đừng làm ra vẻ nghiêm trọng thế chứ! Đây đâu phải là lần đầu tiên bị người ta đánh bại đâu? Tính ra cũng chẳng sao, dù gì phe Đổng Tiểu Doãn có đến năm người mà, bọn hắn có thể đánh bại được ngươi cũng không có gì lạ cả, hắc hắc...!" Phong Nhược không nhịn được cười mà buông lời trêu ghẹo.
Vừa nghe được câu nói của Phong Nhược, Đường Thanh bỗng giật mình một cái, rồi quay sang nhảy dựng lên: "Đổng Tiểu Doãn gì chứ !?!? Phong Nhược, Minh Khê bị người khác dẫn đi rồi!"
"Cái gì ?" Phong Nhược thoáng ngẩn ngơ, hắn lập tức nghĩ tới lão Hành Vô Kỵ kia, bèn hỏi: "Có phải là Hành Vô Kỵ không?"
"Không phải ! Đó là một nữ nhân che mặt, nàng ta rất lợi hại, tiến thẳng vào đây mà không chút tiếng động nào, sau đó nói mấy câu gì đó với Minh Khê rồi dẫn nàng đi luôn. Hai người bọn ta muốn ngăn cản lại, nhưng nữ nhân đó chỉ cần phất tay vài cái, chúng ta liền bị văng ra xa mấy chục trượng rồi hôn mê bất động đến bây giờ mới tỉnh lại đây!" Đường Thanh giải thích với Phong Nhược nhưng có vẻ bất mãn.
"Chuyện là như vậy sao?" Phong Nhược trầm mặc một lát rồi tự nhủ thầm một câu, hắn đã sớm đoán được Minh Khê có thân phận không tầm thường chút nào, hơn nữa ngay lúc lão Hành Vô Kỵ trước khi chia tay thì hắn bắt gặp ánh mắt cổ quái của lão đang liếc nhìn Minh Khê, vì thế càng làm cho hắn cảm giác có vẻ gì đó rất đáng ngờ!
Thế nhưng theo như lời kể của Đường Thanh, nữ nhân đã mang Minh Khê đi có lẽ không phải là thù nhân của nàng, nếu không cũng sẽ chẳng lưu lại hai cái mạng nhỏ của bọn Đường Thanh và Bành Viện đâu.
"Có lẽ kết cuộc thế này là tốt nhất!" Phong Nhược thở phào một cái, rồi thuật lại đầu đuôi sự việc hắn và Diệp Lạc tỷ thí với đám Chương đầu bự ra sao.
Vừa nghe dứt lời nói của Phong Nhược, Đường Thanh và Bành Việt liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới hỏi: "Ý của ngươi là bảo bọn mình phải kiếm chút ít pháp khí để tăng thực lực lên à?"
"Không phải ‘bọn mình’ mà là hai người các ngươi" Phong Nhược lắc đầu, với thực lực hiện tại của hắn thì những thứ hạ phẩm pháp khí kia không hề gây ra uy hiếp gì với hắn, cho nên cũng không cần phải đi nhận những nhiệm vụ đơn giản như tìm kiếm linh thảo với hai người bọn Đường Thanh, huống chi bọn hắn cần phải tập cách chiến đấu độc lập nữa, nếu như chỉ dựa vào sức mạnh tổ đội chắc chắn sẽ không thể đạt được đột phá đáng kể nào.
"Thực lực của hai người các ngươi quá yếu, mặt khác từ nay đến đợt khảo hạch chỉ còn khoảng nửa năm, nếu chỉ dựa vào việc tiếp tục tiềm tu thì trên cơ bản không còn kịp nữa rồi. Hơn nữa việc tiềm tu không hề có tác dụng gì đối với những tình huống chiến đấu thực sự, bởi vì trong Trấn Thiên Tông có rất nhiều ngoại môn đệ tử đều đạt tu vi Luyện Khí hậu kỳ, đồng thời khả năng thực chiến của bọn họ cũng tương đối lợi hại, vì thế các ngươi phải tìm cách nào khác tăng cường năng lực thực chiến của bản thân mới được. À quên, những chuyện này tốt nhất không nên tới làm phiền Lam sư tỷ, chúng ta đã nhờ vã nàng quá nhiều rồi, nay không thể vì bản thân mà làm ảnh hưởng đến quá trình tu luyện của nàng nữa, lời nói của ta các ngươi rõ chưa?"
Phong Nhược nói xong liền móc từ Thắt lưng trữ vật lấy ra sáu trăm viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm rồi phân ra cho hai người bọn Đường Thanh, sau đó mới lặng lẽ vỗ vai của cả hai.
"Thôi đi đi!"
Có lẽ lời nói của Phong Nhược có hơi thẳng thắng nên khiến hai người bọn Đường Thanh như vừa tỉnh mộng, bọn họ như vô thức bước tới hai bước, bỗng nhiên Đường Thanh lộ vẻ đáng thương hỏi: "Này! Phong Nhược, ngươi đừng bảo là muốn đuổi bọn ta đi đấy chứ?"
"Không phải đuổi! Nơi này vẫn là chỗ ở của chúng ta, thế nhưng các ngươi hiện tại cần phải tự mình đảm đương nâng cao thực lực! Hãy cố lên!" Phong Nhược cố ý giải thích thật thoải mái, thật ra đối xử như vậy có hơi làm khó cho bọn họ, tuy đã mười bảy mười tám tuổi rồi nhưng từ nhỏ bọn họ đều có thói quen được người khác chiếu cố, đầu tiên là Khúc Vân rồi sau đó là Lam Lăng, nay tự nhiên bảo xông pha một mình như vầy tuy rằng không phải là không được nhưng cũng không hẳn thế, nếu như bọn họ cứ ở ru rú trong tiểu viện này thì mãi mãi không thể nào đột phá được bản thân!
Nếu so với Diệp Lạc thì rõ ràng bọn họ cũng không chênh lệch lắm về tuổi tác, thế nhưng hắn đã có thể kiến lập một tổ đội săn bắn không tệ chút nào, chẳng những hắn có thực lực rất mạnh mà đảm phách cũng không thể xem thường được, mới vừa rồi chỉ dựa vào mấy người bọn hắn mà có thể xông pha vào Tây Tần địa vực, nếu đổi lại là Phong Nhược cũng chưa chắc có thể làm được như vậy.
Nhìn bóng dáng của Đường Thanh và Bành Viện vừa đi khuất, Phong Nhược không nhịn được thở dài một tiếng, nếu không có gì thay đổi thì hắn có thể khẳng định rằng trong kỳ khảo hạch nửa năm tới, hai người bọn họ khó mà có chút hi vọng nào!
"Dù sao đi nữa, xông pha kiếm thêm kinh nghiệm thế này cũng là một cách thu hoạch không tệ rồi!"
Phong Nhược vừa tự nhủ vừa nhìn chiếc bóng của hắn in trên mặt đất, đúng là cảnh đêm tối trong sân chưa từng được yên tĩnh và trống trải như thế này.
"Ha ha...! Xem ra chính mình phải đối mặt với hết thảy rồi!"
Lại một tia nắng sáng lạn xuyên qua khe hở chiếu vào góc phòng, như muốn khuấy động sự yên tĩnh vốn có trong căn phòng này vậy, nhờ ánh nắng đó mới thấy vô số bụi bặm tung bay như từng đàn ruồi nhặng bu quanh liên tục.
Tia sáng mông lung này tuy xuyên thấu qua rồi sẽ sớm tắt đi như phù dung sớm nở tối tàn, nhưng có thể nhìn thấy được một chiếc bóng đang lẳng lặng ngồi xếp bằng ở đó, trông giống như một pho tượng điêu khắc không hề nhúc nhích.
"Hô !" Một hơi thở yếu ớt lặng lẽ vang lên, Phong Nhược khẽ mở hai mắt ra, thấy rõ từ trong ánh mắt đó biểu lộ ra cảm giác bình tĩnh và thâm trầm hơn trước đây.
"Hai mươi mốt ngày đêm, xem ra ta cũng có dấu hiệu sắp tiến vào giai đoạn tích cốc rồi (DG: nhịn ăn uống)! Đáng tiếc những món ngon kia quá" Phong Nhược thoáng cười, trong khoảng thời gian này hắn vẫn cứ một mực tu luyện, thế nhưng phương pháp tu luyện này hoàn toàn khác biệt với những người khác. Mỗi ngày, khi trời sáng thì tu luyện Thanh Mộc Linh Quyết, lúc đêm về lại tu tập Thuẫn Tường pháp thuật, để tiêu hao hết toàn bộ pháp lực đang có trong cơ thể, sau đó kế tiếp hắn tu luyện thêm Hắc Thủy Linh Quyết!
Cho đến sáng sớm ngày hôm sau, tất cả pháp lực trên người hắn tiếp tục khôi phục lại như thường, mà lúc này đây hắn lập tức tiến hành tận lực dung hợp Tiên Thiên Mộc Sát có trong cơ thể, chờ cho tới khi toàn bộ pháp lực bị tiêu hao hết một lần nữa, sau đó hắn mới quay sang tu luyện Thanh Mộc Linh Quyết.
Cứ như vậy vòng đi vòng lại, thoáng cái đã qua hơn hai mươi ngày mà không hề hay biết.
Cách tu luyện như vậy thực sự không phải do Phong Nhược tự tìm tòi để mở ra một con đường đi riêng, mà do tình thế bất đắc dĩ thôi. Bởi vì hắn chợt phát hiện ra một điều, nếu như ngay lúc tu luyện Thanh Mộc Linh Quyết hắn chỉ cần hắn hấp thu linh khí từ trong Mộc Linh thạch thôi, lập tức Tiên Thiên Mộc Sát trong cơ thể hắn sẽ rục rịch muốn náo loạn, tính ra đến thời điểm này đám Tiên Thiên Mộc Sát hầu như đã dung hợp với pháp lực của hắn, vì thế hiện tại không còn cách nào tống khứ nó ra được nữa.
Cho nên trước tiên Phong Nhược đành phải tu luyện Thanh Mộc Linh Quyết, chờ đến lúc Tiên Thiên Mộc Sát trong cơ thể bắt đầu nhúc nhích thì chuyển qua tu luyện Hắc Thủy Linh Quyết, từ đó trở đi xem ra cả hai loại pháp quyết đó hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh!
Tuy nhiên điều phiền phức duy nhất chính là ngay lúc tu luyện Hắc Thủy Linh Quyết, trước hết hắn buộc phải làm tiêu hao hết òoàn bộ pháp lực trong cơ thể, như thế mới có cơ sở để tu luyện Hắc Thủy Linh Quyết, nếu không rốt cuộc chẳng có hiệu quả gì!
Nếu cứ tiếp tục tu luyện như thế, ngược lại khiến cho Phong Nhược phát hiện ra thêm một chuyện không biết là tốt hay xấu nữa đây, đó là pháp lực của hắn vốn trước đây đã nghiêng về hướng thuộc tính mộc nay lại kèm theo thiên hướng thuộc tính thủy nữa, hơn nữa mức độ cô đọng pháp lực so với trước đây có tăng thêm một chút.
Chỉ có điều dường như biến hóa này gây ảnh hưởng quá nhiều đến việc thi triển Thanh Ti Triền và Thuẫn Tường pháp thuật. Bây giờ Thanh Ti Triền của Phong Nhược nếu phát huy hết uy lực vẫn chỉ thi triển được năm lần như turớc, còn Thuẫn Tường pháp thuật thì kém hơn rất nhiều, chỉ có thể thi triển được hai lần thôi, hơn nữa tốc độ phóng thích ra rất chậm, ít nhất cần tới mười mấy nhịp thở mới có thể thi triển thành công!
Khi phát hiện ra điều này khiến Phong Nhược rất bực bội, phải biết rằng gần đây hắn đều ưa thích chiến thuật tốc chiến tốc thắng, nhưng rõ ràng hiệu quả của Thuẫn Tường pháp thuật quá chậm chạp thì khó mà khiến hắn vui lên được, với thời gian chờ đợi đó ít ra hắn cũng có thể đâm chém nhau được mấy hiệp rồi! Trách sao rất ít tu giả lựa chọn tu luyện pháp thuật này!
Nếu không phải Thuẫn Tường pháp thuật giúp cho hắn mau chóng tiêu hao pháp lực của mình, thì có lẽ Phong Nhược đã vứt nó qua một bên rồi!
Sau khi hoạt động chân tay một chút, Phong Nhược cười khổ khi nhìn thấy tầng tro bụi đóng dày đặc trong phòng, nói thật do ở chung với bọn Đường Thanh đã lâu rồi nên hiện tại hắn thật sự không quen cho lắm!
"Cũng không biết bây giờ hai tên tiểu tử Đường Thanh và Bành Việt ra sao rồi? Còn có Minh Khê nữa..."
Phong Nhược thoáng sờ lên bụng, rồi tự nhủ cũng may mắn thật vì không còn cảm giác bị đói như trước đây nữa, nếu không thì trong lúc bế môn mấy hôm trước chẳng biết bị chết đói lãng xẹt như thế nào nữa.
"Kẽo kẹt..." tiếng cửa phòng được đẩy ra, lập tức một cổ linh khí dư thừa ập thẳng vào mặt. Hiện tại mười một cây Linh mộc trong sân đã hoàn toàn sống lại, cho nên linh khí được phát ra hết sức dư thừa!
Phong Nhược mỉm cười một mình rồi nhịn không được lấy viên Mộc Linh thạch ra xem, quả thật đến bây giờ hắn càng ngày càng cảm thấy hiếu kỳ, thật không hiểu đây rốt cuộc là thứ gì? Trước kia hắn chỉ đơn thuần cho rằng viên Mộc Linh thạch này có thể hấp thu Tiên Thiên Mộc Sát mà thôi, thế nhưng hiện tại hắn lại mơ hồ cảm giác được Tiên Thiên Mộc Sát trong cơ thể hắn có thể cùng với viên Mộc Linh thạch này có liên quan với nhau.
Mà càng làm cho hắn vô cùng khó hiểu chính là Hắc Thủy Linh Quyết sao lại có thể trấn an được Tiên Thiên Mộc Sát!
"Thủy Mộc tương sinh sao ?"
Phong Nhược lắc đầu rồi chậm rãi bước đến gần mười một cây Linh mộc, hắn không biết trong chuyện này rốt cuộc có ẩn chứa bí ẩn gì, nhưng hắn có thể khẳng định một điều rằng hiện tại chưa gặp phải nguy hiểm nào, bởi vì trước mắt sở dĩ hắn có thể thoải mái đối mặt với Cảnh Tam, Diệp Lạc, hay Đổng Hải mà không lộ ra vẻ kém cỏi nào, trong khi đẳng cấp còn cách nhau một bậc, điều này hoàn toàn do Mộc Linh thạch mà ra!
Nếu không có Mộc Linh thạch thì e rằng hắn không thể bằng được đám Đường Thanh và Bành Việt, có lẽ đến bây giờ cũng chỉ là một tên tạp dịch Luyện Khí sơ kỳ không hơn không kém, mặc cho người định đoạt số phận của mình!
Nếu không có Mộc Linh thạch, chắc chắn hắn không có khả năng thi triển được năm lần Thanh Ti Triền!
Nếu không có Mộc Linh thạch, hắn càng không có khả năng thu thập được Tiên Thiên Mộc Sát, hơn nữa còn hình thành nên Mộc Sát Kiếm Khí nữa. Thậm chí không có lá bài tẩy này, ắt hẳn đã sớm bị đám Mã Viễn tiêu diệt tại Thanh Vân Sơn rồi, nói gì đến có ngày hôm nay chứ?
Về tương lai như thế nào, có ai biết rõ được? Việc duy nhất hắn có thể làm chính là nổ lực bước tiếp.