“Phong Nhược! Ngươi có sao không? Thật sự không bị yêu nữ nhập vào thân đấy chứ?”
Trên bầu trời bao la ở một nơi khá xa, nhóm bốn người Phong Nhược đang điều khiển phi hành tọa kỵ của mình bay về phía Thanh Vân Sơn.
Chuyến săn bắn lần này, Phong Nhược vẫn để Minh Khê ở lại tiểu trấn trong tuyệt cốc, bởi vì lúc trước Minh Khê bị trọng thương ở gần Thanh Vân Sơn, nên hắn cũng không dám chắc kẻ thù của Minh Khê có còn đuổi giết nàng nữa không, cho nên dù hắn biết thực lực của Minh Khê rất mạnh nhưng vẫn không dám mạo hiểm mang nàng đi theo! Đương nhiên, phong ấn hoàn kia cũng được hắn đem đi cùng, dù sao đi nữa thì Ngân Giáp Thiên Chu ở trong đó chính là một trợ thủ đắc lực trong lúc đi săn!
“Không sao! Ta đã nói rồi, tên Đường Thanh ngươi phải chăng rất muốn gặp yêu nữ đến phát điên luôn rồi sao!” Phong Nhược hướng về phía Đường Thanh đang ở cách đó trăm trượng mà hét to lên, đêm qua bởi vì luồng ánh sáng lạnh lẽo kia trốn vào trong Thanh Phong kiếm của hắn nên hắn không có cách nào giải thích với mọi người, bởi vậy ngay sau đó hắn lập tức bị mọi người chê cười không ngớt.
Thế nhưng chính Phong Nhược cũng hiếu kỳ, từ sau đêm đó hắn đã cẩn thận kiểm tra Thanh Phong kiếm khí nhưng vẫn không phát hiện ra bất kỳ điều gì khác lạ, ngược lại mầm cây bên trong viên Mộc Linh Thạch kia lại hơi bị khô héo đi, có lẽ do bị tiêu hao trong lúc khống chế luồng ánh sáng kia thì phải, điều này khiến cho hắn rất đau lòng, chẳng biết sau này phải cần bao nhiêu vei6n Ngũ Hành Thạch mới có thể khôi phục lại đây.
Đương nhiên, ngược lại Phong Nhược cũng không phải là không có thu hoạch được gì, căn cứ vào biểu hiện của luồng ánh sáng lạnh lẽo kia, hắn cho rằng đó là một loại ký sinh sống bên trong gốc linh mộc, thế nên mới có thể làm cho linh mộc sống hơn hai trăm năm kia bị chết héo, còn pháp lực của mình do ẩn chứa linh lực của Mộc Linh Thạch nên mới có khả năng hấp dẫn luồng ánh sáng kia xuất hiện.
Sau khi suy ra kết luận này, ngay tức khắc Phong Nhược biết rằng nếu như có thể hút toàn bộ luồng ánh sáng lạnh lẽo ấy ra ngoài, thì nói không chừng gốc linh mộc kia sẽ hồi phục lại sinh cơ, chỉ là hiện tại hắn vẫn chưa có cách xử lý luồng ánh sáng lạnh lẽo ấy nên đành phải đợi Mộc Linh Thạch khôi phục hoàn toàn rồi lại thử tiếp.
Lúc này lời nói của Phong Nhược đã khiến cho Bành Việt cất lên một tràng cười nhạo Đường Thanh hết sức quái dị, ngay cả Lam Lăng đứng bên cạnh cũng cảm thấy có vẻ buồn cười, bỗng cả đám nhớ lại bộ dáng ngơ ngác đêm qua của Phong Nhược lập tức lại khiến cho bọn hắn cười hả hê một trận.
Giờ đây con Kên kên của Phong Nhược đã là linh thú cấp ba nên chẳng những tốc độ phi hành gia tăng rất nhiều mà ngay cả lực uy hiếp cũng tăng lên trên diện rộng, không chỉ chống lại được Bạch sắc đại điêu của Lam Lăng mà ngay cả Kên kên cấp hai của Đường Thanh với Bành Việt cũng phải né ra ngoài trăm trượng.
Lúc này tinh thần của Bành Việt đã cân bằng lại đôi chút, dù sao thời gian vừa qua hắn và Phong Nhược cũng không quen nhau mấy, nhưng Đường Thanh thì khác, trông gã như có vẻ đố kỵ sắp chết đến nơi ấy, quả thật không hiểu nổi, Phong Nhược mới vừa gia nhập Thanh Vân Tông chưa đầy một năm thế mà đã có được linh thú tọa kỵ cấp ba! Chuyện này thử hỏi làm sao một kẻ đã tu luyện vài chục năm như gã Đường Thanh đây, gần đây lại còn tự cho mình là cao thủ nữa, thì làm sao có thể chịu đựng nổi?
Đương nhiên, đố kỵ cũng chỉ đơn thuần là thế thôi, với tính cách của Đường Thanh thì hắn căn bản không cần phải che giấu làm gì, vì thế cả chặng đường hắn liên tục đấu võ mồm với Phong Nhược, âu cũng là chuyện kinh khủng đến mệt chết mất đi được!
Bởi vì lần này không cần phải tiến vào khu vực bên trong bảy mươi hai dãy núi của Thanh Vân Sơn, nên bốn người bọn Phong Nhược cũng không có ý định dừng lại, mà một mạch vội vã đi tới, Tuyết Vân Điêu của Lam Lăng cùng với Kên kên của Phong Nhược cứ như thế mà lướt đi rất nhẹ nhàng, nhưng phi hành tọa kỵ của Đường Thanh và Bành Việt thì sắp sửa không còn kiên trì nổi nữa rồi.
May là trong tay Phong Nhược còn lại một con Thương Ngọc Điêu nên có thể giúp cho hai người bọn họ thay phiên nhau cưỡi, có như thế mới không làm trễ nãi chuyến hành trình này. Một hôm vừa rời khỏi Tây Phong, thì bốn người bọn họ đã bay tới khu vực bên ngoài bảy mươi hai dãy núi.
Bốn người chọn lấy một ngọn đồi cao, rồi lần lượt đáp xuống dưới.
“Phong Nhược, ngươi và Đường Thanh hãy tra xét tình hình chung quanh một chút nhé, ta với Bành Việt sẽ bố trí Như Sơn Trận Pháp! Nhớ kỹ là đừng bay quá xa, chỉ cần xem xét qua địa hình gần đây một chút là được rồi!” Hiển nhiên Lam Lăng cũng rất có kinh nghiệm với việc lỡ đường ở chỗ lạ lẫm như thế này, nên nàng lập tức phân phó kỹ càng.
“Được, ta biết rồi!” Phong Nhược có vẻ hơi sôi nổi liền đáp lời, thật ra đối với chuyện săn bắt này hắn đã mong chờ từ lâu rồi, dù cho biết rõ hiểm nguy trùng trùng nhưng thu hoạch lại vô cùng phong phú, nếu có thể hái được một gốc linh thảo cấp cao hay một loại tài liệu trân quý nào đó, hoặc săn được một con linh thú đẳng cấp cao thì những khó khăn trước mắt của bọn hắn sẽ được giải quyết ngay tức khắc.
Sau khi bàn bạc đôi câu với Đường Thanh, hai người lập tức chia nhau mà đi, kẻ hướng nam người hướng bắc, lấy trận doanh làm trung tâm mà bắt đầu điều tra xung quanh phạm vi mười dặm.
Quả thật đây là chuyện bắt buộc, bởi vì khi qua đêm ở một khu vực xa lạ thì chẳng ai biết rõ chung quanh nơi đó có linh thú qua lại hay không, việc điều tra càng sớm chừng nào có thể giảm nguy hiểm xuống mức thấp nhất chừng đó.
Bởi vì nơi này nằm trong phạm vi của khu vực bảy mươi hai dãy núi, cho nên bình thường cũng không có bất kỳ phàm nhân nào tiến tới đây, nhìn bao quát một vòng chỉ thấy một khu rừng rậm rạp rậm tốt tươi, dưới ánh chiều tà của buổi hoàng hôn phảng phất như một bờ biển xanh thẳm với vô số cơn sóng bập bềnh.
Phong Nhược vẫn luôn điều khiển Kên kên bay cách mặt đất khoảng tám mươi trượng, với độ cao như thế vừa có thể duy trì tầm nhìn nhất định vừa có thể nhìn thấy rõ tình hình trên mặt đất.
Không thể không nói năng lực của Kên kên cấp ba vô cùng mạnh mẽ, dù cho đã bay cả ngày hôm nay, lộ trình xa hơn hai ngàn dặm vẫn không thấy nó mệt mỏi bao nhiêu, ngồi trên lưng nó thật sự ổn định vô cùng.
Bỗng nhiên, ngay lúc Phong Nhược bay qua một sơn cốc bị rừng cây che khuất, hai cánh Kên kên bỗng nhiên chấn động mạnh rồi nhanh chóng bay lên cao hơn mười trượng.
“Ồ?” trong lòng Phong Nhược cả kinh, không hề nghi ngờ là Tiểu ngốc tử đã phát hiện ra thứ gì đó, chỉ có điều vật phía dưới tựa hồ lại khiến cho linh thú cấp ba cũng phải sợ hãi!
Vừa mới cúi đầu nhìn xuống phía dưới, Phong Nhược chỉ trông thấy một chiếc bóng đen chợt lóe lên từ sơn cốc kia, tốc độ ấy đúng là nhanh vô cùng.
“Không ổn rồi, chẳng thể ngờ ở mé ngoài khu vực bảy mươi hai dãy núi cũng có thể gặp được linh thú cấp ba!” Bây giờ Phong Nhược đang ở trên không nên cũng không cần phải sợ linh thú cấp ba kia, phiền toái duy nhất chính là vị trí linh thú này xuất hiện lại ở quá gần trận doanh, nếu như lúc này mình chuẩn bị trước thì nói không chừng tối đến sẽ bị nó công kích.
Đang lúc Phong Nhược còn do dự có nên dẫn dụ linh thú này rời xa hay không, bỗng nhiên hắn thấy con linh thú phía dưới bất ngờ lao vọt đến vị trí của mình, “Xoạt xoạt...” chỉ cần vài bước đã leo lên đỉnh một cây đại thụ cao hơn mười trượng, nó rít nhẹ một tiếng, tiếp đó từ chiếc miệng khổng lồ của nó phun ra một tia hàn quang!
Tốc độ của tia hàn quang kia rất nhanh nên ngay cả Kên kên cũng không tránh kịp, Phong Nhược hết sức kinh hãi chỉ còn cách nhanh chóng rút ra Thanh Phong kiếm khí để ngăn cản tia hàn quang kia lại!
Lập tức vang lên một tiếng “keng”, cả người Phong Nhược giống như bị người ta cố sức bổ xuống một búa vậy, khiến cho cả cánh tay phải đang nắm chặt Thanh Phong kiếm khí cũng dần mất đi cảm giác, rồi một cố hàn ý lạnh như băng cũng từ từ lan ra khắp toàn thân hắn.
Phong Nhược trơ mắt nhìn thấy một nữa thân thể của mình bị tầng băng dày đặc bao phủ lấy!
Cũng may lúc này Tiểu ngốc tử không bị ảnh hưởng quá lớn, nên chỉ khẽ rên một tiếng rồi vội vàng bay thẳng về phía trận doanh, thế nhưng con linh thú kia lại rít gào liên tục rồi quyết tâm đuổi theo không dứt!
Rõ ràng đến giờ phút này hắn cũng không cần để ý tới sự đáng sợ của con linh thú kia nữa, chỉ có thể liều mạng mà vận chuyển pháp thuật để tống khứ cổ hàn ý lạnh như băng kia. Cuối cùng hắn đã kiểm soát được cơ thể trước khi cổ hàn ý kia xâm lấn vào kinh mạch, bằng không thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Ngay lúc này tiếng rít dữ dội của con linh thú kia đã sớm làm kinh động đến đám người Lam Lăng, bất chấp Như Sơn Trận Pháp còn dang dở, cả ba người lần lượt giải phong ấn tọa kỵ phi hành của mình mà bay về phía Phong Nhược.
“Phong Nhược! Đã xảy ra chuyện gì thế?” vừa nhìn thấy thân thể bị đông cứng của Phong Nhược cùng con linh thú đang đuổi theo không rời kia, sắc mặt của Lam Lăng và Bành Việt lập tức kịch biến!
“Không xong rồi! Là Hàn Băng Thú cấp bốn! Tại sao nơi này lại có linh thú cỡ này chứ? Mau bay lên phía trên cao! Phải cách mặt đất ít nhất một trăm năm mươi trượng mới được!” Kinh nghiệm của Lam Lăng rất phong phú, lập tức nhận ra ngay con linh thú này.
Lời cảnh tỉnh này cũng giúp cho Đường Thanh nghe được khi gã đang từ đàng xa bay đến, thế nhưng sau khi nhìn thấy Hàn Băng Thú cấp bốn đang rít gào liên tục phía dưới, lập tức sắc mặt hắn cũng nhanh chóng biến đổi rồi nói:
“Không biết vận khí của chúng ta thật sự là may hay rủi đây! Hàn Băng Thú cấp bốn lận đấy! Chậc chậc, nếu có thể săn thành công thì ít nhất cũng kiếm lời cỡ một nghìn năm trăm viên Ngũ Hành thạch đấy, đáng tiếc nhân số chúng ta hơi ít, nếu như có một tiểu đội săn bắt thì nói không chừng có thể thuận lợi tiêu diệt được nó!”
Đến lúc này rốt cuộc Phong Nhược đã vận chuyển pháp lực để khu trục toàn bộ hàn khí trong cơ thể ra bên ngoài, tuy nhiên hắn phải trả giá khá lớn là buộc phải tiêu hao sạch sẽ pháp lực đang có. Vừa liếc nhìn Hàn Băng Thú đang chạy qua chạy lại trên mặt đất, hắn nhịn không được mà sợ hãi nói: “Không ngờ nó có thể công kích từ xa, đệ dự tính phạm vi an toàn chỉ cần đạt tới sáu mươi trượng là đủ rồi, ai dè ngay trang phục Tuyết Tằm của đệ cũng không thể ngăn cản nổi!”
“Bộ Tuyết Tằm của ngươi đương nhiên không đủ rồi! Dù cho là bộ Lăng Vân cũng đi nữa phải kích hoạt Như Sơn Trận Pháp mới có thể chống đỡ được, không ngờ lá gan của ngươi cũng chẳng nhỏ nhĩ, lại dám phi hành cách mặt đất dưới trăm trượng!” Đường Thanh vui vẻ nói.
“Trước hết hãy rời khỏi nơi này, ngày mai chúng ta sẽ tìm cơ hội săn được nó!” lúc này Lam Lăng mới mở miệng nói, hiển nhiên nàng đã đưa ra quyết định.