"Không cần phải đi!"
Phong Nhược và Đường Thanh mới đi được vài bước đã nghe Lam Lăng gọi giật lại, nàng cảm kích nhìn hai người rồi thở dài một tiếng nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi ta hơi bị kích động. Thật ra ở lại nơi đây chỉ còn đường chết, cho dù Thiên Khu viện không ra tay đối phó chúng ta, nhưng chỉ cần phong kín cả tòa Đông phong này thì tiến độ tu luyện của chúng ta sẽ bị chậm lại rất nhiều, hậu quả chắc hẳn các ngươi cũng biết. Do đó, chúng ta phải lập tức rời khỏi Thanh Vân Sơn! Các ngươi có ý kiến gì không?"
Nghe Lam Lăng nói thế, Phong Nhược và Đường Thanh bèn thở dài một hơi và liếc nhìn nhau, kỳ thật bọn hắn làm sao không nghĩ tới chuyện đó. Hiện tại Thiên Cơ viện đã suy tàn, cho dù Thiên Khu viện không cần cái mạng nhỏ của bọn hắn, nhưng nhất định sẽ hạn chế tốc độ tu luyện của bọn hắn. Ví dụ như không cho phép được săn bắn trong khu vực bảy mươi hai dãy núi, mà nếu không có Ngũ Hành thạch thì làm thế nào mua được mầm Linh mộc tốt đây? Làm sao có thể mua thanh kiếm tốt với bộ trang phục tốt hơn đây?
Tuy biết thế nhưng do thấy bộ dạng đáng thương của Lam Lăng, bọn hắn không biết nên nói thế nào, đành phải đợi nàng tỉnh táo lại rồi tiếp tục khuyên bảo. Nhưng có lẽ bọn hắn đã đánh giá quá thấp trí tuệ của vị sư tỷ này rồi.
"Tất nhiên, chúng ta không có ý kiến, nhưng nếu rời khỏi Thanh Vân Sơn thì chúng ta nên đi đâu? Những dãy núi có linh khí sung túc đều đã bị các đại môn phái tu tiên chiếm cứ hết rồi!" Phong Nhược mở miệng nói. Dù có mầm Linh mộc tốt nhưng cũng phải gieo ở những nơi có linh khí nồng đậm mới được, còn nếu không thì chúng cũng sẽ không hấp thu được bao nhiêu linh khí đâu.
"Chúng ta tới Thiên Đãng sơn đi!" Lam Lăng cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Tuy chỗ đó đã có ba môn phái tu tiên, nhưng vì thường hay tổ chức phiên chợ nên ba môn phái đó không có tính bài ngoại lắm. Vì thế, rất nhiều tán tu chọn nơi đó để tu luyện, hơn nữa tổng bộ liên minh tu tiên Nhạn Bắc đóng ngay ở Thiên Đãng sơn, nên thường xuyên công bố một ít nhiệm vụ cho tán tu, vì thế chúng ta cũng có thể tiếp nhận một vài nhiệm vụ để kiếm thêm Ngũ Hành thạch mà duy trì tu luyện. Dù thế nào đi nữa, rồi có một ngày không xa chúng ta sẽ trở lại Thanh Vân sơn."
"Được! Ta đồng ý!" Không ngờ người vừa thốt ra lời tán thành lại là tên Bành Việt, "Kỳ thật lựa chọn của ta cũng là Thiên Đãng sơn, ngoại trừ những lý do giống như lời của Lam sư tỷ thì còn một chuyện nữa, chính là tại đó người của Thiên Khu viện sẽ không dám làm càn! Chúng ta chỉ cần một khoảng thời gian thư thả để đề cao tu vi, sau này không cần phải lo lắng nhiều!"
"Nếu đã đồng lòng thì nên lập tức đi ngay, thừa dịp Thiên Khu viện còn hỗn loạn mà rời đi. Nhưng sợ rằng Diệp sư bá không chịu nổi đường xa lặn lội!" Phong Nhược nói ra sự lo lắng trong lòng. Hiện giờ Diệp Hoằng đã bị trọng thương, chắc hẳn không thể nào khống chế được phi hành tọa kỵ.
"Chuyện này không sao, Tuyết Vân điêu của ta có thể chở được hai người, bây giờ không nên chậm trễ nữa, chúng ta xuất phát ngay thôi!" Lam Lăng quyết định dứt khoát.
"Được rồi! Các ngươi cứ đi trước một bước, ta đi lấy ít đồ sẽ theo sau!" Phong Nhược nói xong liền giải phong cho Tiểu ngốc tử, hiện tại với mấy người chung thuyền này hắn không cần phải che giấu gì cả!
"Oa! Linh thú cấp ba. Phong Nhược, ngươi lấy ở đâu ra thế!" Mắt thấy con Kên kên cấp ba này to lớn chẳng kém gì Tuyết Vân điêu, Đường Thanh và hai người kia đều há hốc mồm kinh ngạc. Nên biết, linh thú cấp ba không phải dễ dàng thuần dưỡng như linh thú cấp hai, trong tất cả đám đệ tử đời thứ ba ở Thanh Vân tông, cũng chỉ có ba người Lam Lăng, Sở Thiên và Ninh Viễn là có tọa kỵ linh thú ba cấp thôi, không ai ngờ được Phong Nhược lại là chân nhân bất lộ tướng.
"Ha ha! Đương nhiên là thu phục được nó rồi!" Phong Nhược cười cười, dù rằng ba người bọn Đường Thanh, Lam Lăng có thể đáng tin cậy, nhưng sự tình liên quan với Mộc Linh thạch có lẽ không nên đề cập đến thì hay hơn.
"Vậy được, chúng ta đi trước một bước, dù sao tốc độ của con Kên kên này cũng rất nhanh, ngươi sẽ nhanh chóng đuổi kịp chúng ta thôi." Lam Lăng nghi hoặc liếc nhìn Phong Nhược nhưng không nói thêm điều gì nữa. Đường Thanh và Bành Việt trợ giúp dìu Diệp Hoằng lên Tuyết Vân điêu, sau đó ba người đều tự khống chế phi hành tọa kỵ bay về hướng Thiên Đãng sơn.
Còn Phong Nhược bay về phía Tiểu cốc bí mật, nếu phải rời khỏi Thanh Vân sơn thì tất nhiên hắn phải dẫn theo Minh Khê cùng Ngân Giáp Tri Thù mới được, nếu gặp phải nguy hiểm gì thì cũng có hai tay đại trợ lực a! Tuy nhiên vẫn còn phiền toái một chuyện đó là hắn không có cách nào phong ấn Ngân Giáp Tri Thù lại, nên hắn dự định đành phải để nó ngồi trực tiếp trên người Kên kên vậy.
Từ trên không lượn xuống, Phong Nhược đã thấy một bóng áo trắng hiện ra ở xa xa. Hắn còn chưa thấy rõ ràng thì Minh Khê đã ngồi trên lưng Ngân Giáp Tri Thù hiện ra ở trước mặt hắn.
"Chuyện này … Sao nó lại di chuyển nhanh như vậy được nhỉ?" Phong Nhược thiếu chút nữa bị dọa cho giật cả mình, tốc độ của con Ngân Giáp Tri Thù thật quá nhanh, hắn nhớ rõ từ lúc còn là linh thú cấp hai thì tốc độ của nó có nhanh hơn hắn thật, nhưng cũng không nhanh hơn nhiều lắm.
"Thế này đã nhằm nhò gì, Ngân Giáp Thiên Thù vốn sở trường về tốc độ, nhưng giờ nó mới chỉ ở thời kỳ non nớt thôi, nếu sau này lớn hơn nữa thì dựa theo tốc độ của nó phải lấy tia chớp mới hình dung đúng nghĩa!" Minh Khê ngồi trên lưng Ngân Giáp Tri Thù khí định thần nhàn (*) nói.
"Sao lại là Ngân Giáp Thiên Thù?" Phong Nhược sững sờ. Hắn còn nhớ rõ ràng tên nữ gian thương kia đã từng nói đó là Ngân Giáp Tri Thù mà, tuy thế hắn liền kinh ngạc hỏi ngay: "Làm sao ngươi biết nó, không lẽ ngươi đã khôi phục trí nhớ rồi à?"
"Không! Chỉ là khi nhìn thấy nó thì đột ngột trong đầu ta xuất hiện những tin tức đó thôi!" Minh Khê buồn rầu lắc đầu.
"Hắc hắc! Như vậy cũng tốt rồi!" Phong Nhược khe khẽ thở dài một hơi, nhưng lại hỏi một câu thăm dò: "Chúng ta sắp sửa rời khỏi nơi đây, ngươi có cách nào mang theo con Nhện Ngân giáp này đi cùng không?"
"Là Ngân Giáp Thiên Thù!" Minh Khê cải chính, "Muốn đưa nó đi rất đơn giản mà, chỉ cần thu vào phong ấn hoàn là được!"
Nói xong, Minh Khê chỉ tay một cái, Ngân Giáp Thiên Thù đang ở trên mặt đất bỗng nhiên biến mất tiêu.
Phong Nhược trợn mắt há hốc mồm sửng sốt một hồi, nhưng trong lòng càng khẳng định thêm, tên Minh Khê này ắt hẳn có địa vị rất lớn, bởi vì phẩm chất của phong ấn hoàn trong tu tiên giới rất khác nhau, nếu phong ấn hoàn bình thường chỉ có thể phong ấn một con linh thú mà thôi, phong ấn hoàn phẩm chất càng cao thì càng có thể phong ấn nhiều con hơn, nhưng kéo theo giá trị của loại phong ấn hoàn đó sẽ càng lớn, nhiều khi giá trị cao tới mức tu sĩ không cách nào với tới.
Hắn buộc phải đánh giá lại tên Minh Khê này, Phong Nhược vẫn không thể xác định được tu vi của nàng đang ở cảnh giới nào, rõ ràng không phải Luyện Khí kỳ, cũng không phải Trúc Cơ kỳ, chẳng lẽ lại là Kim Đan kỳ. Hắn tạm thời bỏ qua khả năng là Kim Đan kỳ, bởi vì một cao thủ Kim Đan kỳ sao lại để người khác đánh cho thành bộ dạng bi thảm đến thế này.
"Á, Minh Khê, ngươi có phi hành tọa kỵ không?"
"Tất nhiên là có! Nhưng ta không biết nó ở đâu rồi?" Minh Khê nói mà tựa như chưa trả lời vậy, làm cho Phong Nhược suýt nữa phải thổ huyết.
"Được rồi, người cầm lấy Thương Ngọc điêu này, chúng ta đi thôi!" Phong Nhược tuy rất muốn biết trên người Minh Khê chứa đựng những bí mật gì, nhưng hiện giờ chỉ có thể đợi từ từ mà khám phá.
Hắn giải phong Kên kên cấp ba rồi dẫn Minh Khê bay thẳng về hướng Thiên Đãng sơn.
(*) Khí định thần nhàn: khí tức ổn định, thần sắc thư thái.