“Thanh Loan Thủ Trạc à ! Chậc chậc !”
Sau khi trao đổi với Lam Lăng xong, Phong Nhược không thể chờ đợi được nữa mà đeo ngay Thanh Loan Thủ Trạc vào tay, rồi hắn truyền chút pháp lực để kích hoạt vòng tay đó, lập tức có cảm giác tựa như dòng nước ấm lưu chuyển toàn thân, mãnh liệt tràn trề hơn nhiều so với lúc đeo Phi Phượng Thủ Trạc, loại cảm giác này thật sự khó thể diễn tả bằng lời.
Phong Nhược dựa theo kinh nghiệm lúc đeo Phi Phượng Thủ Trạc, rõ ràng nguyên do Thanh Loan Thủ Trạc chỉ thích hợp cho nam nhân sử dụng, nên hiệu quả sinh ra phải tăng thêm ít nhất ba phần, điều này cũng nói lên cho dù hắn không cần vận dụng thần thông gia tốc của Đằng Vân Chiến Ngoa, cũng có thể tạo ra hiệu quả như một chiêu hạ gục Vi Đà lúc trước.
Đương nhiên Phong Nhược vẫn không quên chuyện quan trọng trước mắt, cô nàng Lam Lăng này đã biết rõ mình có Phi Phượng Thủ Trạc, chắc chắn là do vị sư phụ đỡ đầu kia nói cho nàng biết rồi, cho nên nói không chừng nàng cũng biết được hiện giờ sư phụ mình đang ở nơi nào !?!?
Thế nhưng còn chưa đợi Phong Nhược mở miệng hỏi thăm thì Lam Lăng dường như đoán được hắn muốn hỏi gì, chẳng qua nàng chỉ lạnh lùng cho biết : “Sư thúc ta hiện giờ vẫn chưa thể lộ diện được, bà ấy đang bị kẻ thù theo dõi, sau này ngươi chỉ cần đi theo ta thì được rồi ! Nhưng nếu đến lúc nào đó ngươi dám đầu nhập vào Thiên Xu Viện thì ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu, thôi ngươi đi đi !”
“Ách ...!” Phong Nhược mở to miệng, rốt cuộc vẫn chưa có dịp nói ra suy nghĩ của mình, dù gì hắn cũng chỉ là một kẻ tu đạo Luyện Khí kỳ nhỏ bé mà thôi. Địa vị đã thấp kém, lời nói lại không có cân lượng chút nào, đừng nói đến vị viện chủ Thiên Cơ Viện cao cao tại thượng kia làm chi, cho dù là Lam Lăng sư tỷ trước mặt đây phỏng chừng cũng không thèm để hắn vào mắt, sở dĩ theo lời nàng nói có vẻ quan tâm tới hắn có thể cũng chỉ vì nể mặt vị sư phụ đỡ đầu mà thôi.
Khẽ gật đầu, lập tức Phong Nhược không nói gì nữa mà xoay người rời đi, cho dù có bị người ta xem thường đôi chút nhưng lần này có thể đổi được Thanh Loan Thủ Trạc thì thu hoạch quả nhiên không tệ lắm, tối thiểu thì Thanh Loan Thủ Trạc này có thể đeo đến lúc mình Trúc Cơ thành công.
Thế nhưng chỉ mừng rỡ được một chút, trong lòng Phong Nhược lại tựa như có chút bất an, trước mắt hắn không ngừng hiện lên cảnh tượng đã từng chứng kiến trên phiên chợ Thiên Đãng Sơn ngày đó, lúc ấy Sở Thiên và tông chủ Ngự Thú Điện đã xuất hiện cùng lúc, rồi sau đó bọn họ tập trung cùng nhau trong phiên chợ Thiên Đãng Sơn, ắt hẳn bên trong vụ này nhất định có điểm khả nghi !
Ngoài ra lần này Khúc Vân trở về rõ ràng trong ánh mắt có pha chút mập mờ, lúc mình hỏi gã tình hình tiêu diệt bầy thi quỷ thế nào, gã liền úp úp mở mở rồi lãng tránh sang chuyện khác như để che giấu gì đó, phải chăng gã đã biết rõ chuyện bí ẩn gì đó ?
“Chưởng môn bị tập kích trọng thương bất tỉnh, tín vật chưởng môn lại mất tích, vì vậy viện chủ hai viện sẽ tiến hành tỷ thí, trưởng lão Ngự Thú Điện sẽ là người đứng ra quyết định phán xét !” Phong Nhược nhíu mày lại, tuy việc tuyển chọn Chưởng môn này không quan hệ chút nào đến hắn, nhưng lời đồn đãi vừa qua thật sự có cơ sở đáng để tin tưởng, nếu như tình huống Thiên Cơ Viện sẽ sát nhập vào Thiên Xu Viện thì bọn người Khúc Vân có lẽ sẽ không bị ảnh hưởng gì nhiều, nhưng đối với hắn mà nói chắn chắn đó một kết quả không hay chút nào, bọn Sở Thiên và Mã Viễn kia nhất định sẽ không tha cho mình !
“Xem ra ta phải sớm chuẩn bị mới được !”
Nghĩ đến đây, Phong Nhược không quay lại Thiên Cơ đại điện mà giải phong ấn Thương Ngọc Điêu, một đường bay thẳng đến Bắc phong, sau khi tới nơi hắn nhanh chóng đáp xuống bên dưới, ngay khi đã cẩn thận quan sát đề phòng trường hợp bị người khác theo dõi, kế đó hắn mới bay nhanh về phía Đông Phong.
Nửa canh giờ sau Phong Nhược đã xuất hiện ở trong khu vực chứa Mộc Linh Thạch, sỡ dĩ hắn quay về đây là vì đề phòng một khi viện chủ Thiên Cơ Viện bị bại trận, hắn sẽ lập tức thừa lúc hoảng loạn mà tìm cách chạy trốn, dù sao làm thế vẫn tốt hơn chuyện bị đám người Sở Thiên và Mã Viễn lăng nhục. Thế nhưng dường như viên Mộc Linh Thạch này không thể mang đi khỏi nơi đây, bởi vì viên linh thạch đó vốn đã sinh trưởng lâu năm trên những rễ cây kia, nếu như hắn cưỡng ép lấy xuống thì rất có khả năng viên linh thạch đó sẽ bị tổn hại, thậm chí có thể khiến cho viên Mộc Linh Thạch này biến đổi trở về dạng linh thạch thông thường.
Nhưng rõ ràng một điều, nếu Phong Nhược muốn bỏ trốn thì nhất định hắn phải tìm cách đem theo viên Mộc Linh Thạch này, vì vậy hắn dứt khoát kích hoạt thử tất cả Ngũ Hành Thạch mộc thuộc tính đang có để xem có biến chuyển gì không ! Dù sao đi nữa ít ra viên Mộc Linh Thạch này vẫn có thể lớn thêm một chút.
Phong Nhược cẩn thận đắn đo một lát liền đưa mắt nhìn con Kên kên cấp hai đang ở phía bên trong, rồi đột nhiên rút ra Thanh Phong Kiếm lập tức khoét rộng cửa động trong khu vực này ra lớn gấp đôi, lúc này hắn mới lao ra mé ngoài mà đi tìm Ngân Giáp Tri Thù.
Đến hôm nay Ngân Giáp Tri Thù đã không còn dám công kích Phong Nhược nữa, hơn nữa nhờ gần đây hắn thường tiếp xúc với nó bằng cách đặt xuống một ít thức ăn bên cạnh, rõ ràng địch ý của nó đã giảm đi rất nhiều.
Nhưng lần chuẩn bị chạy trốn này của Phong Nhược tuy chắc chắc khó có cách nào mang nó đi cùng, nhưng ... mỗi khi hắn nhớ tới đoạn thời gian ở cùng nó lúc trước, thì hắn cảm thấy nên dành cho nó một chút tiện nghi, bởi vì trong lúc viên Mộc Linh Thạch hấp thu tinh hoa của Ngũ Hành Thạch thì nhất định sẽ có rất nhiều linh khí tràn ra xung quanh, nếu chỉ có mỗi con Kên kên thôi ắt hẳn sẽ không thể hấp thu trọn vẹn, thôi thì chẳng thà tạo thêm cơ hội cho con Ngân Giáp Tri Thù này vậy.
Đến khi Phong Nhược tìm được con Ngân Giáp Tri Thù ở một góc nọ, hắn bắt gặp nó đang tự thưởng thức một bữa ăn có vẻ rất thú vị ! Thế nhưng lúc này hắn mới chợt phát hiện ra bản thân chẳng cách nào có thể tiếp xúc trao đổi với con Ngân Giáp Tri Thù kia được.
Phong Nhược thấy tình thế quá cấp bách bèn tiến lên phía trước, quăng thức ăn của Ngân Giáp Tri Thù ra chỗ khác rồi lập tức ném cho nó một viên Ngũ Hành Thạch, bởi hắn thấy con Kên kên cấp hai rất khoái khẩu Ngũ Hành Thạch nên hắn nghĩ có lẽ Ngân Giáp Tri Thù này cũng có thể chấp nhận được !
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Phong Nhược, Ngân Giáp Tri Thù không chút do dự đã lập tức cắn nuốt hơn nữa viên Ngũ Hành Thạch, hơn thế nó còn cẩn thận tiến sát tới trước một chút.
Trông thấy phương pháp vừa rồi đã có chút hiệu quả nên Phong Nhược vội vàng ném thêm một viên Ngũ Hành Thạch nữa, nhưng lần này hắn lại ném về phía trước cách đó không xa, thế là con Ngân Giáp Tri Thù sau khi nếm được món ngon lại lập tức bò đến gần ăn hết sạch.
Cứ như thế, Phong Nhược bỏ ra hơn mười viên Ngũ Hành Thạch mới có thể dẫn dụ được Ngân Giáp Tri Thù đến được khu vực có chứa Mộc Linh Thạch kia, thế nhưng đến khi tiến vào bên trong thì nó bỗng nhiên trở nên vô cùng hiền lành, nhìn bộ dáng của nó có vẻ như cũng rất muốn được hấp thu linh khí dồi dào ở trong đây.
Còn Phong Nhược thì nhanh chóng phong bế toàn bộ lối ra vào khu vực này, tính ra việc này cũng tương đối đơn giản, chỉ cần bít đầy bùn đất và đá vụn đã được tích trữ trong túi càn khôn là xong ngay !
Sau khi Phong Nhược xử lý xong mọi chuyện, rồi cũng chẳng quan tâm tới Ngân Giáp Tri Thù và Kên kên nữa, hắn lập tức bắt đầu kích hoạt Ngũ Hành Thạch thuộc tính mộc. Bởi vì trong tay hắn còn giữ đến bảy tám chục viên Ngũ Hành Thạch thuộc tính mộc, nên hắn muốn kích hoạt hoàn tất đành phải tốn thêm mười mấy canh giờ nữa mới được, may cho hắn là ngày mai mới diễn ra trận quyết đấu định mệnh của Thiên Cơ Viện.
Phong Nhược kích hoạt liền một mạch hơn mười viên Ngũ Hành Thạch thuộc tính mộc, rồi lại nhìn vào viên Mộc Linh Thạch kia một lát, có lẽ hắn phát hiện nó chẳng xảy ra biến hóa gì lớn, rõ ràng kết quả này khiến cho hắn chẳng vừa ý chút nào, xem ra muốn viên Mộc Linh Thạch này phát triển thêm nữa ắt hẳn phải trả cái giá tương đối lớn đây.
Thoáng khôi phục lại một ít pháp lực, Phong Nhược lập tức bắt đầu tiếp tục kích hoạt Ngũ Hành Thạch, khi nhìn thấy toàn bộ tinh hoa trong Ngũ Hành Thạch bị hấp thu sạch sẽ, nhưng viên Mộc Linh Thạch kia vẫn không xảy ra chút biến hóa nào.
Mãi đến lúc Phong Nhược kích hoạt một lượt năm mươi viên Ngũ Hành Thạch thuộc tính mộc, thế nhưng viên Mộc Linh Thạch kia vẫn chưa xảy ra biến hóa gì cả, hắn đã bắt đầu có vẻ hơi hoài nghi rồi, nói đúng hơn là đau lòng mới phải, tốn kém năm mươi viên Ngũ Hành Thạch lận đó ! Bấy nhiêu đó thôi cũng đã là một gia tài lớn chứ chẳng chơi, thế mà mình lại cứ ném đi như nước đổ lá môn như vầy không đau lòng mới là lạ.
“Làm sao bây giờ ... làm sao bây giờ đây ?”
Phong Nhược càng nghĩ tới càng cảm thấy vô cùng thất vọng, nếu như lúc này hắn liều mạng kích hoạt toàn bộ Ngũ Hành Thạch thuộc tính mộc hiện có trong tay, thì sau này thật sự hắn phải quay về tiếp tục làm kẻ thiếu thốn nữa rồi !
Ngồi suy tư một hồi thật lâu, cuối cùng Phong Nhược mới cắn răng một phát, quyết định liều mạng thôi ! Dù sao đi nữa viên linh thạch này rõ ràng có thể hấp thu tinh hoa từ Ngũ Hành Thạch, mặc dù nếu không thể xảy ra biến hóa thì chắc chắn cũng không lãng phí đâu !
Kế tiếp Phong Nhược kích hoạt toàn bộ số Ngũ Hành Thạch thuộc tính Mộc đang có trong tay, tức thì xuất hiện một đạo ánh sáng vô cùng chói mắt lóe lên rồi lướt vụt qua trước mắt hắn tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Thế nhưng lúc này, theo bản năng hắn cảm thấy có một luồng linh khí dồi dào gấp mấy lần so với lúc trước đang ào ạt tuôn tới, căn bản không cần hắn phải chủ động hấp thu mà tức khắc có một luồng tinh chất chảy ngược vào bên trong cơ thể của hắn.
Thế nhưng luồng linh khí khổng lồ này lại quá mức dồi dào, nên lập tức khiến cho pháp lực trong cơ thể Phong Nhược tựa như quăng mũ cởi giáp mà đầu hàng vô điều kiện vậy, rốt cuộc sau đó cổ linh khí này giống như con ngựa hoang thoát cương mà thúc mạnh vào cơ thể hắn, cảm giác đau đớn này thật khó diễn tả nổi, thiếu chút nữa sẽ khiến Phong Nhược phải ngất đi.
Cũng may dạo trước hắn đã từng bị thương vô số lần trên chiến trường, nên bây giờ cũng dần dần thích ứng được với nổi đau đớn thấu xương này, vì vậy hắn có thể miễn cưỡng chống chịu được !
Cổ linh khí cường đại này chạy vài vòng trong cơ thể Phong Nhược rồi nhanh chóng lan ra toàn thân, đến lúc này hắn mới dần dần khôi phục lại thị lực.
Thế nhưng sau khi mở mắt ra, lọt vào trong mắt hắn chính là từng luồng ánh sáng đang lưu chuyển không ngừng, Phong Nhược có thể nhìn thấy những luồng sáng kia đang xuyên qua lại trong cơ thể của Ngân Giáp Tri Thù và Kên kên cấp hai, không hề nghi ngờ gì nữa rõ ràng bọn chúng cũng được hưởng lây qua chuyện tốt vừa rồi !
Đáng tiếc là luận về cường độ thân thể thì Phong Nhược căn bản không thể nào sánh được so với hai con vật này, bởi thế nên chắc chắn hắn cũng không được nhiều chỗ tốt như bọn chúng.
Ước chừng thời gian trôi qua hơn mười nhịp thở thì cuối cùng vầng sáng kia cũng thu lại, lúc này Phong Nhược đã hoàn toàn thích ứng với ánh sáng trong khu vực này rồi, nhưng bỗng nhiên hắn ngó về phía viên Mộc Linh Thạch kia thì trong lòng không khỏi chấn động !