"Cứu... cứu... ta..."
Ngay lúc thanh nhất phẩm kiếm khí trong tay Phong Nhược sắp sửa chặt đứt cánh tay trắng bệch kia thành hai đoạn, thì bỗng nhiên xuất hiện một đầu người với mái tóc rối tung, đồng thời bám đầy bùn đất bẩn thỉu và mặt nước theo đó cũng văng tung tóe bay lên, sau đó chiếc đầu bẩn thỉu đó mới hướng về phía Phong Nhược mà khó khăn thốt ra.
“Ặc ! Thì ra là con người ?” Phong Nhược há hốc mồm, thiếu chút nửa cả người hắn đã nổi da gà lên rồi.
“Cứu ... cứu … mạng …” Kẻ bẩn thỉu này vẫn còn đang kêu cứu, thật khó khăn cho gã vì đã ngâm mình trong nước lâu như vậy mà vẫn còn có thể nói chuyện được.
“Yên tâm đi ! Nước sông ở đây chỉ cao tới eo thôi, không dìm chết được ngươi đâu !” Nếu đã rõ là người chứ không phải thi quỷ thì tâm cảnh của Phong Nhược cũng nhanh chóng bìnhh thản trở lại, hắn tiện tay cắm thanh kiếm Thanh Phong lên mặt đất, lúc này mới tùy tiện khẽ vươn tay ra liền nắm lấy kẻ bẩn thỉu đó ném ra phía xa, tuy người đáng thương này không phải là thi quỷ nhưng do bị ngâm quá lâu dưới sông, nên nhìn sơ qua thấy không khác biệt gì lắm so với thi quỷ.
Không cần chạy tới trông nom kẻ bẩn thỉu đó làm gì, Phong Nhược cố tình chạy lên thượng nguồn của con sông nhỏ này, rồi hắn tắm rửa lại thân thể lần nữa, sau cùng mới từ từ mặc vào bộ Tuyết Tằm sáo trang. Không thể không nói tới, rõ ràng bộ đồ do Diệu Âm môn chế tạo quả nhiên bất phàm, chưa vội đề cập tới công dụng phòng ngự, chỉ cần cảm nhận được cảm giác bay bổng mềm mại này cũng đã khiến hắn vô cùng thoải mái rồi !
Thế nhưng càng làm cho Phong Nhược ngạc nhiên hơn chính là khả năng tự động co dãn lớn nhỏ của bộ trang phục Tuyết Tằm này, đồng thời cũng khiến cho hắn có cảm giác rất tự nhiên.
“Hắc hắc ! Thật thoải mái quá đi ! Chỉ tiếc còn thiếu mỗi đôi giày nữa thôi !” Phong Nhược ngồi cạnh bờ sông với đôi chân trần đang duỗi thẳng ra, lúc này hắn mới lẩm bẩm một cách tiếc nuối, dù sao đi nữa hắn cũng chẳng có biện pháp nào giải quyết vấn đề nan giải này cả, do cấp bậc của bộ trang phục Tuyết Tằm quá thấp, nên trọn bộ chế tạo ra cũng chỉ có ba món, vì thế ngay cả bọn Khúc Vân cũng chỉ có thể mang những đôi giày tầm thường mà thôi.
Sau khi tắm rửa và thay đồ xong hết thảy, lúc này Phong Nhược mới nhớ tới kẻ bẩn thỉu không may kia, lúc hắn quay trở về tìm kiếm thì tư thế người đó vẫn còn quỳ rạp trên mặt đất mà chưa hề nhúc nhích.
“Ồ ? Không phải bị ta quăng ngã đến chết luôn ấy chứ ?” Bất đắc dĩ, Phong Nhược tự vỗ vỗ đầu nhưng rõ ràng trong thâm tâm hắn không hề xuất hiện chút đau xót nào. Nhớ lại vài chục năm về trước, cho dù hắn giết người vô tội không nhiều lắm, nhưng nếu bảo hắn đối với ai cũng phải tỏ ra đau lòng hết thì sẽ khiến hắn phải bận tâm đến chết mất.
“Thôi cũng được, gặp nhau kể như là có duyên, tự tay ta sẽ tiễn ngươi lên đường vậy !” Phong Nhược không nghĩ ngợi gì nữa, bèn nắm lấy cánh tay của kẻ bẩn thỉu, định ném sang một bên chuẩn bị chôn cất kỹ lưỡng, tuy nhiên bỗng dưng hắn phát hiện ra mạch tượng gã đó vẫn còn đập, hay nói chính xác là gã còn chưa chết.
Thoáng sửng sốt một chút, sau đó Phong nhược mới thở dài tự nhủ “Được rồi ! Kể như ta gặp xúi quẩy vậy !”
Hắn thò tay vào túi càn khôn lấy ra hai gói Chỉ Huyết tán, loại thuốc này mà ở chốn phàm nhân cơ hồ có hiệu quả y như linh đan diệu dược vậy, chỉ cần còn sống sót thôi là có thể giữ được tính mạng.
Phong Nhược lật người tên bẩn thỉu này trở lại, rồi tiện tay đổ hết hai gói Chỉ Huyết tán vào chiếc miệng mơ hồ bị bùn đất phủ đầy rất khó nhìn thấy kia.
Tuy nhiên càng phiền phức hơn nữa là tên bẩn thỉu đó không thể tự uống thuốc được, vì vậy Phong Nhược phải chạy tới bờ sông múc nước đút cho gã.
Nhưng sau đó Phong Nhược mới ngạc nhiên phát hiện ra thương thế người này rất nghiêm trọng, dường như đã bị kẻ nào đó đâm một kiếm từ phía sau xuyên thấu qua !
“Không lẽ là tu sĩ ?” Phong Nhược lập tức nghĩ đến điều đó, bởi vì nếu gã chỉ là phàm nhân thì sao có thể bị thương nặng đến thế, đồng thời gã bị ngâm trong nước quá lâu, rồi còn bị hắn làm tốn thời gian cả nửa ngày mà còn chưa chết nữa !
Nghĩ đến đây, Phong Nhược mới cẩn thận xem qua bộ trang phục đang mặc trên người tên bẩn thỉu này, tuy hiện tại bị dính đầy bùn lầy nhưng đặc tính dường như lại bất phàm, thậm chí có khả năng vượt xa bộ trang phục Tuyết Tằm luôn.
Thực tế điều khiến Phong Nhược bắt mắt nhất là đôi giày mà tên bẩn thỉu đó đang mang trên chân, mới nhìn thoáng qua, hắn liền xác định rõ ràng đôi giày này không bình thường chút nào, ít nhất cũng đạt cấp độ của bộ trang phục Lăng Vân thì phải.
“Hắc ! Lần này phát tài rồi !” Phong Nhược hứng khởi mừng thầm liền thốt ra, sau đó hắn tiến lên tháo đôi giày đó xuống.
“Ồ, còn mấy món trang phục này tuy rằng trên áo bị chút tổn thất, nhưng dường như cấp bậc rất cao, thôi thì xem như thù lao cứu mạng cũng được !” Phong Nhược cũng đâu phải là kẻ cổ hủ, hơn nữa hắn cũng không mong gì tên dơ bẩn này sau khi khôi phục thân thể sẽ vì báo đáp ân tình mà làm thân trâu ngựa gì chứ, bởi vì hắn nhìn qua cũng biết rõ tu vi người này ắt hẳn cao hơn hắn nhiều.
Cho nên thừa cơ hội này hắn phải chủ động nhảy vào tìm chỗ tốt trước đã, huống chi xem ra hắn đã cứu được một mạng tên bẩn thỉu này rồi, nên cũng xem như hợp lý vậy, còn chuyện tên bẩn thỉu sau này có tỉnh lại hay không cũng không quan hệ tới hắn, dù sao chắc chắn hắn cũng không thể đứng chờ mãi ở đây hoài được.
Lúc này Phong Nhược đã lật người tên bẩn thỉu đang nằm sắp sang tư thế nằm ngửa rồi, sau đó hắn mở hết nút áo của gã đó, nhưng bất ngờ hắn lại ngây ngẩn cả người ra, bởi vì lúc này đập ngay vào mắt hắn là hai tòa nhủ phong đang đung đưa, cho dù bị ngâm trong nước đã lâu, nhưng nhờ có trang phục phòng hộ nên trông qua cũng có chút hương vị bắt mắt !
Thì ra tên bẩn thiểu này là nữ nhân !
“Chỉ biết là, ôi … ta thật không may chút nào !
Dĩ nhiên Phong Nhược chẳng phải là gà tơ, nên vừa nhìn liền có thể phân biệt được nam hay nữ rồi, chỉ vì vừa rồi hắn mang tên bẩn thỉu vẫn nằm sấp từ dưới nước lên đây, cho nên nhất thời chưa phát hiện ra.
Phong Nhược tự nhận bản thân cũng chẳng tốt lành gì, nhưng rõ ràng hắn còn chưa đến nổi làm ra cái chuyện xấu xa như cưỡng đoạt quần áo của nữ nhân, cho nên sau khi ngắm nhìn tường tận hai ngọn núi một lát, hắn vẫn quyết định lột sạch áo xuống, bởi vì nữ tử bẩn thỉu này bị đâm một kiếm xuyên suốt từ sau ra trước, hơn nữa còn bị ngâm rất lâu trong nước, nên miệng vết thương hầu hết đã bị thối rữa, nếu hiện tại mà không xử lý kịp thời, chỉ dựa vào hai gói Chỉ Huyết tán tất nhiên không thể cứu được nàng.
“Sách sách ! Dáng người xem như không tệ, đáng tiếc sao tới tận bây giờ mới phát hiện ra chứ ? Phong Nhược vừa cảm thán vừa cởi chiếc áo lấp lánh tinh quang của nữ tử bẩn thỉu, rồi chép chép miệng tỏ vẻ thưởng thức một lát, sau đó mới tiến hành xử lý hai vết thương ở trước ngực và sau lưng.
“Không biết nàng ta xui xẻo đắc tội với ai nữa ? Rõ ràng ra tay quá cay độc, chỉ thiếu chút nữa đã xuyên qua tim luôn rồi, tuy nhiên dường như tu vi của nữ tử bẩn thỉu này rất cao cường, như vậy thương thế nhất định sẽ được phục hồi nhanh chóng !” Phong Nhược lầm bầm trong miệng, tuy hắn không phải là lương y nhưng muốn xử lý mấy thứ ngoại thương thế này thì cũng khá thông thạo, thương thế cũng sẽ rất nhanh hoàn toàn hồi phục.
Tuy nhiên hiện tại hắn lại hơi nhức đầu một chút, bởi vì thương thế của nữ tử bẩn thỉu này quá nặng, nếu cứ thế mà ném bừa ở đây, không chừng trong chớp mắt sẽ mất mạng vào bụng chó hoang mất.
“Không lẽ phải dẫn nàng trở về Thanh Vân Sơn sao ? Không thể nào, do hiện tại lai lịch của nàng chưa rõ ràng, nên hắn chắc chắn Thanh Vân Tông sẽ không tiếp nhận, thậm chí làm không khéo ngay cả bản thân hắn cũng sẽ bị liên lụy”
Phong Nhược nghĩ ngợi mà đau hết cả đầu, giả sử tên bẩn thỉu này là nam nhân thì hay biết mấy, lúc đó hắn hoàn toàn có thể đoạt đi mấy món lấp lánh tinh quang kia rồi lập tức bỏ đi ngay, thế nhưng hiện tại lại là nữ nhân mới chết chứ !
Đương nhiên, Phong Nhược không muốn thừa nhận sự thật này cũng không được, hai tòa nhũ phong rung rinh kia khiến hắn không nỡ chút nào !
“Thôi cũng được ! Cùng lắm thì đào một sơn động ở Đông Phong rồi giấu nàng vào đó cũng được !”
Cuối cùng Phong Nhược cũng tự thuyết phục được bản thân, liền quyết định mang theo nữ nhân này quay lại Thanh Vân Sơn, chỉ có điều hắn dự tính mức độ nguy hiểm quá lớn, nên không chút khách khí đem đôi giày đi rửa sạch rồi mang hẳn vào chân hắn, cũng còn may các loại trang phục trong tu tiên giới không hề phân biệt nam nữ, hơn nữa còn đó thể tự co dãn lớn nhỏ, nếu không phải thế nhất định Phong Nhược lại thêm một phen đau đầu nữa !
(*) Đầu thủy thảo : người bị dính đầy bùn cỏ úng, tạm gọi là Kẻ bẩn thỉu.