Vừa xử lý xong vụ Đường Thanh và tên mập đó, lúc này Khúc Vân mới nói tiếp : “Kỳ thật đường đi đến phiên chợ Thiên Đãng Sơn có rất nhiều lộ tuyến, cho dù đám người Sở Thiên muốn giở trò quỷ quái gì đi nữa e rằng cũng khó có ảnh hưởng gì. Điều đáng lo nhất chính là sau khi rời khỏi phiên chợ Thiên Đãng Sơn kia kìa, bởi vì lúc đó bọn họ có thể âm thầm theo dõi chúng ta !”
“Nếu như bọn họ ra tay với chúng ta ở chợ Thiên Đãng Sơn thì sao ?” Phong Nhược hơi thắc mắc nên hỏi thăm.
“Ngược lại chuyện này không cần phải lo lắng, bởi vì phiên chợ tại Thiên Đãng Sơn do Nhạn Bắc Tu Tiên Liên Minh chủ trì, nên nơi đó nghiêm cấm gây sự với nhau, dù cho đám Sở Thiêm có mấy trăm lá gan đi nữa cũng không dám động thủ tại đó đâu !” Khúc Vân kiên nhẫn giải thích, “Hơn nữa do phiên chợ Thiên Đãng Sơn này cứ mỗi hai mùa mới được cử hành một lần, mỗi lần chỉ mở ra khoảng bảy ngày, cho nên nơi đó có rất nhiều tiền bối cao nhân tới mua sắm các loại vật phẩm tu tiên, tất nhiên trong đó có không ít người Trúc Cơ Kỳ, thậm chí tu sĩ Kim Đan Kỳ cũng có nữa ! Vì vậy bọn người Luyện Khí Kỳ như chúng ta cũng chỉ là những tên tạp nham mà thôi !”
“Ồ ! Cao thủ Kim Đan Kỳ ! Khúc sư huynh đã gặp qua chưa ?” Lúc này Khổng Phi không nhịn được mà ngạc nhiên hỏi thăm.
“Ta làm gì có phúc phận đó chứ ?” Miệng Khúc Vân méo xệch, “Ta có nghe người khác nói qua, mười mấy năm trước trên chợ Thiên Đãng Sơn đã từng xuất hiện một vị cao thủ Kim Đan Kỳ nhìn tựa thần long, ngự kiếm bay ngang qua ! Hắc hắc ! Không biết khi nào chúng ta cũng giống như thế, cũng có thể tự do bay lượn trên không trung mà chẳng cần đến thú cưỡi phi hành thì tốt biết mấy !”
“Hắc ! Sư đệ lại nằm mơ nữa rồi, trong số mười hai môn phái lớn
của Nhạn Bắc Tu Tiên Liên Minh chúng ta có được mấy vị cao thủ Kim Đan Kỳ chứ ? Khi nào đến phiên bọn ta ?” Lúc này Phương Huyễn đang ngồi yên trong góc cũng đột nhiên mở miệng mà sắc mặt vẫn bình thản như thường.
Trong bọn người Khúc Vân đây, Phương Huyễn là người lớn tuổi nhất trong đám, tuy nhiên thực lực của hắn lại không bằng Khúc Vân, hơn nữa bình thường ít khi nào chịu mở miệng giao thiệp, vì vậy hầu hết chuyện quan trọng trong nhóm đều do một tay Khúc Vân làm chủ, có điều hai tên Đường Thanh và Nghiêm Minh đều là những gã nhanh nhẹn hoạt bát, nhưng có vẻ không hợp nhau lắm.
Lúc này đây, không nghi ngờ gì nữa lời nói của Phương Huyễn hầu như ai cũng lộ vẻ tán đồng, ngoại trừ Khúc Vân hiểu rõ thật sự chuyện mơ ước tiến cấp Kim Đan Kỳ là một thực tế quá xa vời, chẳng hạn Thanh Vân Tông đây, người có thực lực cao nhất chính là Chưởng Môn cũng chỉ đạt tới Trúc Cơ Hậu Kỳ mà thôi !
Chỉ có điều đột nhiên Khúc Vân lại lộ ra nụ cười hết sức thần bí, gã nhìn xung quanh một lúc rồi mới thấp giọng nói : “Các ngươi có biết không, mấy chục năm về trước trong Thanh Vân Tông chúng ta đã từng xuất hiện một cao thủ Kim Đan Kỳ đấy !”
“Cái gì ?” Lúc này tất cả mọi người kể cả Phong Nhược dùng ánh mắt không thể tin tưởng nổi đều nhìn về phía Khúc Vân, mặc dù nói tên này chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng biết, nhưng loại chuyện này không thể nói giỡn được đâu, bởi vì nếu trong Thanh Vân Tông thật sự xuất hiện một cao thủ cỡ Kim Đan Kỳ thì Tông môn đã có thể được xếp vào năm vị trí đầu tiên trong Nhạn Bắc Tu Tiên Liên Minh rồi !
“Hắc ! Các người đừng nhìn ta vậy chứ !” Khúc Vân khoát tay áo rồi nói tiếp : “Ta cũng chỉ nghe nói thôi, sự tình cụ thể thật giả thế nào cũng không rõ lắm, nghe nói hồi trước từng có một vị cao thủ Kim Đan Kỳ tự xưng là đệ tử bổn tông, nhưng rất nhanh sau đó người này liền biến mất tăm mất dạng, thậm chí nam hay nữ cũng không cách nào biết rõ !”
“Không cần nói nữa, nhất định là giả rồi ! Cao thủ Kim Đan Kỳ cường đại đến dường nào chứ, làm thế nào lại biến mất dễ dàng thế được ?” Đường Thanh không nhịn được cũng mở miệng nói.
“Có lẽ vậy ! Dù sao cũng chỉ là tin đồn thôi, mà ngay cả chuyện ở Thiên Đãng Sơn kia cũng không rõ ràng lắm !” Khúc Vân thở dài có chút tiếc nuối, “Thôi được rồi ! Mọi người giải tán đi, sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường ! Còn Phong Nhược, thôi thì ngươi hãy ở đây đi, để tránh đụng phải đám chó điên Sở Thiên kia !”
“Cũng được !” Lần này Phong Nhược không cự tuyệt mà trực tiếp gật đầu.
Trải qua một đêm vô sự, sáng sớm ngày hôm sau bọn người Đường Thanh, Khổng Phi đã tập trung từ rất sớm, sau đó Khúc Vân phân phó một chút lập tức mọi người đều thả ra thú cưỡi phi hành rồi đồng loạt bay về hướng Bắc.
Tuy nhiên trong nhóm chỉ có Phong Nhược và Khổng Phi cưỡi Bạch Vũ Hạc mà thôi, còn đám người Khúc Vân thì đã đổi sang tọa kỵ chiến đấu Kên Kên hết rồi, bất luận là tốc độ hay sức chịu đựng thì Bạch Vũ Hạc đều không bằng được, vì thế bọn Khúc Vân không thể không giảm tốc độ.
“Ai da ! Lần săn bắt tới đây ta nhất định phải mua một con Kên Kên mới được !” Khổng Phi đang bay sóng vai với Phong Nhược thấy thế liền cảm thán, tuy bọn Khúc Vân cố ý bay với tốc độ chậm rải, nhưng do trời sinh Bạch Vũ Hạc rất e ngại Kên Kên, cho nên bay lượn bình thường thì không có gì đáng nói, nhưng nếu trong lúc ra ngoài đi săn sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn.
“Một con tọa kỵ Kên Kên này cần bao nhiêu Ngũ Hành Thạch ?” Đây cũng là vấn đề Phong Nhược đang vướng phải, dù sao đi nữa cả nhóm săn bắt phải đồng bộ mới có thể giảm nguy cơ xuống mức thấp nhất.
“Cần khoảng hai trăm viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp ! Hoặc một viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm là đủ !” Khổng Phi lắc đầu nói tiếp : “Theo ta nghĩ về phần Phong Nhược ngươi không nên mua sắm tọa kỵ Kên Kên trước đâu, vì những con linh thú cấp hai, cấp ba kia rất đáng sợ, nếu không có trang phục phòng ngự sẽ rất dễ bị thương !”
“Đương nhiên là thế !” Phong Nhược nhẹ gật đầu nhưng trong lòng âm thầm suy nghĩ, nhóm săn bắt này của Khúc Vân cũng không phải phân chia đều toàn bộ thu hoạch đâu, mà phân phối dựa trên tác dụng phát huy chiến lực lúc đó, cũng chính vì vậy người có đảm lượng nhỏ nhất và thực lực yếu nhất như Khổng Phi đây, đi săn từ trước đến giờ mà vẫn chưa mua nổi một con tọa kỵ Kên Kên nữa, nếu không nhờ Khúc Vân chiếu cố chỉ sợ cả nhóm săn bắt này đã không nguyện ý để Khổng Phi gia nhập rồi.
Tuy nhiên Phong Nhược lại rất có tự tin vào chính mình, có lẽ chỉ cần đi săn vài bận là hắn có thể gom đủ Ngũ Hành Thạch để mua sắm bộ trang phục phòng ngự và tọa kỵ Kên Kên rồi.
Sau khi mọi người bay một mạch đến khu vực Bắc Phong, nhưng do phải đề phòng bọn Sở Thiên kiếm chuyện nên dưới sự dẫn dắt của Khúc Vân liền rẽ về hướng Đông mà bay tiếp, dù sao dưới tình huống có được phi hành tọa kỵ thế này, cũng khó mà đoán được lộ tuyến đối phương bay thế nào.
Nhưng cũng may mắn, có lẽ do vận khí bọn hắn khá tốt nên mãi tới lúc tiến vào phạm vi bảy mươi hai dãy núi mà cũng chưa gặp phải đám người Sở Thiên.
“Mọi người phải cẩn thận đấy, nhất định phải phi hành dấu mình trên những đám mây, ngàn vạn lần đừng hiển lộ thân hình ra khỏi đám mây, nếu không sẽ gây chú ý cho đám phi hành linh thú, lỡ như có bị tụt lại phía sau cũng đừng hoảng hốt, chỉ cần có thể nương theo tầng mây phía trước liền có thể đi tiếp !” Chợt nghe thanh âm của Khúc Vân vang lên từ phía trước.
“Khúc sư huynh nói rất đúng, phi hành linh thú thường kiếm ăn trong khu vực bảy mươi hai dãy núi này, cơ bản chúng nó đều là linh thú cấp ba trở lên, hơn nữa một khi xuất hiện mỗi đàn sẽ có ít nhất trên trăm con, chúng ta căn bản không cách nào chống cự nổi, chỉ có thể nương nhờ vào tầng mây che chỡ mà bay qua thôi ! Phong Nhược ngươi chỉ cần bay theo ta và nhớ không được manh động, chắc chắn sẽ không gặp chút nguy hiểm nào !” Sắc mặt Khổng Phi lại khá bình tĩnh, dù sao suy nghĩ cặn kẽ cũng biết rõ hàng năm bọn họ phải bay qua xuyên lại khu vực bảy mươi hai dãy núi này ít nhất cũng hai lần, nên đã sớm tập thành thói quen rồi.
Trong nội tâm Phong Nhược có chút khẩn trương, nhưng phải nói là hiếu kỳ thì đúng hơn, bởi vì trước đây hắn đã nhiều lần nghe nói nói địa phận bảy mươi hai dãy núi là khu vực thần bí nhất của Thanh Vân Sơn, đáng tiếc là trên đỉnh những dãy núi này toàn bộ bị các tầng mây bao phủ dày đặc, nên hắn căn bản không thấy được chút gì bên dưới, tuy nhiên cũng nhờ thế mà đám người bọn họ cũng không cần quá lo lắng sẽ bị phi hành linh thú phát hiện ra, chỉ cần trực chỉ đi tới là được.
Khi mọi người phi hành suốt trên đám mây được hơn nửa ngày, lúc này mới bay ra khỏi phạm vi bảy mươi hai dãy núi, chỉ là đoạn hành trình đến phiên chợ Thiên Đãng Sơn còn khoảng nửa đường mới tới, vì thế bọn họ buộc phải nghĩ lại một đêm ở gần đây.
Bay tới trước thêm vài trăm dặm nữa thì đám người Khúc Vân đều dừng lại, hiện tại cần phải cắm trại ở đây một đêm rồi chờ sáng sớm mai mới tiếp tục đi tiếp, hơn nữa do đám phi hành tọa kỵ của mọi người cũng đã tỏ vẻ mệt nhọc không chịu nổi, cho dù không bị trời tối làm ảnh hưởng đi nữa thì bọn họ cũng chẳng còn cách nào đi tiếp.