Thế nhưng, Phong Nhược thật bất ngờ khi Khuynh Lan Hiên thật sự không hề nổi giận, mà chỉ biểu lộ ra vẻ hết sức bình tĩnh đến mức lạnh lẽo, nàng nhìn chằm chằm vào hắn mà không chớp mắt, chỉ một lát sau đã khiến hắn không thể chịu nổi.

Cũng chẳng còn cách nào khác, tuy Khuynh Lan Hiên vẫn dùng khăn che mặt nhưng không thể nào phủ nhận được rằng, dù nàng chỉ lộ ra một đôi mắt tuy nhiên cặp mắt ấy vẫn đẹp đến mức kinh tâm động phách, trước đó Phong Nhược vẫn chưa để ý lắm nhưng đến lúc bị đôi đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn chằm chằm vào, cho dù lúc xưa hắn đã từng có kinh nghiệm lăn lộn trong thanh lâu, thậm chí đã gặp qua vô số gái đẹp trên nhân gian đi nữa, thế nhưng hiện tại đã bước vào con đường tu luyện nên có thể nói tâm hắn đã vững như bàn thạch, thế nhưng dưới ánh mắt này hắn vẫn phải cam bái hạ phong.

"Được rồi... được rồi! Ngươi thắng, ta nói ra là được chứ gì? Thật ra đống Hắc Diệu Thạch kia là do ta nhặt được, còn ngươi tin hay không thì tùy, về phần thanh Tru Ma Kiếm... ừm... cái này... nếu như ta nói có một lão già đưa cho ta, chẳng biết ngươi có tin hay không đây?" Đương nhiên Phong Nhược sẽ không nói tới chuyện có liên quan đến động quật bên dưới Khô Mộc Hải mà mình vô tình thấy được, nên nhớ rằng hiện tại người đang đứng trước mặt hắn chính là con gái của Khuynh Vân, một khi bị nàng phát hiện ra thì giải quyết kiểu gì đây? Vì thế hắn dứt khoát thuận miệng bịa ra chuyện để nói, để tăng thêm độ tin cậy của câu chuyện hắn còn vẽ rắn thêm chân, bổ sung thêm một câu nữa, "À... đúng rồi, lão già kia còn nói ‘Kiếm còn người còn, kiếm mất người vong’ gì gì nữa!"

Vừa nghe Phong Nhược thốt lên câu này, Khuynh Lan Hiên vốn đang thoáng giật mình lập tức "xì..." một tiếng rồi nở nụ cười: "Kiếm còn người còn? Cái này mà ngươi cũng nghĩ ra được sao, chẳng lẽ cái cớ này rất đáng tin hay sao? Còn nữa, ngươi dám nói phụ thân ta là lão già này nọ à? Ngươi cảm thấy hết muốn sống rồi hay sao? Ngươi nên biết rằng phụ thân ta chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử đó!"

Thấy trên mặt Khuynh Lan Hiên tràn ngập vẻ vui mừng, trong lòng Phong Nhược thầm kêu may mắn, tạm ổn rồi... xem ra lão già Khuynh Vân chưa từng đề cập tới việc dùng Tru Ma Kiếm phong ấn Thị Huyết Yêu Long, chứ nếu không Khuynh Lan Hiên đã chẳng nói như vậy, thế nhưng cái xanh xưng Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử!?!? Danh hiệu này... quả thực... hắc hắc...

Trong khi Phong Nhược vẫn còn đang suy nghĩ miên man, dường như Khuynh Lan Hiên cũng đang đắm chìm vào trong hồi ức rồi thì thào tự nói: "Khi còn bé, ta không hề biết phụ thân của ta chính là người có đại danh đỉnh đỉnh Khuynh Vân, cả nhà chúng ta vẫn sống với nhau rất vui vẻ trên một hải đảo, cho đến tận mười tuổi phụ thân mới dẫn ta đưa tới Cửu Thần Cung, từ đó về sau ta không hề gặp lại người một lần nào nữa, cũng không có bất kỳ tin tức gì, Phong Nhược... phụ thân ta vẫn khỏe chứ?"

Nói đến đây, hai mắt Khuynh Lan Hiên đã ướt đẫm lệ, nhưng chính câu hỏi của nàng càng khiến cho đầu óc Phong Nhược hoạt động gấp gáp hơn, bởi vì hắn đã nhìn thấy cái lão già Khuynh Vân bao giờ đâu, nhưng với tình huống thế này xem ra đành phải tiếp tục bịa chuyện thôi.

"Ách... lão già kia có lẽ sống đầy đủ lắm, ăn no, ngủ kỹ, râu vừa trắng lại vừa dài, chắc chẳng cần nói nhiều cũng biết tinh thần của lão rất tốt rồi!"

"Phong Nhược... ngươi đi chết đi, nếu mà dám gọi phụ thân ta là lão già nữa, ta sẽ cắt lưỡi chó của ngươi đó! Cái gì mà râu vừa trắng lại vừa dài, ngươi định nói cái gì chứ?" Khuynh Lan Hiên không nhịn được vừa cười vừa mắng Phong Nhược, thế nhưng chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể thấy tâm trạng của nàng cũng đã tốt lên nhiều rồi.

"Hắc... đúng... đúng, không gọi lão già nữa... đấy mới là quái lạ!"

"Dừng ! Không cho phép ngươi nghĩ ngợi lung tung, ánh mắt cũng phải nghiêm chỉnh vào, ngươi nói tiếp đi... ngoại trừ cái câu 'Kiếm còn người còn, kiếm mất người vong’ ra, phụ thân ta còn nói gì nữa không, có lời nào nhờ ngươi chuyển cho ta không? Còn nữa, hai người gặp nhau trong tình huống nào? Sao phụ thân ta lại nhìn trúng ngươi nhỉ? Phải biết rằng, nhìn qua quả thực chẳng thấy ngươi có ưu điểm gì cả!"

Nghe thấy Khuynh Lan Hiên hỏi liên tục một hơi, trong lòng Phong Nhược mới yên tâm trở lại, xem ra không chỉ riêng Khuynh Lan Hiên mà ngay cả đám người của Cửu Thần Cung cũng đều không biết rốt cuộc trận chiến với Thị Huyết Yêu Long năm xưa đã xảy ra chuyện gì, tuy rằng hắn chẳng thích thú gì khi mượn danh tiếng của Khuynh Vân để lăn lộn trong tu chân giới, nhưng ít ra cũng không cần phải lo lắng chuyện Tru Ma Kiếm bị người ta cưỡng ép cướp đoạt, bởi nếu ai muốn làm thế trước hết đối phương phải cân nhắc xem có nên chọc giận vị Khuynh Vân biến thái kia hay không đã.

Tuy mắc phiền phức lớn nhưng Phong Nhược lại cảm thấy ẩn bên trong thái độ lạnh lùng ấy có một cảm giác thân cận, chẳng lẽ cảm giác này chính là cảm xúc dấu kín trong dáng vẻ tự tin cao ngạo bề ngoài, không thèm để ý tới tất cả mọi thứ của Khuynh Lan Hiên sao?

*
* *

Vừa lên tiếng đã đụng phải tên cứng đầu nên khiến cho Tiếu Phi không khỏi hơi giật mình, thế nhưng ngay sau đó hắn liền cười ha ha rồi nói: "Đạo hữu nói rất đúng, có phải hai vị chuẩn bị tiến vào Tử Nguyệt Hoang Nguyên hay không? Không biết hai vị có thể nhượng lại cho ta hai khúc Ngũ Hành mộc kia được không?"

Thì ra tên Tiếu Phi này đến đây là vì khúc Ngũ Hành Mộc này.

"Thật có lỗi, Ngũ Hành Mộc kia là của ta! Nhưng các hạ cũng thấy đấy, đó chính là thức ăn mà ta giữ lại để nuôi dưỡng linh thú!"

Bỗng Phong Nhược chen miệng nói, đồng thời ngón tay chỉ về phía cách đó không xa, thấy rõ cảnh tượng bên kia Ngân Giáp Thiên Thù và Bạch Mao Quỷ Bức đang vui sướng gặm Ngũ Hành Mộc ở đằng kia.

"Tiểu tử, ngươi có tư cách gì lên tiếng ở đây? Chẳng lẽ một chút tôn ti trật tự cũng không hiểu à?"

Trong khi Tiếu Phi còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, thì phía sau hắn có một nam tử với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ mở miệng mắng mỏ đầy vẻ khinh thường.

"Minh Thiên, câm miệng!"

Lập tức Tiếu Phi quát lớn một tiếng, rồi sau đó ánh mắt dời lên người Phong Nhược, sau khi đánh giá một lúc hắn mới vừa cười vừa nói: "Được rồi! Cứ coi như Ngũ Hành Mộc này là của ngươi đi, cũng chẳng cần biết ngươi ăn trộm được ở đâu, dù sao ngươi sử dụng nó cũng chẳng khác gì đồ ăn vặt cho linh thú, nếu như ngươi không muốn đổi lấy Ngũ Hành Thạch thì bản nhân sẽ dùng hai viên Di Khiếu linh đan này để trao đổi với ngươi, thế nào? Nên nhớ rằng, đây chính là bảo bối gia tăng linh trí của linh thú đấy!"

"Di Khiếu linh đan ?"

Phong Nhược khẽ giật mình, đương nhiên hắn biết rõ đó là thứ gì, tiếc là linh đan này chỉ có những cao thủ luyện đan mới có thể luyện chế ra, vì thế hắn không suy nghĩ nhiều mà lập tức nói luôn: "Được, ta trao đổi với ngươi!"

Nói xong Phong Nhược vội vàng gạt Ngân Giáp và Bạch Mao ra xa, mặc dù Ngũ Hành Mộc có thể giúp cho thực lực của hai con đó mạnh hơn, nhưng điều mà hắn quan tâm hơn chính là làm cách nào để linh trí của chúng được tăng lên, bởi vì đây chính là điểm mấu chốt quyết định bọn nó có hóa hình được hay không.

Phong Nhược lập tức cầm lên hai khúc Ngũ Hành Mộc vốn đã bị gặm đến mức loang lổ tả tơi, nhưng bỗng nhiên Tiếu Phi lại lắc đầu nói: "Thật xin lỗi, ngươi cũng thấy đấy... hai khúc Ngũ Hành Mộc này đã bị hao tổn nghiêm trọng, cho nên chỉ có thể đổi lấy một viên Di Khiếu linh đan mà thôi!"

"Ngươi nói cái gì?" Ánh mắt Phong Nhược lập tức lạnh như băng, bởi vì tuy hai khúc Ngũ Hành Mộc này đã bị gặm loang lổ, nhưng thực ra cũng chẳng thiếu bao nhiêu, hơn nữa vừa rồi Tiếu Phi cũng đã nhìn thấy rõ ràng cơ mà, nhưng lúc này hắn lại đột nhiên đổi giọng, ắt hẳn có ý muốn làm khó dễ mà thôi.

"Ha ha... chẳng lẽ bản thân nói còn chưa rõ sao?" Tiếu Phi nhìn thoáng qua Khuynh Lan Hiên đang đứng bên cạnh, thấy nàng vẫn hờ hững như thường, liền mỉm cười rồi nói: "Ta lặp lại lần nữa, phẩm chất của hai khúc Ngũ Hành Mộc này đã bị giảm xuống đáng kể, cho nên ta chỉ có thể dùng một viên Di Khiếu linh đan để đổi mà thôi!"

"Được lắm, ta cũng nói rõ cho ngươi biết... ta không đổi nữa!" Phong Nhược hừ lạnh rồi nói, đôi mắt hắn đối diện trực tiếp với ánh mắt của Tiếu Phi mà không hề sợ hãi.

"Ha ha ha... quá cuồng vọng, ngươi muốn trêu đùa bản nhân sao? Nể mặt vị đạo hữu này ta không so đo với ngươi, một viên Di Khiếu linh đan, có đổi hay không?" Tiếu Phi cười lớn, rồi nhìn chằm chằm vào Phong Nhược, ánh mắt của hắn giống như con mèo đang nhìn con chuột vậy.

Nghe thấy hắn nói như vậy, lập tức ánh mắt của Khuynh Lan Hiên vốn như người ngoài cuộc bỗng ánh lên hàn quang, nhưng ngay sau đó lại cười lạnh rồi nói: "Không cần phải nể mặt ta làm gì, các ngươi cứ tùy tiện, thế nhưng chẳng lẽ Tiếu Phi đạo hữu định tự mình ra tay giáo huấn tên tiểu tử cuồng vọng này hay sao?"

"Đạo hữu cứ nói đùa !" Tiếu Phi ngạo nghễ nói: "Tiếu mỗ là người có xuất thân từ danh môn chính đạo, sao lại có thể dùng hành vi lấy lớn hiếp nhỏ cơ chứ? Như vậy đi, chẳng phải ngươi rất cuồng vọng... lại không chịu phục hay sao? Nếu vậy ta sẽ cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi có thể trụ được mười chiêu dưới tay bất kì một tên tùy tùng nào của ta, tức khắc bản nhân sẽ lấy hai viên Di Khiếu linh đan ra đổi lấy Ngũ Hành Mộc của ngươi, còn nếu không được thì đành theo giá giao dịch như ta đã nói, lấy một đổi hai. Ý của ngươi thế như nào? Đừng có nói bản nhân ỷ thế hiếp người nhé!"

"Được! Chỉ cần ngươi tuân thủ ước hẹn là được!" Phong Nhược không hề nghĩ ngợi mà lập tức đáp ứng, nếu như Tiếu Phi tự mình ra tay thì đúng là hắn không dám chắc lắm, nhưng để chống lại mấy tên thủ hạ dưới tay hắn đúng là chẳng thành vấn đề.

Phải biết rằng, tuy thoạt nhìn Phong Nhược chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, nhưng trên thực tế đó là kết quả của quá trình không ngừng ngưng luyện pháp lực trong cơ thể, nói một cách khác mọi người đều nghĩ cách làm tổng lượng pháp lực của mình tăng lên, còn hắn lại làm ngược lại, cứ mỗi khi có một chút pháp lực được hình thành là hắn lại áp súc nó đến mức tận cùng mới thôi.

Cho nên nếu mà dùng tổng lượng pháp lực để đánh giá, thì ngay cả những người tu đạo có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong vẫn phải kém hắn một chút, nếu như không phải như vậy thì lúc trước bản thân hắn đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm kia, sao có thể đánh bại được Khuynh Thiên Vũ cơ chứ, lên nhớ rằng chỉ bằng vào một mặt cự thuẫn đó hắn đã có thể ngạnh kháng được một cú ném toàn lực của Thi Vương rồi.

Có thể nói không ngoa rằng, dưới tình huống như vậy nếu đổi lại là người tu đạo có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ khác, thì cho dù bọn họ cũng có một cự thuẫn giống như thế thật sự rất khó ngăn cản được.

Một trong những con át chủ bài đem lại lòng tin cho Phong Nhược chính là pháp lực tinh thuần và thâm hậu.

Và con át chủ bài thứ hai của Phong Nhược chính là Huyền Hỏa Phần Thân cùng với Tru Ma Kiếm của hắn, lúc trước sở dĩ hắn dám lên tiếng khiêu chiến Khuynh Lan Hiên chính là nhờ vào hai thứ này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play