Thời gian trôi đi tại Ngũ Hành Giới khác hẳn với Thương Ngô Giới. Bởi vì nơi này không có ngày đêm, có chăng chỉ là ánh trăng năm màu. Tại đây đặc biệt lấy mùa trăng làm tiêu chuẩn tính toán. Tiêu chuẩn này chủ yếu là căn cứ vào ánh trăng năm màu trên bầu trời. Cứ cách một thời gian ngắn, ánh sáng của chúng phát ra sẽ biến hóa một chút!

Mà mỗi lần biến hóa chính là khởi điểm của một mùa trăng. Dựa vào tính toán, một mùa trăng tương đương với sáu tháng ở Thương Ngô Giới. Đương nhiên, ngoại trừ việc này, bởi vì dính dáng đến thói quen, cách tính thời gian của người tu đạo chủ yếu vẫn dựa trên cơ sở mười hai canh giờ một ngày!

Dù sao đi nữa, tu vi của những người tu đạo có thể tiến vào Ngũ Hành Giới, kém cỏi nhất cũng là Trúc Cơ kỳ, kể cả ở bên trong một cái động kín mít không có ánh sáng, cũng có thể tính toán thời gian trôi qua một cách chính xác!

Huống chi, đối với người tu đạo, nếu như không cần thiết, thì chẳng có ai buồn quan tâm đến thời gian đã trôi qua bao lâu. Thông thường, mỗi một lần bế quan tu luyện có thể tới vài chục năm, cho nên tâm trí để ý đến thời gian trôi qua, chẳng thà dồn hết vào tu luyện trong khoảng thời gian này còn hơn!

Chẳng cần nói đi đâu xa, ngay cả Phong Nhược cũng không ngoại lệ. Kể từ sau khi dùng vẻn vẹn có hai phần Ngũ Hành Thạch hạ phẩm của mình để đổi lấy thông tin cơ bản và truyền thuyết bí mật có liên quan đến Ngũ Hành Giới từ trong miệng Thạc Thử mấy ngày trước, hắn vẫn thủy chung ngồi tại một nơi hẻo lánh để tu luyện Thuẫn Tường Thuật thăng cấp lên Đại Địa Chi Thuẫn!

Quả thật, sự rộng lớn và thần bí của Ngũ Hành Giới đã khiến cho Phong Nhược kinh sợ trong một lúc lâu. Tuy nhiên, càng như vậy hắn lại càng cảm thấy bản thân mình nhỏ yếu, đồng thời cũng càng thêm phần hiểu rõ về tầm quan trọng của việc tu luyện!

Bởi vì nếu không có thực lực, thì ngay cả tư cách tìm hiểu những bí mật này cũng không có!

Mục đích hiện tại của Phong Nhược rất đơn giản, chính là tận dụng mọi khả năng để tăng tỷ lệ sống sót của mình trong cái giới tàn khốc này lên! Chẳng qua hắn vẫn cần phải có vài điều chỉnh nhỏ.

Đầu tiên, không được đặt nặng vấn đề thắng hay thua. Bởi vì tại Ngũ Hành Giới, bất kể là Ma Linh Thú cường đại ma hay Thi Quỷ Thú ghê tởm, đều nhiều đến mức đếm không xuể. Hắn có thể giết một vài con nhưng không thể giết sạch toàn bộ. Cho nên, có thể chạy trốn với tốc độ nhanh nhất mới là kế sách vẹn toàn!

Về điểm này, Phong Nhược thật sự có vài phần tự tin. Căn cứ vào tốc độ của Mị Ảnh Kiếm cộng thêm lực lượng của Huyền Hỏa Phần Thân, hắn dám khẳng định, tuyệt đối có thể chạy trốn nhanh hơn đại đa số những người tu đạo khác!

Tiếp theo, ngộ nhỡ trốn không thoát, rơi vào hoàn cảnh bị tầng tầng lớp lớp bao vây, vậy thì thứ lúc đó cần có nhất không phải là lực công kích mạnh mẽ, mà là lực phòng ngự kiên cố nhất. Bởi vì cho dù có công kích sắc bén đến mức nào, trước mặt mấy trăm thậm chí mấy ngàn địch nhân cũng trở thành vô dụng. Chỉ có phòng ngự kiên cố mới có thể kéo dài thời gian chống đỡ!

Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu Phong Nhược liền một lúc đổi lấy năm món pháp khí phòng ngự tại Vạn Tiên Thành trước đây, bởi vì có thể bảo vệ cái mạng nhỏ vào bất cứ khi nào mới là vương đạo!

Đương nhiên, mấy thứ này còn xa mới đủ, cho nên lúc này Phong Nhược mới tranh thủ thời gian tu luyện pháp thuật Đại Địa Chi Thuẫn, với mong muốn cứ cố gắng tu luyện là hắn có thể thành công. Hơn nữa, năng lực phòng ngự toàn thể của năm món pháp khí của hắn, có lẽ đã ngang bằng với một con Cuồng Long khổng lồ!

Tiếp theo sau tốc độ trốn chạy và lực phòng ngự có sức chống đỡ cao, mới là cường độ công kích. Tuy nhiên, Phong Nhược tin tưởng, lực công kích của Thanh Mộc Lưu Vân Trảm của bản thân, cộng thêm Huyền Hỏa Phần Thân, Ngân Giáp Thiên Thù, Bạch Mao Quỷ Bức, sẽ không hề thua kém bất kỳ ai. Căn cứ vào tình hình trước mắt, hắn không cần tốn quá nhiều thời gian vào việc tăng cường lực công kích!

Chẳng qua với tư cách là pháp thuật cấp cao của Thuẫn Tường Thuật, mức độ khó của Đại Địa Chi Thuẫn quả thật nằm ngoài sức tưởng tượng của Phong Nhược. Nhớ lại lúc hắn tu luyện Thập Trượng Thanh Ti ngày trước, nhờ có lực lượng của Thanh Mộc Thần Tinh, nên không hao tốn quá nhiều sức lực. Nhưng lúc này, hắn đã kẹt cứng lại!

Đến nước này, Phong Nhược bắt buộc phải thừa nhận, trên phương diện tu luyện, về căn bản bản thân chẳng có chút gì gọi là thiên tài. Cứ nhìn Khuynh Thiên Vũ là rõ, chẳng những hiểu thấu những khúc mắc của việc tu luyện, mà còn dễ dàng từng bước thăng cấp Xuyên Vân Thuật!

Khẽ thở dài chán nản, Phong Nhược tuy không dễ dàng buông tha, nhưng cũng hiểu rõ, cứ ngồi im một chỗ mà tu luyện như vậy cũng sẽ không có bất kỳ tác dụng nào, còn không bằng đi dạo xung quanh, thư giãn tâm tình một chút!

Khẽ lắc cái đầu đang nặng trĩu tâm sự, Phong Nhược đứng dậy, đưa mắt nhìn ra bên ngoài lối ra. Sau khi phát hiện trận pháp phòng ngự bên ngoài vẫn không hề suy chuyển, lúc này hắn mới thả lỏng tâm tình một chút. Dường như vận khí của bọn hắn cũng không đến nỗi quá tệ. Hai tòa thành có lẽ mới là mục tiêu công kích của lần phát động với quy mô lớn này của Ma Nhân, cho nên cái mỏ Ngũ Hành thạch nho nhỏ này của bọn hắn còn chưa xứng trở thành mục tiêu!

Xoay người lại, Phong Nhược lập tức nhìn thấy, cách đó không xa có một đám người tu đạo của Thú Ma Doanh đang vây kín xung quanh Thạc Thử. Chắc chắn, thằng cha này vẫn còn đang chào bán cái thứ mà người ta đồn đại là có thể ngăn cản công kích của Ma Nhân, Khu Ma Ngọc Trụy!

Đối với chuyện này, Phong Nhược cũng đành bất lực. Lúc này, hắn đã có thể suy đoán ra, Ma Hỏa mà mình gặp lần trước, có lẽ chính là một trong các Ma Nhân, chúa tể của Yêu Ma Giới, đồng thời cũng được người tu đạo gọi một cách trực tiếp là Tử Ma!

Nhớ lại đám quỷ hệ hỏa khó lường kia, Phong Nhược đánh chết cũng không tin chỉ với một cái Khu Ma Ngọc Trụy là có thể chống lại bọn chúng? Đó quả thật chỉ là lời đồn vô căn cứ!

Đương nhiên, Phong Nhược cũng chẳng hơi đâu mà đi nói toạc ra. Bởi vì dựa theo tình huống trước mắt, khả năng bọn hắn có thể đụng phải đám Ma Nhân rất thấp. Sở dĩ như vậy, một mặt là bởi vì số lượng Ma Nhân quá ít ỏi. Vài trăm người bọn hắn còn chưa đủ tư cách thu hút một số lượng lớn bọn chúng đến chỉ để đối phó với bọn hắn. Mặt khác, cho dù có mua Khu Ma Ngọc Trụy hay không cũng chẳng có gì khác nhau. Đụng phải Ma Nhân, tất cả mọi người đều phải chết. Bởi vì một khi Ma Nhân xuất hiện, cũng nghĩa là sẽ có ngàn vạn Thi Quỷ Thú xuất hiện theo. Hắn không tin, cái mỏ Ngũ Hành thạch này của bọn hắn có thể ngăn cản được công kích giống như thủy triều như thế!

Vừa ngẫm nghĩ một cách lơ đễnh, Phong Nhược vừa ngẫu nhiên chọn một cái hầm mỏ đã bỏ hoang, rồi đi sâu vào bên trong. Bởi vì lúc này là thời kì đặc biệt, chẳng ai được phép đi lên trên mặt đất hít thở không khí, cho nên muốn đi lại cho giãn gân cốt, cũng chỉ có thể đi dạo bên trong vài cái hầm mỏ bị bỏ hoang này một chút. Nếu như may mắn, còn có thể nhặt được mấy viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm.

Bên trong cái hầm mỏ này cũng không tối đến mức nhìn không thấy bàn tay. Trên thực tế, bên trong toàn bộ đường hầm này đâu đâu cũng ánh lên những tia huỳnh quang mờ ảo. Nếu như là vào lúc Phong Nhược vừa mới bước vào Tu Tiên giới vài thập niên trước, khi nhìn thấy những tia huỳnh quang này hắn nhất định sẽ triệt để điên cuồng!

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bên trên vách đá của hầm mỏ này, không ngờ có vô số Ngũ Hành thạch thấp phẩm. Những người ở Thương Ngô giới không bao giờ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng này.

Nhưng hiện tại, Phong Nhược cũng chỉ có thể khẽ than thở. Bởi vì đối với hắn, Ngũ Hành thạch thấp phẩm đã không còn một chút tác dụng nào. Kể cả Ngũ Hành thạch hạ phẩm cũng gần như thành gân gà rồi, chỉ có thể dùng cho những giao dịch thông thường. Có thể làm cho hắn động tâm, chỉ có Ngũ Hành thạch trung phẩm và cao cấp hơn tất cả là Ngũ Hành thạch thượng phẩm mà thôi!

Tuy nhiên ai cũng hiểu, bên trong những hầm mỏ bỏ hoang này đừng có trông chờ có thể nhặt được Ngũ Hành thạch trung phẩm, nói chi đến Ngũ Hành thạch thượng phẩm!

Sau khi lơ đễnh bước thẳng vào trong gần ngàn trượng, hầm mỏ vốn luôn có xu hướng dốc xuống phía dưới bỗng nhiên biến thành thẳng đứng. Nhưng ngay sau khi Phong Nhược quan sát một cách tỉ mỉ, bất ngờ phát hiện ra cái đường hầm thẳng đứng xuống phía dưới này lại tối om om!

"Kỳ quái? Là khai thác bị gián đoạn hay sao?"

Phong Nhược rất ngạc nhiên tự thốt lên một câu. Theo những gì hắn biết, việc khai thác mỏ Ngũ Hành thạch tại Tu Tiên giới không hề qua quýt như phàm nhân. Trên thực tế, trước khi bắt đầu khai thác, bao giờ cũng có cao thủ thần hồn cực kỳ cường đại dùng thần thức dò xét một lần, chỗ nào có Ngũ Hành thạch phẩm chất cao cũng đều rõ như lòng bàn tay, tuyệt đối sẽ không bỏ sót một viên nào!

Cũng chính bởi vì như thế, mới không có ai buồn quan tâm đến cái hầm mỏ bỏ đi này.

Để bớt nhàm chán, Phong Nhược tiện tay lấy xuống hai viên Ngũ Hành thạch thấp phẩm lờ mờ tản ra ánh sáng âm u ở trên vách đá dựng đứng bên cạnh, rồi ném xuống dưới cái hầm mỏ nọ!

Nhờ vào chút ánh sáng âm u xuất hiện trong thoáng chốc, Phong Nhược phát hiện ra phía dưới này rõ ràng không phải là hầm mỏ, mà giống như một cái hố sâu do một vụ sụt đất bất ngờ tạo nên, hơn nữa còn sâu không thấy đáy. Bởi vì hai viên Ngũ Hành thạch thấp phẩm giống như bị một thứ gì đó nuốt chửng, chỉ trong thoáng chốc đã biến mất tăm tích, ngay cả một tiếng vang cũng không hề vọng lại.

Phong Nhược tuy hiếu kỳ, nhưng cũng chưa đến mức phải nhảy xuống để xem xét cho kỹ càng. Đúng vào lúc hắn quay người bỏ đi, một luồng gió lạnh lẽo bỗng nhiên từ sau lưng hắn thốc lên phía trước!

"XOẢNG...!"

Phong Nhược phản ứng cực kỳ mau lẹ, không cần phải quay người, Mị Ảnh kiếm sau lưng đã rời khỏi vỏ. Cùng lúc đó, một ánh lửa chiếu sáng toàn bộ hầm mỏ, đây chính là Huyền Hỏa Phần Thân bên trong Mị Ảnh kiếm được Phong Nhược kích hoạt lên!

Ngay khi Huyền Hỏa Phần Thân sáng lên, một tiếng kêu vô cùng thảm thiết lập tức vang lên. Tiếp theo đó, khi liếc mắt nhìn qua, Phong Nhược vẫn kịp nhìn thấy qua khóe mắt một bóng đen mờ ảo đang quay người nhảy vào trong hố sâu!

"Muốn chạy trốn? Đâu có dễ dàng như vậy?"

Dùng hành động thay lời nói, Phong Nhược đầu tiên cởi bỏ phong ấn cho Bạch Mao Quỷ Bức đi ra, sau đó điều khiển thanh Mị Ảnh đang bốc lửa hừng hực đuổi theo không rời!

Bởi vì có Bạch Mao Quỷ Bức khóa chặt, cộng thêm ánh lửa trên thanh Mị Ảnh, bóng đen nọ tuy cực lực muốn thoát khỏi Phong Nhược, nhưng thủy chung vẫn không làm nổi!

Lúc này Phong Nhược rất khó hiểu, bởi vì bóng đen này không giống như Ma Linh Thú, lại càng không giống Thi Quỷ Thú, về phần Ma Nhân thì càng không thể. Hơn nữa bóng đen này dường như đã có mặt ở bên trong cái mỏ Ngũ Hành thạch này lâu lắm rồi, tại sao những người tu đạo lại hoàn toàn không biết gì về nó? Chẳng lẽ bọn họ không hề đi vào cái hố sâu này để dò xét?

Suy nghĩ đến đây, Phong Nhược khống chế Bạch Mao Quỷ Bức đã hạ thấp xuống gần ngàn trượng, có trời mới biết đến tột cùng cái hố sâu này hình thành bằng cách nào?

Khá may mắn là Bạch Mao Quỷ Bức cực kỳ dễ dàng thích ứng với hoàn cảnh như thế này. Lúc này, lông trắng trên người nó không ngờ lại phát ra một vòng ánh sáng trắng, chiếu sáng rõ phạm vi vài chục trượng xung quanh!

Sau khi tiếp tục hạ xuống thêm một đoạn nữa, hiển nhiên nổi nóng vì bị truy đuổi, bóng đen cuồng dại rít lên một tiếng, nhằm thẳng vào Phong Nhược đánh tới!

Tuy nhiên, Phong Nhược còn chưa kịp điều khiển Mị Ảnh kiếm công kích, Bạch Mao Quỷ Bức đã há to miệng. Lập tức, gần trăm mũi hàn băng tiễn có độ lớn bằng cánh tay trẻ con xé gió bắn ra. Ngay sau đó, bóng đen kia đã hoàn toàn bị đánh tan!

"Ồ?"

Phong Nhược sững sờ, một phần không hiểu tại sao lực công kích của Bạch Mao Quỷ Bức lại trở nên mạnh như thế, còn phần lớn là vì không ngờ bóng đen này lại có thân thể vô hình!

"Quỷ mị?"

Nghĩ tới đây, Phong Nhược lập tức quát lớn ra lệnh cho Bạch Mao Quỷ Bức dừng lại, đứng nguyên tại chỗ có chút dở khóc dở cười. Hắn còn tưởng rằng là vật gì? Mất công hắn truy đuổi tận xuống đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play