Rốt cuộc Nhận Vô Song là ai Phong Nhược cũng chẳng có hứng thú tìm hiểu, ngay cả việc kẻ đó đánh bại Chu Vũ cũng chẳng làm hắn quan tâm, bởi trong tu tiên giới luôn có người tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, hắn và Chu Vũ chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.

Sau khi từ biệt đám người Khúc Vân và Đường Thanh, Phong Nhược quay trở lại tiểu viện của mình, bởi sau khi bế quan hắn sẽ phải làm một việc vô cùng có ý nghĩa, đó chính là tìm hiểu Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận và tu tập luyện khí.

Cách đây từ rất lâu, khi Phong Nhược phá vỡ ảo trận mà Cửu Tuyệt lão nhân bố trí, rồi lấy được một thanh ngọc giản cổ quái màu đen, thế nhưng bên trong ngọc giản ấy cũng không hề ghi lại khẩu quyết của Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận, mà chỉ có một đoạn âm thanh mơ hồ, sau đó là nội dung của chín khảo hạch, có lẽ chỉ khi thông qua cả chín khảo hạch này mới có thể tìm được Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận.

Mà nội dung của đợt khảo hạch thứ nhất chính là tăng tu vi lên tới Trúc Cơ trung kỳ, hơn nữa còn phải ngưng kết ra vô ảnh kiếm ý, sau đó xuống dưới sâu Hỏa Linh tuyền chừng hai trăm trượng để tìm tầng tâm pháp thứ nhất của trận quyết Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận.

Nếu trước kia chắc chắn Phong Nhược không thể làm được điều đó, vì thế hắn đành phải gác chuyện này lại, nhưng hiện tại hắn đã tiến cấp lên Trúc Cơ trung kỳ rồi, hơn nữa còn ngưng kết được vô ảnh kiếm ý đã từ lâu, vì thế hắn cũng muốn thử một phen xem sao.

Khi vừa mới tiến vào trong tiểu viện thì đột nhiên có một luồng hắc quang xẹt ngang trước mắt Phong Nhược nhanh như tia chớp, đạo hắc quang này có tốc độ cực nhanh, gần như đã vượt qua tốc độ ngự kiếm của những người tu đạo bình thường.

"Đừng chộn rộn nào... Bạch mao, không phải ngươi chỉ mới tiến lên lục cấp thôi sao ? Có gì to tác lắm đâu mà cứ khoe khoang mãi thế?" Sắc mặt Phong Nhược vẫn bình tĩnh như thường, thì ra trải qua thời gian hai mươi năm cuối cùng Bạch Mao Quỷ Bức cũng đột phá thành công mà tiến vào lục cấp, hiện tại chẳng những thực lực tổng thể của nó tăng lên rất nhiều mà ngay cả tốc độ cũng tăng lên gần gấp đôi.

Thế nhưng so với Bạch Mao Quỷ Bức thì Ngân Giáp Thiên Thù vẫn ở ngũ cấp như trước, hai mươi năm qua chỉ có duy nhất một thứ thay đổi đó chính là nó đã gặm hết sạch khúc xương nọ.

Vì thế Bạch Mao Quỷ Bức hết sức hưng phấn, còn Ngân Giáp Thiên Thù lại buồn bực không vui mà co mình vào trong góc, trông bộ dáng rất là bất hạnh.

"Ha ha... chuẩn bị nhanh đi, chúng ta phải nhanh chóng tới Kiếm Lư, đến đó ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi thăng cấp" Phong Nhược dùng tay vỗ vỗ lên đầu Ngân Giáp Thiên Thù rồi an ủi nó.

Thật ra hắn cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, bởi con đường tu luyện của linh thú trắc trở hơn người tu đạo nhiều lắm, cho dù trời sinh bọn chúng có khí lực vô cùng mạnh mẽ, thậm chí một số con còn có thần thông bản mệnh nữa, thế nhưng do khuyết điểm về linh trí khiến cho chúng không thể tu luyện được công pháp, chỉ có thể dựa vào việc cắn nuốt tài nguyên của ngoại giới hoặc hấp thu được chút ít linh khí để tiến cấp mà thôi.

Mặc dù cả Bạch Mao Quỷ Bức lẫn Ngân Giáp Thiên Thù đều có tư chất không tệ chút nào, nhưng dù sao bọn chúng cũng không phải là dị thú đỉnh cấp, thì nói gì đến việc như trong truyền thuyết đó là mở ra linh trí, hơn nữa bản thân bọn chúng cũng không hề có được công pháp tu luyện như những linh thú tộc danh tiếng khác.

Cho nên bọn chúng chỉ có thể dựa vào cách nuốt thật nhiều Ngũ Hành thạch và ăn thêm một số linh đan diệu dược để tiến cấp, ví dụ như Bạch Mao Quỷ Bức có thể trong vòng hai mươi năm tiến giai lên lục cấp, công lao lớn nhất không phải là do nó khổ tu mà chính chờ có Hàn Ngọc Băng Đài mà Phong Nhược thưởng cho, chứ nếu không có Hàn Ngọc Băng Đài mà nói không thể có chuyện tiến giai nhanh đến thế.

Từ đó có thể thấy được, muốn bồi dưỡng ra một linh thú có đẳng cấp cao phải trả một cái giá lớn đến cỡ nào, có thể nói từ khi có hai tên Bạch Mao Quỷ Bức và Ngân Giáp Thiên Thù này, Phong Nhược hầu như chẳng còn chút Ngũ Hành thạch tích trữ nào.

Nhưng may mà lúc trước Phong Nhược linh động, phóng sinh mấy trăm con Khô Mộc Quỷ Bức chứ nếu không chẳng biết hiện tại hắn sẽ thê thảm tới đâu nữa.

Cũng chính bởi vì như thế, mà lúc này Phong Nhược cho dù có nhìn thấy linh thú đạt tư chất khá tốt nhưng hắn cũng chẳng dám tùy tiện thu phục nữa, bởi việc bồi dưỡng bọn chúng quá khó khăn, ví dụ như Phi Thiên Xích Ô của Khúc Vân chẳng hạn, mặc dù hắn đã dốc toàn lực để bồi dưỡng nhưng trải qua hai mươi năm mà con linh thú ấy vẫn y nguyên như cũ.

Cho nên tuy linh thú trợ giúp khá nhiều nhưng ngàn vạn lần đừng nên quá ham hố, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của bản thân.

Nghĩ tới đây bỗng trong đầu Phong Nhược lóe lên ý nghĩ cực kì lớn mật, tại sao hắn lại không dạy cho Bạch Mao Quỷ Bức và Ngân Giáp Thiên Thù một bộ công pháp tu luyện nhỉ?

Nếu như hai tên đó có thể tu luyện gần được một tầng công pháp thì bọn chúng đã có thể chủ động hấp thu linh khí trong thiên địa rồi, như vậy chẳng phải là tiết kiệm cho mình rất nhiều Ngũ Hành thạch hay sao?

Càng nghĩ Phong Nhược càng kích động, sau đó hắn cũng bất chấp để ý đến chuyện khác nữa, chậm chí tạm ngưng luôn cả ý định đi tới tiểu cốc Kiếm Lư, lúc này hắn ra lệnh cho Bạch Mao Quỷ Bức và Ngân Giáp Thiên Thù ở lại giữ nhà, còn bản thân hắn lại lôi Mị Ảnh kiếm ra sau đó hóa thành một đạo kiếm quang bay vút về phía sau núi Trấn Thiên Tông. Quả thật lúc này hắn muốn tới Trấn Thiên Các ngó qua một lượt, xem thử suy nghĩ của mình có thể thực hiện được không, nếu như được thì có thể giảm đi cho hắn rất nhiều phiền phức.

Một đường đi thẳng tới tòa tháp cao chừng trăm trượng kia, cuối cùng hắn cũng tới được cửa vào tòa Trấn Thiên Các cao ba mươi ba tầng này, khi đến nơi Phong Nhược ngửa đầu lên nhìn tòa Trấn Thiên Các vốn nghe đồn đã tồn tại cả vạn năm này một lúc lâu, sau đó mới rút yêu bài thân phận ra để đi qua những thủ vệ được bố trí tầng tầng lớp lớp và hơn mười tòa trận pháp phòng hộ, hiện tại hắn đã là đệ tử chính thức của Thượng Tam Viện rồi vì thế không còn bị hạn chế số lần tiến vào Trấn Thiên Các nữa.

Nhưng hiện tại độ cống hiến cho môn phái của Phong Nhược còn chưa đủ một vạn điểm, cho nên chỉ có thể xem những điển tịch và tư liệu trong tầng một của Trấn Thiên Các, nếu muốn tiến vào tầng thứ hai hắn phải có mười vạn điểm cống hiến môn phái, còn tầng thứ ba là năm mươi vạn điểm, nói tóm lại càng lên cao thì độ cống hiến môn phái cần càng nhiều, và đương nhiên càng lên cao thì cũng tương ứng với những điển tịch và tư liệu càng quý giá.

Nhưng những tư liệu và điển tịch mà Phong Nhược muốn tìm đều ở tầng thứ nhất của Trấn Thiên Các, hơn nữa khi đọc không hề mất một điểm cống hiến nào, bởi vì đại đa số điển tịch ở tầng thứ nhất chỉ là giới thiệu một số hiểu biết cơ bản về Tu Tiên giới, và một số tin đồn chưa được chứng minh từ thời xa xưa...

Khi vừa bước chân vào tầng thứ nhất của Trấn Thiên Các, ấn tượng đầu tiên mà người ta nhận ra chính là cảm giác cổ xưa, trong không khí quanh quẩn mùi đàn hương nhẹ nhàng thoải mái, từng quầng hào quang màu vàng xen ánh đỏ phân chia tầng một thành sáu bộ phận, bên trong những ánh hào quang ấy có rất nhiều khối có màu sắc khác nhau đang trôi nổi, đó là những ngọc giản có hình dáng khác hẳn nhau, nếu muốn lấy được những ngọc giản này, trước tiên phải đưa yêu bài chứng minh thân phận của mình vào, sau đó lấy ra một khối ngọc giản, hơn nữa phải trả lại chỗ cũ trong vòng một canh giờ.

Số lượng đệ tử mượn đọc điển tịch trong tầng thứ nhất của Trấn Thiên Tông cũng không nhiều cho lắm,tổng cộng chỉ có hơn mười người, bởi vì đại đa số mọi người đều chọn mục tiêu là tiến lên tầng hai, mục tiêu này không khó cho lắm, chỉ cần tập trung làm nhiệm vụ môn phái trong vòng một năm là có thể tích lũy được mười vạn điểm cống hiến rồi.

Phong Nhược đi thẳng vào khu vực thứ năm, bởi khu vực này là nơi chứa ngọc giản liên quan tới linh thú, sau khi đưa yêu bài thân phận của mình vào trong quang mang hoàng sắc, Phong Nhược bắt đầu xem lướt qua.

"Một trăm câu hỏi làm thế nào để bồi dưỡng linh thú Phi hành?"

"Tâm đắc sau trăm năm khi nuôi dưỡng tọa kỵ mặt đất"

"Bách khoa toàn thư về những loại tọa kị hiếm thấy"

"Bách khoa toàn thư về hài cốt Phi Thiên Bạo Long viễn cổ"

"Một trăm cách áp dụng hữu ích của nước tiểu Giao Long, phương pháp sử dụng thiết thực nhất"

"Chín mươi mốt suy đoán về sự tồn tại của thần thú Phượng Hoàng"

"..."

Vô số tiêu đề hiện ra làm cho Phong Nhược choáng váng cả đầu óc, sau một lúc lâu hắn mới tìm thấy một ngọc giản đáng tin cậy giới thiệu về cách bồi dưỡng linh thú, theo như tin tức mà ngọc giản này cung cấp, cũng giống như con người có người có tư chất cao tư chất thấp, linh thú cũng vậy, thậm chí nếu xét một khía cạnh nào đó thì chênh lệch tư chất của linh thú còn cao hơn so với con người, có thể dùng từ trên trời và dưới đất để hình dung cũng không sai.

Nói tóm lại, tất cả những linh thú mà tu tiên giới đã biết đến đều được chia làm ba loại, loại thứ nhất là linh thú phổ thông, đây cũng là loại linh thú có số lượng đông nhất, nhưng thông thường bọn chúng chỉ có tuổi thọ mấy trăm năm, hơn nữa bọn chúng không hề có thần thông thiên phú, đồng thời thực lực chỉ có thể đạt tới cấp năm, ví dụ như kên kên, kim ưng...

Loại thứ hai chính là những linh thú biến dị, loại linh thú này cũng có số lượng rất nhiều, nhưng thực lực của bọn chúng lại mạnh mẽ hơn linh thú phổ thông, hơn nữa một số còn có được thần thông thiên phú, còn tuổi thọ của bọn chúng cũng không đồng đều, tất cả phụ thuộc vào từng chủng loại khác nhau, có mức dao động từ ngàn năm đến vài vạn năm, thế nhưng tất cả bọn chúng đều có một điểm chung đó là rất khó bước qua cửa ải hóa hình, bởi vì bọn chúng không biết tu luyện.

Mà đương nhiên không tu luyện thì không thể nào mượn được lực lượng trong trời đất để tiến cấp được rồi.

Cũng không phải là không có linh thú biến dị có thể bước qua cửa ải hóa hình, thế nhưng hầu hết là do bọn chúng ngẫu nhiên đạt được thiên tài địa bảo quý báu nào đó khiến cho bản thân bọn chúng được lột xác từ đầu đến chân, vì thế mới có thể đột phá qua cửa ải hóa hình.

Nếu như đột phá qua được cửa ải hóa hình này thì gần như bọn chúng đã có được linh trí như trẻ nhỏ ở nhân loại, sau đó sẽ trưởng thành theo thời gian, lúc này bọn chúng đã có thể chủ động tu luyện công pháp, thế nhưng đại đa số đều không biết sáng tạo ra công pháp cho riêng mình, lên đành phải tiến vào môi trường nhân loại trong Tu Tiên giới để học trộm công pháp, nếu như việc này thành công thì thực lực của bọn chúng có thể mạnh hơn những cao thủ Linh Anh một ít.

Ngoại trừ hai loại linh thú này còn có loại thứ ba, cũng là loại linh thú thần bí nhất, bọn chúng được gọi là linh thú thiên tứ, bình thường trong cơ thể của loại linh thú này đều chứa dòng máu cực kì cao quý và hùng mạnh, chỉ cần vừa mới sinh ra đời là bọn chúng đã có được thực lực thất cấp, linh trí có thể sánh bằng nhân loại, hơn nữa điểm quan trọng nhất là loại linh thú này khinh thường việc tu luyện công pháp của nhân loại, bởi vì bọn chúng đều có công pháp vô cùng mạnh mẽ được truyền thừa từ thời xa xưa.

Theo như trong truyền thuyết có nói, khi loại linh thú thiên tứ này vừa xuất thế thì chắc chắn sẽ xảy ra hiện tượng lạ như long trời lở đất, sóng thần ồ ạt mà không ai có thể ngăn cản được.

Thế nhưng hiện tại trong Tu tiên giới hầu như chẳng nhìn thấy bóng dáng của loại linh thú thiên tứ này nữa, chứ nếu không người tu đạo làm gì còn đất sống nữa chứ.

Đương nhiên trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối cả, như trong ngọc giản cũng mơ hồ có đề cập tới, theo như trong truyền thuyết thì chủ nhân của Hàn Ngọc Băng Cung có một con linh thú thiên tứ.

Sau khi xem hết nội dung trong ngọc giản, Phong Nhược cảm thấy hơi chán nản, nếu mà theo lời của ngọc giản thì có lẽ Bạch Mao Quỷ Bức và Ngân Giáp Thiên Thù được liệt vào dạng thứ hai, có nghĩa là linh thú biến dị, như vậy tức là muốn cho bọn chúng tu luyện được công pháp thì trước hết phải tìm được thiên tài địa bảo vô cùng quý hiếm nào đó, để bọn chúng đột phá cửa ải hóa hình, sau đó mới bắt đầu tu luyện được.

Nhưng vấn đề chính là Phong Nhược đi nơi nào để tìm kiếm thiên tài địa bảo này đây? Hơn nữa nếu lỡ như... may mắn tìm được thì hắn phải là người được hưởng dụng trước mới đúng chứ ?!?!

"Xem tình thế hiện tại rõ ràng Bạch Mao Quỷ Bức tựa hồ có chút linh trí, vậy trước hết ta cứ dạy nó tu luyện Hắc Thủy Linh Quyết xem sao, nếu như không được thì mai sau tìm biện pháp khác cũng được".

Sau khi trả ngọc giản về chỗ cũ, Phong Nhược quay người rời khỏi Trấn Thiên Các, hiện tại ngay cả bản thân hắn còn không hề nắm chắc việc mình có thể tiến cấp lên Kim Đan kỳ hay không mà, vì thế cần gì phải quan tâm quá nhiều đến việc Bạch Mao Quỷ Bức và Ngân Giáp Thiên Thù có thể tiến lên Hóa hình kỳ hay không chứ?!?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play