Vi Đà vừa nghe câu quát của Ninh Viễn tuy không cam lòng nhưng đành phải nhanh chóng lui ra ngoài, thật ra luồng cuồng phong lốc xoáy đó cơ bản không thể được thi triển bởi một kẻ có tu vi Trúc Cơ kỳ như Phong Nhược được, chỉ cần nhìn qua khí thế cuồng bạo, cát đá bay tung tóe thế này cũng biết ngay nó đạt tới mức độ đáng sợ như thế nào, thậm chí cả món thượng phẩm pháp khí Loạn Vân Phi kia dường như chưa kịp phản kích chút nào đã lập tức bị cắt đứt liên hệ rồi.

Vì Phong Nhược thấy Vi Đà đã lui ra nên cũng dừng lại, hắn tiện tay thu lại con Dơi quỷ lông trắng và Ngân Giáp Thiên Thù, dù sao vừa rồi hắn giao đấu với Vi Đà cũng chỉ mới hơn hai mươi nhịp thở mà thôi, thế nhưng hai con thú nuôi này đã ngăn chặn hữu hiệu cặp linh thú do Vi Đà nuôi dưỡng, chỉ cần tiếp tục chiến đấu một lát nữa thôi rất có khả năng sẽ hoàn toàn chiến thắng.

Lúc này cuồng phong lốc xoáy kia đã yếu đi nhiều, bóng dáng của Phong Nhược cũng hiện ra, tuy nhiên càng khiến cho hắn thêm bất ngờ chính là đám người Ninh Viễn vốn đều có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, thế nhưng không vì lý do Vi Đà thua trận mà kém vui, ngược lại sắc mặt bọn họ hết sức kỳ lạ.

“Phong Nhược… vừa rồi ngươi thi triển cái gì thế?” Ninh Viễn lập tức hỏi thăm mà bên trong giọng nói ẩn chứa đầy vẻ kích động, rõ ràng thái độ của hắn không phù hợp chút nào với mức độ trầm ổn lúc trước.

“Không lẽ rất quan trọng hay sao ? Điều đáng quan tâm hiện giờ là... ngươi nên tuân thủ theo lời giao ước kìa” Phong Nhược hời hợt lên tiếng, tiện thể hắn thu hồi chiếc lông bổn mạng của Thanh Điểu bỏ luôn vào trong thắt lưng trữ vật, nhưng ngay khi hắn vừa định quay người bước đi thì bất chợt gã tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ đứng bên cạnh Ninh Viễn bỗng nhiên kích động la lên:

“Thiếu Tông chủ, ta nhớ ra đó là cái gì rồi, chính là Hàn Sơn”.

“Câm miệng” Ninh Viễn lập tức lạnh lùng quát lên một tiếng để che lấp đi tiếng nói của gã kia, lúc này hắn mới lộ vẻ mỉm cười mà nói với Phong Nhược: “Chờ chút, ta rất có hứng thú với món đồ trong tay ngươi, ngươi hãy cho giá đi”.

Vừa chứng kiến qua tình huống đó tức khắc Phong Nhược hơi nhíu mày lại nghĩ thầm, “Hàn Sơn? Có ý gì chứ? Hắn muốn ám chỉ tới khu vực Hàn Sơn sao? Không lẽ định nói Thanh Điểu có xuất xứ từ khu vực Hàn Sơn đó?”

Tuy nghĩ như thế nhưng Phong Nhược vẫn không quay đầu lại mà tiếp tục bước đi.

“Phong Nhược... ta nói ngươi không nghe rõ sao? Món đồ đó... ta rất muốn” Ninh Viễn nhìn thấy Phong Nhược không thèm để ý tới mình, thoáng chốc trên mặt hắn hiện lên nét dữ tợn.

“Thế nào ? Ngươi muốn làm trái lời giao ước à? Chẳng lẽ Thiếu Thông chủ của Thiên Huyễn Tông chỉ là một tên tiểu nhân hèn hạ bội tín sao?” Phong Nhược lạnh lùng cười một tràng rồi quay người tỏ vẻ khinh thường nhìn tên Ninh Viễn kia.

“Hừ... tùy ý ngươi muốn nói thế nào cũng được, ngay tại đây ta cho ngươi một cơ hội, hãy ra giá đi! Hay là muốn ta tự tay tới lấy” Tiếng nói của Ninh Viễn càng lúc càng lạnh lẽo, vừa nghe Ninh Viễn nói xong lập tức mấy trăm tên đệ tử Thiên Huyễn Tông đứng xung quanh liền thả ra kiếm khí, bao vây hết chung quanh.

“Phong Nhược... rượu mời không uống, ngươi muốn uống rượu phạt à, ta biết món đồ đó không phải là của ngươi đâu, hãy giao ra đây lập tức mọi ân oán lúc trước đều được xóa bỏ, nếu không thì tất cả những bằng hữu kia đều chôn chung với ngươi, ta nghĩ ngươi rất thông minh để chọn lựa” Tiếng nói của Ninh Viễn vang lên không nhanh cũng không chậm, hiển nhiên hắn đã nắm được ưu thế thắng lợi hoàn toàn trong tầm tay rồi.

“Thật sao ? Ngươi nắm chắc đến thế à?” Bỗng nhiên Phong Nhược cười cười, ánh mắt hắn đảo qua đám người Khúc Vân đang đứng ở đằng xa mà trong lòng buồn rười rượi, hiện tại bọn họ được Thạch Qua dẫn dắt tụ tập lại với nhau, xem ra hắn và Lý Đán bị cô lập đối phó với kẻ thù rồi.

“Ha ha ha... nắm chắc hả? Tất nhiên bản thân ta rất chắc chắn rồi, còn ngươi thế nào?” Ninh Viễn chợt ngữa mặt lên trời cười rộ lên, từ người hắn lộ rõ khí thế ngùn ngụt sau đó chĩa một ngón tay về phía đám người Thạch Qua mà lạnh lùng quát: “Thạch Qua, Khúc Vân, còn vị huynh đài của Thương Nguyệt thương hội nữa, ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, đây là ân oán cá nhân giữa ta với Phong Nhược, chỉ cần các người lập tức rời đi ta bảo đảm sẽ không làm khó dễ mấy người”.

Khi tiếng nói của Ninh Viễn vừa dứt thì dường như toàn bộ hiện trường lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh, quả thật bọn người Thạch Qua có vẻ động tâm nên hơi khó xử.

“Đi đi, còn ở đó thẹn thùng gì nữa ? Chẳng phải năm xưa các ngươi đã từng phản bội Thiên Cơ Viện một lần rồi hay sao, kế đó lại phản bội tiếp Thanh Vân Tông, hiện tại mới vừa phản bội luôn Ngự Thú Môn nữa, trên thân các ngươi đã khắc sâu vào hai chữ ‘phản bội’ rồi, nay thêm một lần nữa có sao đâu? Chẳng phải còn sống sót mới là đều quan trọng nhất hay sao?” Giọng nói của Ninh Viễn mang đầy vẻ hấp dẫn cứ tiếp tục vang lên.

Ngay khi tiếng nói của Ninh Viễn còn chưa dứt thì vòng vây buộc chặt xung quanh dần nới ra chừa một lối đi, rốt cuộc những tên đệ tử Thanh Vân Tông kia hiện tại chính là đệ tử của Ngự Thú Môn đều rục rịch động lòng, trông thật giống như hình ảnh dạo trước Điền Mộ từng uy hiếp Thiên Cơ Viện vậy, bắt đầu một người đi qua, rồi hai người,...

“Thạch Qua sư huynh, chúng ta không thể làm thế” Bộ mặt Khúc Vân đầy vẻ khẩn cầu đến nổi sắp rơi lệ, quả thật năm xưa bọn hắn đã bỏ Thiên Cơ Viện, sau đó rời bỏ Thanh Vân Tông, nhưng hiện tại không thể tiếp tục lặp lại sai lầm lần nữa.

“Khúc sư đệ, hãy đối mặt với sự thật đi, khi chúng ta tiến vào Tu Tiên Giới để tu tập công pháp tiên gia, chẳng phải với mục đích muốn sống càng lâu càng tốt hay sao, đã mang tiếng phản bội hai lần rồi, nay ngại gì thêm một lần nữa chứ” Thạch Qua thở dài một tiếng rồi quay lưng dẫn theo phần lớn những người đồng hành bước qua lối đi đã mở sẳn, cuối cùng chỉ còn lại Khúc Vân, Nghiêm Minh và Khổng Phi mà thôi, thậm chí cả Phương Huyễn cũng cất bước ra đi.

“Phương Huyễn... ngươi đừng đi, chúng ta cùng chung một tiểu đội săn bắn mà”.

“Khúc Vân, Phong Nhược... ta xin lỗi, có những việc ta không thể chọn lựa được” Phương Huyễn chỉ lắc đầu mà bước chân không chút nào dừng lại.

Chứng kiến qua diễn biến này mà sắc mặt Phong Nhược vẫn không hề thay đổi, rõ ràng hắn đã có kinh nghiệm quá nhiều về chuyện này rồi, năm xưa do từng trải qua nhiều trận trên chiến trường nên hắn đã thấy được vô số lần đối diện bất khuất trước cái chết, đồng thời cũng từng chứng kiến qua rất nhiều kẻ sợ chết nhu nhược rồi, nên hắn đã hiểu ra từ rất lâu rằng đó là bản chất của nhân tính, rất khó có thể khiến cho bọn họ thay đổi được phần nhân tính đó, điều duy nhất có thể làm là buộc phải không ngừng nổ lực tăng cường thực lực của bản thân, đấy mới chính là nơi hắn có thể đặt hết niềm tin vào đó.

“Lý Đán... hiện tại ngươi có thể biến đi được rồi đấy”.

“Này mọi người, hắn bảo ta biến đi kìa, vậy chẳng phải muốn hại chết ta hay sao?”

Lý Đán vẫn giữ biểu hiện an nhàn, tựa như nãy giờ đang xem một màn trình diễn thật náo nhiệt vậy, lúc này hắn mới từ tốn đứng lên rồi cười hì hì bước tới trước mặt Phong Nhược.

“Thật chẳng biết ngươi nghĩ gì nữa, hay là ngươi đưa thanh Bôn Lôi kiếm cho ta dùng một lát, ây da... xem ra vận khí của ta tệ thật, ngay cả thanh kiếm ngon lành cũng chẳng có, nếu không thì...”

Lý Đán còn chưa nói xong thì từ phía chân trời xa xa bỗng truyền đến một loạt âm thanh rồng gầm tựa như tiếng kiếm khí rít lên vậy, cùng lúc đó xuất hiện những đợt sấm sét mãnh liệt, chỉ với loạt tiếng động với khí thế ngùn ngụt như vậy cũng đã khiến cho mọi người hoảng sợ biến sắc.

Ngay lúc này chẳng những Ninh Viễn hay cả bọn đệ tử Thiên Huyễn Tông, thậm chí cả đám người Phong Nhược cũng không dằn được mà quay đầu ngó sang, thế nhưng toàn thể đám tu sĩ đang hiện diện tại đây đều sợ hãi đến ngây người.

Chỉ thấy từ trên không trung mênh mông đó xuất hiện một luồng kiếm quang vàng chói dài gần trăm trượng trông tựa như con rồng vàng đang lướt mây phá vỡ tầng mây mà lao xuống, tức khắc luồng kiếm quang đó đánh thẳng vào đám mấy chục người bọn Thạch Qua vốn vừa mới quay lưng với Phong Nhược, chỉ trong tích tắc toàn bộ hóa thành phấn vụn.

Tuy nhiên uy thế kinh người của luồng kiếm quang vàng chói này chẳng những không dừng lại, mà còn lập tức nhắm thẳng về hướng mọi người đang đứng.

“Mau lui lại”.

Ninh Viễn khó khăn lắm mới phản ứng kịp thời đối với sự tình trước mắt, tuy thế sắc mặt hắn lúc này cũng kinh hãi đến nỗi không còn chút máu, bởi vì ngay thời khắc này hắn có cảm giác như đang bị luồng kiếm quang kia giám sát chặt chẽ, hắn dám chắc rằng cho dù trên người đang mặc bộ trang phục Tử Mạch Phi Thương vốn có năng lực phòng ngự khá cao đi nữa, tuy nhiên xem ra không chịu nổi một đòn kiếm quang vàng chói có khí thế quá dữ dội kia.

Thủ hạ của Ninh Viễn khá trung thành nên khi nhìn thấy hắn đang ngẩn người ra liền liều mình kéo hắn ra xa vài chục trượng.

Dường như cùng lúc đó, chợt nghe “Ầm” một tiếng tức khắc ngay chỗ đứng lúc trước của hắn hóa thành một chiếc hố to sâu đến vài chục trượng.

Vừa nhìn thấy uy lực mạnh đến thế tức khắc hai chân Ninh Viễn dường như bị dọa đến nỗi mềm nhũn, tuy nhiên luồng kiếm quang vàng chóe như thần long đó thế mà không tiếp tục công kích Ninh Viễn nữa, sau đó được thu lại nhanh tựa tia chớp.

“Người của Ninh gia ở Nam Lĩnh đều là kẻ vô lại như thế cả sao?”

Đúng lúc này chợt nghe một tiếng nói già nua được phát ra từ phía sau lưng đám đệ tử Thiên Huyễn Tông, giọng nói này khiến cho người nghe cảm thấy hết sức quái dị, quả thực vừa mới nghe qua thôi đã làm cho người ta liên tưởng ngay đến cái món bánh gạo vô cùng khó nuốt.

Theo đó mọi người bắt đầu ngó lại chỉ thấy một bà lão mặt mũi đầy nếp nhăn, với mái tóc trắng xóa đang từ ngoài xa mấy trăm trượng run rẩy bước vào, rõ ràng bà ấy bước rất chậm chạp nhưng chỉ cần hai nhịp thở thôi đã đứng trước mặt mọi người rồi.

Không hề nghi ngờ gì nữa, ắt hẳn đây là chủ nhân của luồng kiếm quang vàng chói đã xuất hiện vừa rồi, hiện tại đám đệ tử Thiên Huyễn Tông không ai dám đứng đó cản trở bà ta nữa, thậm chí cả những người vốn bất chấp tất cả để bao vây Phong Nhược trước đó đều rút hết về phía sau tựa như nước thủy triều.

Đến khi Phong Nhược nhìn thấy dung mạo xấu xí hung ác của bà lão đó quả thực hắn không dám tin vào mắt mình nữa, bởi vì bà lão này chẳng phải là vị sư phụ đỡ đầu mà mình chưa biết chút nào về bà hay sao?

Tuy nhiên, tại sao bà ta lại xuất hiện ở đây đúng lúc thế?

“Sư phụ, sao lại là người ?” Ngay khi Phong Nhược vừa phục hồi lại tinh thần liền hưng phấn kêu toáng lên.

“Thế nào ? Dựa vào đâu mà ngươi nghĩ rằng không phải ta? Sao ngươi không nghĩ tới ngoại trừ sư phụ đây ra thì còn ai có thể không ngại gian khổ mà chạy tới đây cứu ngươi chứ? Hừ...” Mộ Hàn Yên đánh giá sơ qua Phong Nhược một phen rồi mới quay đầu sang hướng bọn Ninh Viễn quát: “Nể mặt gia gia của ngươi nên lần này lão thân không làm khó dễ các ngươi, hãy cút hết đi”.

“Đa tạ tiền bối khoan hồng độ lượng” Lúc này Ninh Viễn mới tỏ vẻ kinh ngạc nhìn qua Phong Nhược một phen, sau đó dẫn theo đám đệ tử Thiên Huyễn Tông đang hoảng sợ mà lập cập rời khỏi.

Thoáng nhìn thấy điệu bộ kinh hoàng như chó nhà có tang của Ninh Viễn, quả thật Phong Nhược cũng hả giận được phần nào, nhớ lại điệu bộ thâm trầm lúc mới gặp so với dáng vẻ nguyên hình bị lột trần thế này rõ ràng quá khác xa, tuy nhiên bất chợt hắn nhớ ra một vấn đề quan trọng.

“Hắc hắc... sư phụ, pháp lực của người đã khôi phục rồi à? Nhưng... dường như không đúng lắm, tu vi của sư phụ đã tăng lên thì phải?!?!”

“Sư phụ nào giờ vẫn như thế này mà, pháp lực cũng chưa từng bị tổn hại qua, không lẽ Phong Nhược ngươi bị choáng váng rồi à?” Mộ Hàn Yên trả lới rất nghiêm túc.

“Ừm, rõ ràng quái lạ mà” Phong Nhược không nói ra tiếng mà chỉ cười nhếch miệng, tuy nhiên hắn đoán chắc rằng chính vị sư phụ đỡ đầu này năm xưa đã dấu mình, lúc đó còn bảo là bị Chưởng môn Thanh Vân Tông cấm đoán gì đó nữa, thật biết nói giỡn, chỉ cần dựa vào thực lực mà bà ấy mới ra tay cũng biết được vị Chưởng môn của Thanh Vân Tông nhỏ bé kia làm sao dám quản vào chuyện của bà ta chứ?

Còn một chuyện khiến cho Phong Nhược ấm ức mãi không thôi đó là năm xưa lúc mình bái sư, vị sư phụ đỡ đầu này cũng chỉ mới ban cho một món thượng phẩm pháp khí thôi, đồng thời còn nói gạt mình rằng bà ấy nghèo rớt mồng tơi, trên người chỉ còn lại món đó có giá trị mà thôi rốt cuộc khiến cho mình cảm động sâu sắc, thế nhưng bây giờ nhìn thấy thực lực khủng bố của bà ta, đừng nói gì mấy món pháp khí, cho dù là pháp bảo cũng chẳng thành vấn đề rồi.

Tuy nhiên bấy nhiêu cũng chưa đáng nói tới, điều quan trọng là bà ấy lại để cho mình đơn thân độc kiếm chạy từ khu vực Nhạn Nam sang Nhạn Bắc thế này, lỡ như mình bị giết chết giữa đường thì sao?

Đúng là có một vị sư phụ như thế chỉ có thể nhẫn nại thôi, chứ quyết không thể nhẫn nhục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play