“Đừng mà! Phong lão huynh, chúng ta hoạn nạn có nhau sao huynh có thể nhẫn tâm đuổi đệ đi như vậy chứ...?”

Lý Đán vẫn mặt chay mày dạn bám theo sau Phong Nhược, ngày đó tuy bọn hắn đánh bại đám Ma hỏa bên trong huyệt động Thạch Tâm Trùng kia, nhưng cũng chính vì thế mà nhiệm vụ hộ tống đã thất bại hoàn toàn rồi, đáng lẽ Lý Đán định kiếm đường về phủ rồi, dẫu sao bọn họ vẫn chưa được xem như xâm nhập thật sự vào Điệp Vụ Sơn Mạch, do đó có quay trở lại cũng chỉ mất mấy ngày đường mà thôi.

Thế nhưng Phong Nhược lại khăng khăng tiến về phía trước, bởi vì hắn có chuyện quan trọng nên phải đến khu vực Nhạn Bắc, nên mới thuận tay nhận luôn nhiệm vụ hộ tống này, vì vậy Lý Đán muốn quay trở về thì buộc phải đi một mình.

Thế nhưng những chuyện đã trải qua như ác mộng kia đã khiến cho hắn sợ hãi từ trước rồi, nếu như đám Ma Hỏa ấy thật sự bị tiêu diệt thì có lẽ hắn vẫn còn chút can đảm để trở về khu vực Nhạn Nam một mình, nhưng trớ trêu thay đám Ma Hỏa đó lại chạy thoát được mới chết, hơn nữa trước khi rời đi còn thốt ra mấy lời hung ác, dù là nhắm vào Phong Nhược nhưng ai biết chắc người đầu tiên Ma hỏa kia tìm có phải là hắn hay không?

Trong lúc liều mạng, thanh kiếm ngũ phẩm của hắn đã bị thiêu trụi rồi, còn thanh Bôn Lôi Kiếm mà Phong Nhược đưa cho cũng đã trả lại, chẳng lẽ hắn dám trở về khu vực Nhạn Nam với hay bàn tay trống không à? Chỉ sợ chưa đi được bao xa thì hắn phải trao thân vào bụng linh thú rồi!

Vậy nên chẳng còn cách nào khác, Lý Đán đành phải kiên trì bám theo Phong Nhược mà thẳng tiến về hướng khu vực Nhạn Bắc!

Trên đoạn đường này, rốt cuộc Lý Đán thật sự được mở rộng tầm mắt, càng giúp cho hắn thật sự hiểu thêm về thực lực thâm sâu khó lường của Phong Nhược, không chỉ sở hữu loại Ngự kiếm thuật khủng bố mà kẻ nhìn bề ngoài chẳng ra gì kia rõ ràng đang nắm giữ đến hai loại pháp thuật thuộc tính khác nhau, hơn nữa số lần phóng thích còn cao hơn nhiều so với tu sĩ khác, với lại bộ Sạn Tuyết trên người hắn dường như được đặc chế nên phẩm chất cực kỳ tốt!

Càng khiến cho Lý Đán cảm thấy tự ti chính là đôi giày chiến kia của Phong Nhược, dựa theo suy đoán của Lý Đán thì phẩm chất của nó e rằng cao hơn phạm trù của pháp khí rất nhiều!

Mà những điểm này dường như mới chỉ là một góc của một tòa núi băng to lớn, nếu như tính thêm con Dơi đã đạt đến cấp năm đỉnh phong và con Nhện với khẩu vị có thể gọi là biến thái kia thì chắc chắn Lý Đán sẽ không nghi ngờ gì nữa mà phán ngay một câu... cho dù phải đối mặt với một tu sĩ Trúc Cơ hậy kỳ, thì kẻ thua có thể là người kia chứ chưa hẳn là Phong Nhược!

Chính vì những lý do này nên nỗi sợ hãi trong lòng Lý Đán vẫn tăng lên từng ngày, mãi đến khi bước chân đến Điệp Vụ Sơn Mạch thì sự sợ hãi này đã đạt đến một độ cao mới!

Đương nhiên Lý Đán không phải sợ Phong Nhược, mà là y sợ đám Ma Hỏa đã để lại những lời cay độc kia, hắn dám khẳng định không phải trong một thời gian ngắn... hay một khoảng thời gian rất dài trong tương lai, chắc chắn đám Ma hoả kia chưa chắc có thể làm gì được Phong Nhược!

Ngược lại bản thân hắn lại không giống như vậy, nếu hắn rời khỏi Phong Nhược thì nói không chừng một ngày nào đó hắn sẽ bị đám Ma Hỏa kia cắn nuốt cho hả giận!

Vì thế Lý Đán đã lập tức đưa ra một quyết định mà hắn tự cho là rất sáng suốt, đó là trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, bằng mọi giá hắn phải ở bên cạnh Phong Nhược mới được, đến ngày nào đó tên Ma Hỏa đáng giận kia bị giết chết mới xong!

“Ta nói rồi, dù sao ngươi cũng có tu vi Trúc Cơ trung kì, chỉ cần trong lòng ngươi không sợ, đến lúc đối mặt với đám Ma Hỏa kia... dù không thể thắng thì cũng có năng lực tự bảo vệ mình...”

Phong Nhược hết sức tận tình khuyên nhủ, hắn cũng không mong ngày nào cũng có một cái bóng đi theo phía sau thế này.

“Cho ta xin đi! Phong lão huynh ngươi xem, hiện giờ đệ ngay cả một thanh kiếm vừa tay cũng không có, đừng bảo là đám Ma Hỏa kia, ngay cả hai con linh thú của huynh ta cũng đánh không lại đó! Hơn nữa Thương Nguyệt thương hội ở khu vực Nhạn Bắc chỉ có một phân chi nho nhỏ, trong đó thực lực cao nhất cũng chỉ là một tên Trúc Cơ trung kỳ, bọn họ cũng không bảo vệ ta được đâu! Ít ra ngươi cũng phải dẫn ta về khu vực Nhạn Nam chứ? Nếu không thì ngươi cứ xuống tay hạ sát ta đi, ta cũng chẳng muốn vướng phải tình trạng rõ ràng đã chết rồi mà kết quả vẫn phải sống nhăn răng không biết gì!”

Lý Đán dường như đã hạ quyết tâm rồi, nói cách nào hắn cũng phải đi theo!

Phong Nhược nhìn sang Lý Đán với ánh mắt không còn gì để nói, hắn hơi rầu rĩ mà gõ gõ đầu, “Được! Thế nhưng ta phải nói trước, có lẽ ta phải dừng chân ở khu vực Nhạn Bắc này ba hay năm năm gì đó, ngươi cũng đừng có hối hận...”

“Hì! Huynh yên tâm, đừng nói ba hay năm năm, Dù có tám năm hoặc mười năm ta cũng không quan tâm!”

Lý Đán cười nói, kỳ thật hắn đã sớm tính toán hết rồi. Với mối quen biết trong khoảng thời gian qua, hoàn toàn có thể nhìn ra được tên Phong Nhược này dù không thể coi như rất tốt, nhưng ít ra hắn cũng không phải quá xấu xa, và một điều quan trọng nữa là thực lực của hắn rất mạnh mẽ, tuy không biết hắn chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc như khu vực Nhạn Bắc này làm gì, nhưng nếu có thể thừa cơ làm quen hay bồi đắp mối quan hệ tốt hơn thì cũng không tệ, mai sau lúc trở về khu vực Nhạn Nam nếu có nhiệm vụ gì đó tương đối khó khăn nữa thì mình không ngại gọi hắn!

Đối với suy nghĩ trong lòng của Lý Đán, hiển nhiên Phong Nhược không biết được, giờ đây hắn còn đang đau đầu một chuyện khác, đó là làm cách nào mới có thể tìm ra người sư phụ hờ thần bí của mình? Hắn cũng không dám tin rằng chỉ cần mình vào đến Tuyết Nhạn Thành thì sư phụ sẽ lập tức xuất hiện!

Hơn nữa Phong Nhược vẫn còn cách nghĩ khác, đó chính là Mộ Hàn Yên kêu mình đến khu vực Nhạn Bắc này tuyệt đối không phải là đơn giản nhớ mình, phải biết rằng nguy hiểm trên đoạn đường này thật là đúng như tên của nó, chẳng lẽ bà lại không lo lắng cho đệ tử thân truyền duy nhất của bà bị giết chết sao?

“Phong Nhược, rốt cuộc huynh muốn đến khu vực Nhạn Bắc làm gì? Đệ có thể tìm người của Thương Nguyệt thương hội đến hỗ trợ thêm” Lý Đán đứng bên cạnh thấy Phong Nhược trước sau vẫn trầm tư không nói, lập tức không kềm được nên mở miệng hỏi, dù sao việc của Phong Nhược xử lý xong càng sớm thì bọn họ cũng có thể rời khỏi khu vực Nhạn Bắc này càng sớm!

“Thương Nguyệt thương hội? Không, tạm thời vẫn chưa cần! Trước tiên chúng ta đi đến nước Yến ở lân cận Thanh Vân Sơn đã!”

Phong Nhược trầm ngâm rất lâu, lúc này mới chậm rãi nói, nơi ấy xem như quê hương của hắn, từ sau khi mười hai tuổi bị ép đi nhập ngũ, đến nay hắn vẫn chưa từng trở về lần nào, những hình ảnh trong ký ức hắn chỉ có thể mơ hồ thấy được một gốc cây cổ thụ cần đến mười mấy người mới có thể vây quanh, còn có một mái nhà tranh với từng sợi khói bếp bay lên dưới ánh nắng chiều, ngoài ra còn một con chó vừa bẩn vừa hôi, tối ngày chỉ biết “gâu gâu...” sủa loạn!

“Dù sao cũng phải trở về nhìn một tý !”

Nghĩ thế, lập tức Phong Nhược tùy ý chỉ một phương hướng, rồi lại để cho con Dơi quỷ lông trắng tự bay thẳng về phía trước, còn bám sát ở phía sau chính là Lý Đán lộ vẻ vô cùng buồn chán, phi hành tọa kỵ của hắn là một con Đao Phong Chiến Ưng cấp năm, cũng được xem như một loại dị thú cường đại, đôi cánh nó giống như lưỡi đao sắc bén, khi vẫy cánh rất có khí thế!

Hơn nữa thần thông bổn mạng của Đao Phong Chiến Ưng này khá biến thái, nó sẽ không phun ra Hàn Băng Tiễn, Hỏa Diễm hay Phong Nhận từ trong miệng như phần đông linh thú khác, mà toàn bộ dựa vào đôi cánh vừa sắc vừa cứng kia, chỉ cần tần suất vỗ của đôi cánh này đạt đến một mức độ nào đó, thì sẽ hình thành một cỗ đao khí cực kỳ đáng sợ!

Khoảng cách công kích của đao khí này cũng không quá xa, chỉ có thể hiệu quả trong vòng ba mươi trượng, thế nhưng phạm vi công kích lại rất rộng, hơn nữa góc độ công kích cũng quỷ quyệt vô cùng!

Quan trọng hơn là Đao Phong Chiến Ưng có thể khiến cho tốc độ phi hành của mình bộc phát trong thời gian ngắn, thậm chí có thể lên tới gấp ba lần, chỉ cần mục tiêu công kích bị nó nhìn trúng là có thể ngay trong thời gian vài nhịp thở tức khắc công kích thẳng vào trước mắt đối thủ, sau đó phóng thích cổ đao khí đáng sợ kia, cơ hồ chắc chắn địch thủ phải bị giết mà khó thể nghi ngờ gì nữa!

Điểm nguy hiểm hơn chính là loại đao khí này chỉ sinh ra trong lúc Đao Phong Chiến Ưng vỗ cánh cực nhanh, điều này cũng có nghĩa trước khi nó kiệt sức thì nó có thể không ngừng thi triển ra đao khí như thế! Chỉ nội điều này thôi, đã biết rõ con Dơi quỷ lông trắng không thể sánh bằng rồi!

Có thể hình dung ra một tọa kỵ vừa công kích rất nhanh trong khoảng cách ngắn, hơn nữa vừa phóng ra đao khí trí mạng thì đáng sợ đến dường nào!

Ít ra Phong Nhược buộc phải thừa nhận rằng muốn chống lại lưỡi đao khí này thì chắc chắn phải có phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ, hoặc cần có tốc độ né tránh hết sức linh hoạt mới được!

Thế nên, dù cho con Dơi quỷ lông trắng đã là cấp năm đỉnh phong, nhưng trừ khi dãn được khoảng cách ra xa, nếu không trên cơ bản nó chẳng phải là đối thủ của Đao Phong Chiến Ưng này!

Về phần Ngân Giáp Thiên Thù rõ ràng có tính năng phòng ngự đủ mạnh đấy, nhưng một con linh thú không có cánh như nó thì làm gì được bay trên trời như chim chứ!

Cũng chính vì thế mà Phong Nhược rất quyết tâm và thèm khát tìm cách nhanh chóng thăng cấp cho con Dơi quỷ lông trắng, thế nhưng dựa theo lời của Lý Đán thì Đao Phong Chiến Ưng này trên thị trường trước giờ không mua được, muốn thu phục nó cũng khó khăn vô cùng, hắn sở hữu được con ưng này chính là do trong một lần hắn chấp hành nhiệm vụ thương hội, rồi tình cờ nhặt được một quả trứng Đao Phong Chiến Ưng, sau đó đem về nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn.

Đương nhiên, ở phương diện khác thì không hẳn Đao Phong Chiến Ưng kia có thể sánh được con Dơi quỷ lông trắng của Phong Nhược, nói ví như lúc bay đường trường, sức chịu đựng của con Dơi quỷ lông trắng càng mạnh thì tốc độ sẽ càng nhanh hơn!

Nếu trong đêm tối, năng lực cảnh giác của con Dơi quỷ lông trắng lại càng vượt xa Đao Phong Chiến Ưng, vì thế nên đôi lúc Phong Nhược còn cảm thấy hai con này là một cặp trời sinh mới đúng, theo thứ tự ưu điểm là cận chiến và đi xa, nếu được bổ sung thêm Ngân Giáp Thiên Thù có lực phòng ngự mạnh mẽ thì quả thực có thể gọi là tổ hợp hoàn mỹ nhất rồi!

Với tốc độ của con Dơi quỷ lông trắng và Đao Phong Chiến Ưng, Phong Nhược cùng Lý Đán vẫn phải tốn thời gian hai ngày mới đến được phạm vi vùng Thanh Vân Sơn, thế nhưng lúc này... Phong Nhược lại bị lạc đường!

“Không phải chứ! Huynh lại không thể tìm ra vị trí quê nhà của mình sao? Con nít mười hai tuổi ắt hẳn không phải quá ngây dại, dù cho hơn hai mươi năm chưa về quê lần nào thì cũng phải có chút manh mối chứ? Lẽ nào lúc ấy huynh thật sự rất khờ khạo à!”

Lý Đán ngồi trên con Đao Phong Chiến Ưng vừa nói vừa rảnh rỗi lượn vòng trên không, phía mặt đất gần nghìn trượng ở phía dưới là một ngọn núi nhỏ trông rất bình thường thậm chí có thể xem là khó tìm thấy, đúng hơn có lẽ đó chỉ là một gò đất nhỏ mà thôi, kế đến là một dòng sông nhỏ cạn kiệt trông rất thảm thương chảy quanh phía trước ngọn núi.

Dưới chân núi có lác đác vài căn nhà tranh rách nát, hàng rào xiên vẹo ngã trái ngã phải, cùng với đám gà trống gà mái chạy lung tung, còn có đàn ngỗng kêu quạc quạc nữa, ngoài ra có hai con chó đang nằm ngáp gió, có lúc cắn nhau có khi lại châu đầu ghé tai như đang thầm thì to nhỏ gì đó, tóm lại thật sự... thật sự... là một mảnh đất hỗn tạp.

Nếu buộc Lý Đán tìm kiếm một chỗ có thể khiến cho người thấy đỡ hơn đôi chút, thì có lẽ đó chính là bờ sông khúc khuỷu đằng kia và cả cây liễu rũ trông khá tươi tốt đó nữa, vì như thế ít ra cũng xem như không đến nỗi quá gai mắt!

“Biết đâu khi còn bé ta rất thô kệch, bình thường ngoài việc cởi truồng phơi nắng hay trèo cây nhặt trứng chim ra, có vẻ như cũng chưa từng làm việc gì khác có ý nghĩa cả, ây da... xem ra ta thật sự bị lạc đường rồi. Đi thôi... đến Tuyết Nhạn Thành nào!”

Phong Nhược khẽ thốt ra chậm rãi, nhưng từ trong ánh mắt lại hiện lên một nỗi cô đơn ngập tràn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play