“Nhanh nào ! Mọi người hãy chạy theo Lý Đán đi, ta sẽ giúp đoạn hậu cho”

Sắc trời hoàng hôn rọi lên sườn núi vẫn chỉ thấy sương mù giăng giăng, không thể nào nhìn rõ được ánh mặt trời đang chói lọi như lửa cháy hừng hực, quang cảnh xung quanh vẫn âm u tựa như gương mặt trơ trơ của cương thi suốt vạn năm không thay đổi.

Phong Nhược đứng trên lưng Ngân Giáp Thiên Thù mà huy động Mị Ảnh kiếm, trong tích tắc liền tiêu diệt đám Thạch Tâm Trùng cấp năm đang bu lại xung quanh, đám trùng này có hình dạng tương tự như loài kiến thông thường, nhưng kích thước nó to như báo, hơn nữa trên lưng lại có một cặp cánh không tương xứng chút nào, nhờ có cặp cánh này mà chúng có thể lướt đi rất nhanh trong phạm vi ngắn, thật ra thứ khiến cho người ta cảm thấy chán ghét nhất lại chính là... số lượng của Thạch Tâm Trùng này, chúng nhiều vô số kể, không thể nào giết hết được.

Đúng ra cũng chỉ có thể than cho số phận của bọn người Phong Nhược sao kém may mắn mà thôi, vốn cả ngày trời trước đó bọn họ dự định dừng chân trên sườn núi này, vì thế Phong Nhược đã bỏ công ra dò xét hai lần mà vẫn không phát hiện ra điều gì bất ổn, do đó bọn họ mới chọn ở lại nơi này. Nhưng không ngờ ngay lúc huyệt động được mở ra hoàn tất thì vô số con Thạch Tâm Trùng không từ nơi đâu chui ra như thủy triều ào ạt, tức khắc khiến cho bọn Phong Nhược trở tay không kịp.

Cũng may nhờ có Phong Nhược và Ngân Giáp Thiên Thù ở cuối cùng để đoạn hậu, nên mới giúp gánh bớt áp lực cho mấy tên hộ vệ thương hội kia, nếu không phải như thế bọn họ đã tử nạn ít nhất vài người rồi.

“Vèo vèo...” Hai mũi Hàn Băng Tiễn từ trong mỏ của con dơi lông trắng bắn ra nhanh tựa tia chớp, trong nháy mắt đã xuyên thủng qua thân hình của hơn chục con Thạch Tâm Trùng, hơn nữa thân thể bọn chúng tức khắc bị đóng băng hoàn toàn.

Vốn đây chính là thần thông của riêng loài dơi lông trắng này, tuy lực sát thương rất hữu hiệu nhưng Hàn Băng Tiễn của loài dơi lông trắng này chỉ có thể thi triển được vài chục lần mà thôi, cho nên khi đối mặt với hằng hà sa số Thạch Tâm Trùng thế này cũng khiến cho nó khó lòng chống nỗi.

Thế nhưng nếu so sánh khả năng công kích từ xa của dơi lông trắng này, rõ ràng Ngân Giáp Thiên Thù lại càng thích hợp hơn với tình huống cận chiến khi nó ra tay chém giết cực kỳ thoải mái và đã tay thế này, bản thân của Ngân Giáp Thiên Thù vốn có lực phòng ngự cực cao, cho nên cả đám Thạch Tâm Trùng cấp năm đó căn bản không còn đường chống cự, chỉ cần tám cái chân bén như lưỡi dao kia cứ lia qua lia lại, lập tức hơn chục con Thạch Tâm Trùng ở xung quanh bị chém đứt lìa, cơ bản chẳng còn con nào có thể tới gần nó được.

Tuy nhiên nếu đem so với Phong Nhược thì rõ ràng Ngân Giáp Thiên Thù còn kém hơn lão đại của nó một quảng, bởi vì phạm vi công kích của Mị Ảnh Kiếm bao quát một khu vực khoảng trăm trượng, hơn nữa khó lòng sánh kịp với tốc độ và khả năng linh hoạt của thanh kiếm này, hơn nữa nhờ sau này được cường hóa thêm Ngũ Hành Thạch trung phẩm có thuộc tính Kim nên độ sắc bén tăng lên rõ rệt, dường như trong nháy mắt mà đã có vài chục con Thạch tâm trùng bị chém chết rồi.

Vì thế cho dù số lượng Thạch Tâm Trùng từ trên sườn núi ào ạt tiến lên không ngừng, tuy nhiên Phong Nhược vẫn là người chiếm ưu thế.

“Tấn công vào ngay chỗ lối ra huyệt động kìa”.

Lúc này bọn người Lý Đán vừa bay lên được không trung cũng lập tức tham gia chém giết, ngoại trừ Lý Đán ra thì mức độ công kích Ngự Kiếm Thuật của mấy tên hộ vệ thương hội xem ra còn kém cỏi, nhưng dù sao cũng có thể gánh bớt được phần nào áp lực đang đè lên Phong Nhược.

Tuy nhiên lúc này trong lòng Phong Nhược bất chợt trỗi lên một cảm giác bình tĩnh như chưa từng có, tuy thân hắn đang đứng đó nhưng ý niệm của hắn lại có thể bao quát hết toàn bộ tình hình chiến trường, trong một chút mơ hồ nào đó hắn có cảm giác như không phải bản thân mình đang thi triển Mị Ảnh Kiếm trực tiếp công kích đám Thạch Tâm Trùng này, mà chính là ý niệm của hắn đang trực tiếp thực hiện điều đó.

Quả thật hình thức công kích này lại càng thêm sắc bén, càng thêm nhanh chóng và chuẩn xác, tuy nhiên lạ một điều là pháp lực tiêu hao không nhiều như lúc trước nữa.

Trong trạng thái kỳ lạ này, hắn bất chợt cảm nhận ra toàn bộ chiến trường chỉ còn lại vô số những con Thạch Tâm Trùng mà không thấy bất kỳ điều gì khác, thậm chí cả thanh Mị Ảnh Kiếm của hắn cũng dường như không còn tồn tại nữa.

Nói đúng hơn là thanh Mị Ảnh Kiếm đã hoàn toàn hòa tan vào trong ý niệm của Phong Nhược rồi, thật khác với lúc trước khi ý niệm chỉ được bám dính lên trên thân của Mị Ảnh Kiếm mà thôi.

Chuyện này chẳng khác nào vị thế bỗng chốc đổi từ khách sang chủ, lại tựa như đã tìm ra chân lý ở cuối con đường vậy, tại nơi đó bỗng nhiên thấy được biển rộng trời cao, rồi xuất hiện ở trước mặt hắn là một cõi trời đất vô cùng rộng lớn.

Chỉ trong nháy mắt khi cõi đất trời rộng lớn này được mở bung ra, ý niệm của Phong Nhược tựa như được hóa thành một vị vua chúa hiệu triệu thiên hạ, tự do tung hoành.

Ngay thời khắc này, tức là ngay lúc biến thành vị chúa tể trong toàn bộ chiến trường này, bỗng nhiên từ trong ý niệm xuất hiện một thứ vừa như là vô hình, lại tựa như vật hữu hình.

Theo đó, thứ lực lượng này càng ngày càng mạnh lên, đồng thời ý niệm của Phong Nhược cũng ngày càng rõ rệt hơn, cuối cùng cũng hóa thành thực chất, chính là kiếm ý.

Ngay lúc Phong Nhược đang cảm nhận rõ ràng dường như kiếm ý của mình có thể hóa thành thực chất, thì đồng thời cũng là lúc Đột Kiếm Quyết vốn đã từ lâu hắn chưa nắm được, nay lại bỗng chốc tựa như mưa thuận gió hòa mà trong lòng hiểu thấu một cách hết sức tự nhiên.

“Phong Nhược ! Mau lui lại nhanh, có một con Thạch Tâm Trùng cấp sáu bay ra kìa, nếu ngươi không lui sẽ không còn kịp nữa”.

Lúc này thật giống như Phong Nhược đang sống trong cõi mộng, tiếng kêu của Lý Đán bất chợt lúc đầu còn nghe mơ mơ màng màng, sau đó càng ngày càng rõ hơn, rồi kế tiếp âm thanh của đám Thạch Tâm Trùng ở xung quanh cũng nghe rõ ràng hơn, đồng thời ở phía xa nhất trong tầm mắt của Phong Nhược thấy được một con Thạch Tâm Trùng cực lớn, to chừng mấy trượng hơn, toàn thân có màu vàng nhạt đang bò lên từ huyệt động, nó chỉ cần há miệng ra trong khoảnh khắc liền xuất hiện một vệt vàng nhạt xé gió bay thẳng đến một tên hộ vệ thương hội vốn chậm chân, tức khắc chém hắn và phi hành tọa kỵ ra làm đôi, bộ trang phục Sạn Tuyết vốn đang mặc trên người tựa như một tờ giấy mỏng, cơ bản không còn chút tác dụng phòng ngự nào cả.

“Đây không phải là giấc mơ...”.

Thanh âm của Phong Nhược vẫn lạnh nhạt như trước, hắn khoanh hai tay lại, thoáng như đang tựa lan can, phong thái nhẹ nhàng thoải mái giống như đang lắng nghe tiếng gió, thưởng thức ánh trăng vậy.

Lúc này tay phải hắn hơi vung lên, bỗng nhiên thanh Mị Ảnh Kiếm vốn còn bay lượn ở phía xa xa đột nhiên sinh ra linh tính, trong chớp mắt ánh sáng xanh trên thanh kiếm tỏa ra sáng rực, bên trong quầng sáng này có chứa vô số sợi tơ vàng, chỉ cần con Thạch Tâm Trùng nào bị quầng sáng này quét qua đều bị nát thành trăm mảnh.

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ Thạch Tâm Trùng trong phạm vi mười trượng chung quanh bị quét sạch không còn một mống, mà hình thù quầng sáng phát ra từ thanh Mị Ảnh Kiếm nhìn từ xa trông giống con giao long cao vài chục trượng đay bay vút lên không trung, quả thật luồng kiếm ý này mãnh liệt đến nỗi khiến cho đám người Lý Đán vốn đã chạy ra xa hơn trăm trượng cũng có cảm giác chấn động tâm can.

“Rít... rào...”

Đến lúc này con Thạch Tâm Trùng Vương mới cảm nhận được mối nguy hiểm đang rình rập, nó liền quay đầu lại phát ra một tiếng “Xì...” rồi phun ra ba lưỡi đao xé gió màu vàng nhạt.

Tuy nhiên thần thái của Phong Nhược vẫn bình tĩnh như mặt nước, kiếm quyết lập tức lưu chuyển, tức khắc thanh Mị Ảnh Kiếm vốn đã được dung nhập làm một với tia kiếm ý bất chợt xé rách màn sương mù hư vô dày đặc phía trước, tràng cảnh này trông tựa như trời đất bỗng bị nứt toát ra, những nơi thanh kiếm đi qua cho dù là màn sương mù dày đặc hay đám Thạch Tâm Trùng đi nữa, thậm chí những khối đá nhô lên trên mặt đất đều bị chém thành bột phấn.

Ngay khi luồng kiếm khí chém ngang chém dọc này đạt tới đỉnh điểm, thì xuất hiện một cổ khí tức ác liệt vô cùng lăng lệ, tràn đầy sát khí lập tức tập trung vào con Thạch Tâm Trùng Vương màu vàng nhạt kia.

“Đột Kiếm Quyết...”

Ngay khi tiếng hét chói tai của Phong Nhược vừa vang lên, bỗng một tia hào quang trắng sáng như tuyết đột nhiên nổ tung lên, cùng lúc đó từ trung tâm tia sáng này bùng phát ra vô số trận cuồng phong, nhất thời bề mặt của toàn ngọn núi như bị bong tróc ra sạch sẽ.

Đợt cuồng phong này tựa như đã nằm ẩn mình trong trời đất từ trước, nó xuất hiện bất chợt mà không có một dấu hiệu nào báo trước.

Hiện tại trong khu vực lân cận trên ngọn núi này hầu như không tìm thấy được con Thạch Tâm Trùng nào nữa, chúng bị dọn dẹp sạch sẽ đến nỗi người ta còn ngỡ rằng bọn chúng chưa từng xuất hiện vậy.

Thật ra, đúng là vẫn còn lại một con, đó chính là Thạch Tâm Trùng Vương đã đạt tới cấp sáu đỉnh phong, chính xác là nó sắp đột phá lên cấp bảy.

Thế nhưng lúc này đây, ngay giữa thân hình khổng lồ của nó đã xuất hiện thêm một lỗ thủng to đùng, hơn nữa nó đã bị chết từ lúc nào rồi.

Diễn biến bất ngờ này đã khiến cho đám người Lý Đán đang ở trên cao ngó xuống mà trợn mắt há mồm, cho đến khi thanh Mị Ảnh Kiếm phát ra âm thanh kêu gào réo rắt tựa như tiếng rồng ngâm, rồi nhẹ nhàng chui vào vỏ kiếm thì bọn họ mới giật mình tỉnh lại, sau đó đồng loạt ngước nhìn bóng dáng thẳng tắp cô độc kia, ngay cả người có tu vi Trúc Cơ trung kỳ như Lý Đán vẫn cảm nhận được một khoảng cách chênh lệch quá lớn.

Lý Đán thầm nghĩ bản thân hắn vốn có Ngự Kiếm Thuật rất mạnh, đồng thời cũng có thể thi triển ra loại kiếm quyết tuy không gọi là cao cấp lắm như Đột Quyết Kiếm, thậm chí hắn còn nắm giữ thêm vài loại kiếm quyết khác nữa, nhưng hắn biết rõ Đột Kiếm Quyết của hắn tuyệt đối không thể công phá được lực phòng ngự của con Thạch Tâm Trùng Vương vàng nhạt kia.

Thế mà Phong Nhược lại có thể làm được.

“Sao hắn có thể ngưng kết kiếm ý thành thực chất được chứ!?!?!”

Ngay thời khắc này bất chợt Lý Đán có cảm giác hồn phách bay đi mất, tựa như bản thân mình đang nằm mơ vậy.

“Các người có nằm mơ không đấy? Cùng thu dọn chiến trường đi, tối nay chúng ta sẽ tạm trú trong hang Thạch Tâm Trùng này”.

Tiếng nói của Phong Nhược tuy không lớn lắm, thậm chí không khác chi lúc bình thường nhưng do hắn vừa mới triển lộ ra một sức mạnh quá chân thật, nên khiến cho cả đám người Lý Đán mất tự chủ mà răm rắp nghe theo.

“Ngân Giáp ! Đi lục soát một chút xem sao”.

Sau khi Phong Nhược dẫn theo Ngân Giáp Thiên Thù đi đến bên cạnh thi thể của Thạch Tâm Trùng Vương kia, rồi bất đắc dĩ mà ra lệnh tiếp cho Ngân Giáp Thiên Thù. Quả thật Đột Kiếm Quyết quá phiền phức, một khi đánh chết được đối thủ nhất định phải trổ ra một lỗ thủng to đùng trên thân thể đối phương mới chịu, mà ngặt một nỗi bộ phận bị mất đi trên thi thể đó lại toàn là những thứ có giá trị nhất.

Có thể trong đó có Ngũ Hành Thạch, còn có rất nhiều máu huyết, thậm chí có cả những tài liệu chuyên dành cho luyện chế linh đan nữa, thế nhưng hiện tại hắn cũng chỉ biết lắc đầu không thôi với thi thể bị thủng một lỗ lớn như thế này.

Tuy nhiên thi thể dù chỉ còn lại như vậy nhưng cũng có giá trị cực lớn, Phong Nhược cũng đã từng gặp qua linh thú cấp sáu thậm chí là cấp bảy kìa, nhưng rõ ràng đây chính là loại linh thú biến dị hoàn toàn mà hắn mới thấy qua, nhất là con Thạch Tâm Trùng Vương đã chuyển sang màu vàng nhạt rồi nên có lực phòng ngự mạnh mẽ đến cỡ nào chứ, nếu không phải nhờ Phong Nhược có thể thực chất hóa kiếm ý của mình, đồng thời lại lĩnh ngộ được Đột Kiếm Quyết thì e rằng hậu quả của đám người bọn họ sẽ thật khó nói.

Cho nên thi thể của con linh thú cấp sáu đỉnh phong này có thể bán được với mức giá cực cao.

Hơn nữa thần thông có hình dạng lưỡi đao gió lốc màu vàng nhạt được con Thạch Tâm Trùng Vương này thi triển ra cũng không tầm thường chút nào, nếu không phải do kiếm ý của Phong Nhược đã hoàn toàn dung hợp với Mị Ảnh Kiếm rồi, thật sự hắn cũng muốn luyện chế bộ hài cốt linh thú này thành một thanh kiếm cấp năm ấy chứ, hắn dám chắc phẩm chất phải tốt hơn thanh Mị Ảnh Kiếm một bậc, hơn nữa thêm vào thần thông có hình lưỡi đao gió lốc cũng đã khiến cho người người thèm khát.

Lúc này tên Lý Đán kia hơi do dự một chút rồi bước đến gần Phong Nhược, sau khi chần chừ một lát hắn mới đề nghị: “Phong Nhược, ta ra giá một vạn viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp, ngươi có bán bộ thi thể này không?”

“Bán cho ngươi à ?”

Phong Nhược mỉm cười rồi xoay đầu lại nhìn qua Lý Đán.

“À... không phải, ta... ta chỉ muốn bộ xương bên trong mà thôi, còn những thứ khác có thể không cần tới, thật ra ta tính luyện chế một thanh kiếm cấp năm mà thôi”.

Dưới ánh mắt soi mói của Phong Nhược làm cho Lý Đán nói năng có hơi lộn xộn một chút, bởi vì hiện nay Lý Đan đã hoàn toàn thừa nhận một sự thật đó là cho dù tu vi của hắn có cao hơn Phong Nhược một tầng đi nữa, nhưng nếu giao thủ với nhau chắc chắn hắn không phải là đối thủ.

“Ha ha Lý đạo hữu quá khách khí, như vầy đi... nếu như con nhện của ta không có hứng thú với bộ thi thể này thì ta sẽ tặng ngay cho đạo hữu, thấy thế nào?” (*)

Bộ dạng của tươi cười của Phong Nhược trông vô cùng vui vẻ.

(*) Nguyên văn: “Ha ha Lý đạo hữu quá khách khí, như vầy đi... nếu như con nhện của ta không có hứng thú với bộ thi thể này thì ta sẽ tặng ngay cho đạo hữu, đương nhiên đạo hữu có thể lấy phiếu tháng (phiếu bình chọn truyện sáng tác) để đổi cũng được, thấy thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play