Phong Nhược đối với tiến trình đi tới Tuyết Nhạn Thành thuộc Liên minh tu tiên Nhạn Bắc chẳng sốt ruột cho lắm, dù sao cũng do gần đây vị sư phụ đỡ đầu tỏ vẻ thần bí, thôi thì để cho bà ấy chờ lâu hơn một chút có sá gì chứ?
Huống chi khoảng cách từ khu vực Nhạn Nam muốn đến Nhạn Bắc đâu phải chỉ hơi xa thôi, đồng thời cũng chẳng có Truyền Tống Trận để đi cho nhanh, hơn nữa hắn cũng chưa chuẩn bị đầy đủ mọi thứ thì làm sao vượt qua được quảng đường dài đằng đẳng này chứ? Lỡ như giữa đường đụng phải hiểm nguy thì tính sao? Nên biết rằng ở vùng tiếp giáp giữa hai khu vực Nhạn Nam và Nhạn Bắc còn có ngọn núi to đùng đến mấy vạn dặm, thật sự hung hiểm khó lường.
Ngay lúc này Phong Nhược đang đứng tại cửa ra vào của Chấp Sự Tả Điện để chờ Đường Thanh và Bành Việt, bởi vì hắn nghĩ Thanh Vân Sơn dù sao cũng ở ngay khu vực Nhạn Bắc, cũng nên lên tiếng nhắn cho hai người bọn họ một chút, tính ra từ trước đến giờ mối thân tình của Đường Thanh với đám người Khúc Vân và Khổng Phi cũng không nhạt, hơn nữa bọn họ đã là bằng hữu từ xưa đến nay rồi, vì thế hắn tranh thủ chuyển giúp mấy câu chắc cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Về phần Lam Lăng dù sao nàng cũng có tư cách là đệ tử mới gia nhập Thượng Tam Viện, hiện tại cũng bị điều động đến Khô Mộc Hải rồi, không ngờ đúng lúc ngược đường với Phong Nhược.
“Hắc hắc... mấy năm không gặp được Phong Nhược ngươi, thế mà nay đã tiến cấp lên Trúc Cơ kỳ rồi”.
Sau tràng cười rộ, bóng dáng của bọn hai người Đường Thanh và Bành Việt rất nhanh chóng xuất hiện trước mặt Phong Nhược.
“Các ngươi cũng đâu có tệ, chẳng phải đã tiến cấp lên Luyện Khí hậu kỳ hết rồi sao, phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ đuổi kịp ta cho coi, à... gần đây đám người Mạc Vô Ngân kia có làm khó dễ gì các ngươi không?”
Phong Nhược mĩm cười mà hỏi thế, kỳ thật sở dĩ hắn có thể nhanh chóng tiến cấp lên Trúc Cơ kỳ là do nhiều nguyên nhân, còn hai người Đường Thanh và Bành Việt đây có tốc độ tu luyện không tệ chút nào, ít ra cũng có thể đạt trình độ bậc trung trong đám đệ tử Trấn Thiên Tông, hơn nữa hiện tại bọn hắn mới chừng hai mươi, hai mốt tuổi thôi, chỉ cần không quá xui xẻo thì vài chục năm sau tiến cấp lên Trúc Cơ kỳ cũng chẳng thành vấn đề.
“Hắc hắc... cả đám đó trước đây đã bị Ngự Kiếm Thuật của ngươi dọa khiếp nên cũng thu mình qua một thời gian ngắn, hơn nữa do lão đại của bọn chúng là Mạc Vô Ngân được gia nhập vào Thượng Tam Viện nên chẳng dám làm càn như trước nữa, đương nhiên hiện tại hai người bọn ta không đến nổi kém cỏi lắm đâu, ít ra cũng có chút danh tiếng trong Khinh Vân Viện đấy”.
“Đường Thanh cười ha hả với vẻ rất đắc ý, rõ ràng trong lời nói tràn ngập tự tin.
“À đúng rồi, Phong Nhược ngươi tìm chúng ta có chuyện gì? Hay là tính tuyên bố nhiệm vụ gì à? Ây da... ta nói với ngươi như vầy, sau này ngươi có nhiệm vụ gì mà ban thưởng phong phú thì phải ưu tiên cho chúng ta đấy, bởi vì bọn ta còn phải chiếu cố cho một đám tiểu đệ nữa, còn những thứ ngươi bỏ đi như linh đan hạ phẩm, trung phẩm,... hay pháp khí gì đó cứ thảy hết cho bọn ta là được rồi”.
“Sặc...” Phong Nhược vừa nghe qua liền đờ người ra, rồi hắn lập tức cười ha hả: “Tất nhiên không thành vấn đề, ta cũng dự định tu tập luyện khí đây, nên tương lai luyện chế được bao nhiêu pháp khí hạ phẩm ta sẽ đưa hết cho các ngươi vậy”.
“Ngươi mới bắt đầu tu tập luyện khí thôi à? Thật sự khó lòng chờ được đến lúc ngươi luyện chế ra pháp khí hạ phẩm, e rằng phải mất cả chục năm nữa đấy, ngươi cũng nên biết ta đã bắt đầu tu tập luyện khí từ năm chín tuổi, thế mà hiện tại mới chỉ có thể luyện được thanh kiếm tam phẩm mà thôi, còn về phần pháp khí thì có thể miễn cưỡng thông qua được, nhưng luyện chế trong mười lần cũng chỉ có thể thành công được một lần mà thôi, hơn nữa con đường luyện khí này rất tốn kém Ngũ Hành Thạch, bản thân ta còn thiếu nợ tên Đường Thanh đây năm mươi hai viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp đây này” Bành Việt vừa kể lể vừa mơ màng sợ hãi nhớ lại.
“Ngươi có nói quá hay không thế? Ta còn tính trong mười năm sẽ luyện chế ra được một bộ pháp khí đây này” Phong Nhược liền trợn mắt há mồm cho ý kiến.
“Hắc hắc... tóm lại ngươi cứ thử qua sẽ biết, bản thân ta hiện tu tập luyện đan khá thoải mái, trước mắt đang chế thử Hoạt Lạc Đan, chỉ cần ta có thể luyện chế thành công thì tính ra thu nhập hàng năm sẽ có thể vượt qua cả Ninh Viễn khi xưa rồi” Lúc này khuôn mặt của Đường Thanh lại bộc lộ dáng vẻ hết sức đắc ý.
“Vậy tốt rồi, không bàn tiếp chuyện này nữa, sở dĩ hôm nay ta muốn tìm các ngươi là vì sắp tới ta sẽ đi đến Liên minh tu tiên Nhạn Bắc, đến lúc đó nói không chừng sẽ gặp được bọn Khúc Vân và Khổng Phi, các ngươi có cần ta chuyển lời gì không?”
Vừa nghe qua câu nói của Phong Nhược, hai người Đường Thanh và Bành Việt đều liếc nhìn nhau nhưng lại trầm ngâm một lát, hồi lâu sau Đường Thanh mới lắc đầu bảo: “Thôi đi, nói gì nữa chứ! Từ lúc bọn hắn phản bội lại Thiên Cơ Viện thì giữa chúng ta đã không còn gì để nói nữa rồi, Phong Nhược ngươi đơn phương đi về Nhạn Bắc à? Theo ta nhớ rõ, dường như từ khu vực Nhạn Nam đến Nhạn Bắc không có Truyền Tống Trận, nên quảng đường mấy vạn dặm thật không chỉ đơn thuần là hung hiểm mà thôi, ngươi đừng bảo rằng do không tìm thấy ả yêu nữ ưng ý kia nên bây giờ muốn đi tự sát ư?”
“Hắc hắc... tự sát cái đầu ngươi đấy, đương nhiên ta sẽ không có khả năng đi một mình rồi, hôm nay ta tìm hiểu thử nhiệm vụ, chủ yếu là kiếm xem có nhiệm vụ nào được cùng mấy đồng môn huynh đệ ra ngoài rèn luyện và tăng cường kiến thức một phen. À... các ngươi đừng xem thường ta chứ, cho dù có gặp nguy hiểm đi nữa ta cũng có đủ năng lực để chạy trốn mà” Phong Nhược nghe thế bèn cười hắc hắc nói.
“Như vậy cũng tốt, hay là thế này dù gì chúng ta cũng muốn tiễn ngươi một đoạn đường, nhân tiện đề cập tới nhiệm vụ gần đây bọn ta có nhận một nhiệm vụ có thể nói là biến thái, vừa lúc đang do dự không biết có nên rũ theo một tên Ngoại viện đi theo hay không, thôi thì nếu Phong Nhược ngươi có thể sắp xếp được thì đồng hành với chúng ta cho dãn gân cốt chút cũng được” Đường Thanh bỗng nhiên đề nghị.
“À... nhiệm vụ ngon cỡ nào? Dù gì hai ngày tới ta cũng chẳng có việc gì làm mà” Phong Nhược nói ra có vẻ như không thành vấn đề, thật vậy với thực lực bây giờ của hắn mà đi nhận Ngọc giản nhiệm vụ màu đỏ đúng là không gây chút áp lực nào.
“Đây không phải là Ngọc giản nhiệm vụ màu đỏ, mà do Thương Nguyệt thương hội ban bố ra, còn đây là Ngọc giản nhiệm vụ, ngươi hãy nhìn qua sơ lược về chú giải của Thương Nguyệt thương hội đó kìa, cần phải có ít nhất năm tên tu sĩ có tu vi đạt Luyện Khí hậu kỳ mới có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, tuy nhiên phần thưởng lần này lại hết sức phong phú” Đường Thanh nói xong liền lấy ra một chiếc ngọc giản có khắc hình tiêu chí là vầng trăng tròn, chỉ có điều phía trên vầng trăng tròn đó ánh lên màu đỏ, nói cách khác đẳng cấp của ngọc giản này cũng tương đương với Ngọc giản nhiệm vụ màu đỏ của Trấn Thiên Tông, tuy nhiên thời gian gần đây nhiệm vụ của Thương Nguyệt thương hội đều được ban thưởng phong phú hơn Ngọc giản nhiệm vụ màu đỏ của Trấn Thiên Tông, tất nhiên cũng đồng nghĩa với nhiệm vụ nguy hiểm hơn.
“Đi đến trung tâm Thanh Lâm Hồ bắt cho được Ngân Lân Xà Ô? Mà yêu cầu buộc phải để cho con rắn vảy bạc đó không bị chết đi cũng không bị thương tổn, phần thưởng là hai trăm viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp, một bộ pháp khí trung phẩm, đồng thời được tăng thêm năm trăm độ cống hiến cho Thương Nguyệt thương hội”.
Quả nhiên nhiệm vụ này ban thưởng phong phú, chỉ có điều nó quá khó khăn đối với cỡ đám tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, bởi vì Phong Nhược đã từng đến Thanh Lam Hồ rồi, rõ ràng chỉ mới ở khu vực gần bờ hồ thôi đã có vô số Xà Ô cấp bốn, huống chi là càng vô ngay trung tâm của Thanh Làm Hồ, hơn nữa con rắn vảy bạc kia nhất định ít ra là Xà Ô cấp năm đồng thời sẽ rất khó tìm thấy, nếu không thì sao phần thưởng lại cao đến như thế.
“Được rồi, ta sẽ dẫn theo bọn ngươi, tuy nhiên về việc có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không đành phải xem cơ may của các ngươi rồi, nếu như có thể mò ra được con rắn vảy bạc kia thì thôi, ngược lại đừng trách ta à” Phong Nhược khẽ mĩm cười nói ra.
“Hắc hắc... đương nhiên rồi, nếu như chúng ta ở đó tìm suốt ba ngày mà không gặp được con Ngân Lân Xà Ô, thì xem ra vận khí của chúng ta quá tệ, à đúng rồi... muốn gọi thêm mấy người nữa?” Đường Thanh lặng lẽ cười cười.
“Không cần đâu, ba người chúng ta là đủ rồi, bây giờ xuất phát luôn đi”.
Phong Nhược vừa nói xong tiện tay giải phong ấn con dơi lông trắng, tuy nhiên tọa kỵ phi hành của hai người bọn họ vẫn không có gì thay đổi, chỉ là Kên kên cấp ba mà thôi, rõ ràng bọn chúng sau khi nhìn thấy con dơi lông trắng kia lập tức sợ hãi tới mức không dám nhúc nhích nữa.
“Thôi được rồi, các ngươi cứ nhảy hết lên đây đi, nhưng tại sao không chịu sắm tọa kỵ phi hành cấp bố chứ, theo ta nhớ cũng chẳng phải thuộc dạng quý hiếm gì đâu” Phong Nhược nói ra mà không được thoải mái cho lắm, quả thực hắn không biết tính sao nữa, rõ ràng so tốc độ giữa Kên kên cấp ba với con dơi lông trắng này chẳng khác nào mặt đất với bầu trời.
“Hừ... ngươi nói nghe dễ dàng quá, một con Kên kên cấp bốn ít ra phải tốn năm mươi viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp mới có thể mua được, riêng ta phải lo luyện đan nữa nên để dành mua sắm các loại linh thảo hoặc làm phần thưởng cho mấy lần tuyên bố nhiệm vụ, ngươi xem tiểu tử Bành Việt này còn thê thảm hơn ta nữa , hắn vì muốn tăng cường độ thuần thục của luyện khí đành phải tiêu tốn hết sạch, chẳng những thế còn nợ ta một đống Ngũ Hành Thạch nữa đấy, mặt khác cũng phải thường xuyên chiếu cố cho bọn tiểu đệ nữa, nếu như không phải bị túng quẫn thế này hà cớ gì phải tiếp nhận cái nhiệm vụ biến thái này làm chi chứ, thật sự lâm vào tình trạng này ta chợt thấy trân trọng thời điểm còn dưới trướng của Lam Lăng sư tỷ quá, khi đó ta cần gì phải suy nghĩ nhiều thứ thế này chứ”.
Vừa bò lên lưng thênh thang của con dơi lông trắng kia, Đường Thanh vừa cảm khái mà lên tiếng phàn nàn.
“Có cần phải than đến như vậy không? Thật giống như ta đã làm liên lụy tới ngươi vậy, ráng chờ đến khi nào ta luyện chế ra được pháp khí trung phẩm đi, lúc đó ta sẽ trả hết cả vốn lẫn lời cho ngươi” Bành Việt đang ngồi bên cạnh ngược lại rất từ tốn, trả lời một cách hết sức an tỉnh.
Chăm chú nghe được đoạn đấu võ mồm của Đường Thanh và Bành Việt mà Phong Nhược vô cùng cảm khái, quả thật rất khó quên khi trải qua quảng thời gian đó.
Lúc này tốc tộ bay của con dơi lông trắng rất nhanh, mặc dù nó chở thêm hai người Đường Thanh và Bành Việt trên lưng nhưng cũng không chậm hơn bao nhiêu, quả thật tình hình này khiến cho hai người bọn họ luôn phải xuýt xoa mà không ngừng tấm tắc, hâm mộ.
Nên biết rằng rất khó kiếm được linh thú phi hành cấp năm, huống chi là một linh thú phi hành biết chiến đấu nữa chứ, quả thật rất khó kiếm được trên thị trường, chỉ có thể thông qua phương pháp ngự thú mà thu phục được thôi.
Khoảng hơn một canh giờ sau, ba người nhóm Phong Nhược đã bay đến một khu vực rất lớn ngập tràn từng tầng sương mù màu xám vây quanh phụ cận Thanh Lam Hồ, căn bản con dơi lông trắng không dừng lại thêm chút nào, mà nó trực tiếp vọt thẳng vào trong, rõ ràng do con thú này được gia tăng thực lực do đó trở nên tự tin hẳn lên, nếu như để cho hai người Đường Thanh và Bành Việt tiến vào trung tâm của Thanh Lam Hồ e rằng phải trả một giá rất lớn.
Tuy nhiên phạm vi của Thanh Lam Hồ thật sự quá rộng lớn, chu vi của nó rộng chừng mấy ngàn dặm, Ngay lúc Phong Nhược điều khiển phương hướng cho con dơi lông trắng bay gần nửa ngày trời, chợt nhìn thấy phía trước có một hòn đảo cực lớn, tấp nập. Trên hòn đảo này không thấy chút cỏ cây nào, khắp nơi chỉ thấy toàn màu đen của nham thạch, hơn nữa ở phía trên này có một đám sương mù màu xám hơi kết tinh chút ít.
“Hai người các ngươi cẩn thận một chút, lúc nào cũng phải chuẩn bị sẳn Vạn Linh Đan, bởi vì đám sương mù xám này có thể có chất độc”.
Phong Nhược quay qua dặn dò hai người Đường Thanh và Bành Việt một câu, rồi lúc này mới ra lệnh cho con dơi lông trắng này hạ xuống dưới.
Có điều còn chưa đợi đến lúc con dơi cấp này này tới gần mặt đất, lập tức thấy hai vật thể ngăm đen dài vài chục trượng, trên lưng con Xà Ô này còn mọc thêm hai cánh bằng thịt đang đánh thẳng tới, tức thì nó há miệng bắn ra hơn chục mũi thủy tiễn, rồi lập tức rãi đầy vào đúng khu vực mà con dơi lông trắng đó có thể đáp qua để tránh né.
Tuy nhiên tốc độ của Phong Nhược lại nhanh hơn, hắn vừa bấm kiếm quyết lập tức thanh Mị Ảnh Kiếm sau lưng chợt phá không phát ra một tiếng “Véo...”, lúc này ánh sáng màu xanh ở giữa thanh kiếm cứ nhấp nháy liên tục rồi xẹt qua thân của hai con Xà Ô đó, rồi sau đó nhanh chóng bay về vỏ kiếm, chỉ có điều toàn bộ quá trình này chỉ diễn ra trong thời gian cực ngắn mà thôi.
Ngay lúc này hơn chục mũi thủy tiễn mới bắn tới nơi, nhưng căn bản con dơi lông trắng này không cần tránh né, tức khắc nó vận chút sức lực ra cặp cánh bằng thịt, kế tiếp bỗng phát sinh ra một luồng gió mạnh lập tức thổi bay hoàn toàn mấy mũi thủy tiễn kia sang một bên, cơ bản đám thủy tiễn đó bị lực lượng có đẳng cấp mạnh mẽ áp chế triệt để.