Có rất nhiều nhóm tuần tra có cùng cảnh ngộ với năm người Phong Nhược cho nên sau khi nhờ Kim Bất Không liên lạc giúp cuối cùng bọn hắn đã hợp tác với một nhóm khác của Ngọc Dương Tông, mỗi người bỏ ra sáu viên Ngũ hành thạch hạ phẩm, bốn viên còn lại thì hai nhóm thay phiên nhau bổ sung, dù sao để qua hết được một ngày một đêm ở đây ít cũng cần bố trí hai tòa Chính Phản Cửu Tinh Trận Pháp!
“Ta là Từ Dương, đệ tử nội môn của Ngọc Dương Tông, đây là ba sư đệ của ta, lần lượt là Triệu Diệp, Bàng Trạch, Công Tôn Quý, còn kia là sư muội Lục Nguyệt!”
Năm người đệ tử của Ngọc Dương Tông rất khách khí, hơn nữa nhìn qua cũng thấy bọn hắn có quan hệ rất tốt, chỉ huy nhóm là Từ Dương rất có uy chứ không giống với nhóm của Phong Nhược, Lãnh Khiếu Thiên chỉ có danh mà thôi, tất cả thành viên đều bằng mặt mà không bằng lòng.
Sau khi giới thiệu qua một lượt mỗi người liền lấy ra sáu viên Ngũ hành thạch hạ phẩm góp vào, vì Từ Dương có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ nên mọi người mặc định hắn là người bố trí trận pháp, lúc hắn chuẩn bị chọn bừa một chỗ để dựng trận thì Phong Nhược sau khi nhìn bốn phía mấy lần bỗng nhiên ngăn lại, mỉm cười nói:”Từ sư huynh, để ta dựng trận có được không?”
“À!” Từ Dương tỏ vẻ kinh ngạc nhưng liền cười rồi nhã nhặn nói:”Được! Ai làm cũng được mà!”
“Này Phong Nhược! Ngươi nghĩ rằng trình độ dựng trận của mình còn cao hơn cả Từ sư huynh sao?” Những sư đệ sư muội cùa Từ Dương ngồi đó còn chưa nói gì mà Chu Bình đã khinh thường xen vào.
“Ha ha! Không nói như thế được, kỹ năng dựng trận cũng không liên quan quá lớn đến tu vi! Huống chi ở đây linh khí cũng rất thiếu thốn, ai dựng trận cũng vậy thôi!” Từ Dương cười lớn rồi chậm rãi giải thích.
Nghe Từ Dương nói như thế Phong Nhược cũng không so đo nhiều mà chỉ liếc nhìn Chu Bình một cái rồi tiếp nhận sáu mươi tư viên Ngũ hành thạch hạ phẩm, sau đó đi ra hơn mười trượng phía bên trái, ở gần đó đã có sáu tòa Chính Phản Cửu Tinh Trận Pháp được bố trí, những nhóm khác không tìm được chỗ nghỉ nên đều phải mò ra đây!
Cẩn thận quan sát thêm một lần nữa lúc này Phong nhược mới bố trí sáu mươi tư viên Ngũ hành thạch hạ phẩm vào những vị trí khác nhau, sau đó còn lấy thêm những pháp khí dựng trận rồi âm thầm dùng tâm niệm khắc!
Chưa hết thời gian một chén trà nóng ánh sáng màu trắng liền tỏa ra, tòa Chính Phản Cửu Tinh Trận Pháp đã được bố trí xong, tuy thật sự Phong Nhược đã cố tình kéo dài thêm thời gian khắc trận để người khác không nghi ngờ nhưng dù sao thế này cũng đã nhanh gấp đôi tu sỹ bình thường rồi, lần này không chỉ bọn người Từ Dương mà đến cả Chu Bình luôn tỏ vẻ khinh khỉnh cũng đều ngạc nhiên há mồm trợn mắt!
“Thì ra Phong sư đệ là cao thủ bố trận! Hôm nay coi như chúng ta được mở rộng tầm mắt, nói thật nếu để ta dựng trận thì ít cũng phải mất thời gian gấp đôi thế này!”
Từ Dương nhịn không được liền tán dương, nhưng hắn lại thấy tò mò nên hỏi tiếp:”Nhưng ta vẫn có chút thắc mắc, vì sao Phong sư đệ lại bố trí trận pháp chỗ này, chẳng lẽ trong đó có điều gì huyền diệu ư?”
“Ha ha! Có gì huyền diệu đâu chứ? Từ sư huynh đề cao đệ quá rồi, sở dĩ đệ bố trí trận pháp chỗ này chủ yếu dựa vào vị trí của sáu tòa trận pháp kia, một khi có chuyện phát sinh ngoài ý muốn thì nhờ dựng trận ở đây mà ta sẽ không phải chịu cảnh bị tập kích ở hai đầu, chỉ có vậy thôi!”
Phong Nhược cười ha hả rồi phán bừa, hắn cũng không việc gì phải nói hết mọi chuyện, thật ra nguyên nhân chính hắn dựng trận ở đây là nhằm lợi dụng thiên địa nguyên khí tỏa ra từ sáu tòa trận pháp kia, sau đó bố trí trận pháp của mình nương theo đó để tạo ra một vùng nhỏ có khí cơ thiên địa nguyên khí lưu chuyển!
Cũng nhờ như vậy mà chắc chắn tòa Chính Phản Cửu Tinh Trận Pháp của bọn hắn sẽ vững chãi và tồn tại được lâu hơn, nhưng như thế vẫn chưa gọi là ảo diệu, làm cho Phong Nhược thỏa mãn nhất là khi hắn bố trí trận pháp ở đây còn có thể tạo thành một cái mắt xích liên kết cả sáu tòa Chính Phản Cửu Tinh Trận Pháp kia lại với nhau, do đó dựa vào nhau thành một khối, an toàn hơn nhiều!
Dựa theo suy tính của hắn, chỉ cần các tu sỹ bên trong sáu trận pháp kia không tự tiện thay đổi linh tinh trận pháp thì bày tòa trận pháp này có thể duy trì được thời gian một ngày mà không xảy ra vấn đề gì!
Đương nhiên hắn sẽ không nói cho bọn người Từ Dương biết việc này, mà bọn hắn cũng tuyệt đối không thể tự mình nhìn thấy! Kể cả người có khả năng khắc trận pháp bằng tâm niệm như Chu Vũ cũng chưa chắc có thể biết được, bời vì phương pháp này hắn học được từ những gì Cửu Tuyệt Lão Nhân ghi lại.
Lúc này nghe được mấy lời giải thích bâng quơ của Phong Nhược đám người Từ Dương, Lãnh Khiếu Thiên cũng không nghi ngờ gì, bời vì bố trí trận pháp này khó có thể có được thêm tác dụng nào nữa.
“Được rồi, mọi người tiến vào trong trận pháp, tiết kiệm thời gian còn tu luyện nào! Ở cái đất Khô Mộc Hải này không được phép chủ quan một chút nào hết, mà Lãnh sư đệ này, ta đề nghị mười người chúng ta thay phiên nhau cảnh giới cho yên tâm nhé!” Xong xuôi mọi việc Từ Dương đứng lên nói.
“Vâng, cũng tốt, Từ sư huynh nói rất đúng, ban ngày để chings ta cảnh giới đi!” Đối với sự cẩn thận của Từ Dương, Lãnh Khiếu Thiên hoàn toàn đồng tình, nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn bốn người Phong Nhược thì lại khó xử không biết làm thế nào, Chu Bình, Ngạn Đình và Đổng Vực đã sớm ngồi khoanh chân tu luyện, tỏ vẻ không muốn đi canh gác…còn Phong Nhược, hắn vừa mới bố trí xong trận pháp, chắc chắn đã tiêu hao pháp lực, chẳng lẽ còn bắt hắn đi cảnh giới nữa.
Đang lúc Lãnh Khiếu Thiên bực bội định đi ra ngoài thì Phong Nhược bỗng nhiên cười nói:”Lãnh sư huynh, hôm nay để ta canh gác cho! Dù sao đi ban ngày vẫn an toàn hơn mà!”
“À! Vậy thì tốt rồi! Tiếp theo ta sẽ bảo bọn hắn thay phiên nhau đi ra ngoài canh gác!” Lãnh Khiếu Thiên oán hận nhìn bà người Chu Bình, nhưng dù sao hiện tại hắn không có cách nào khác!
Cười nhạt một tiếng Phong Nhược cũng không nói thêm điều gì nữa mà xoay người rời đi, hắn sở dĩ xung phong làm việc này cũng không phải nhằm mục đích giải vây cho Lãnh Khiếu Thiên mà thật sự có nguyên nhân khác, bời vì hắn có Mộc Linh Tinh trong tay nên không cần quá nhiều thời gian tu luyện bổ sung pháp lực, mà bây giờ cứ ngồi trong trận pháp thì thật là lãng phí thời gian, sao hắn có thể ngồi chơi một cách vô ích như vậy được chứ?
Cho nên không bằng lợi dụng cơ hội này đi ra ngoài luyện tập Đột Kiếm Quyết mà hắn còn chưa hiểu rõ thì hơn!
Trước đây không lâu tại U Minh Lâm dưới tình huống khẩn cấp hắn đã thi triển thành công Đột Kiếm Quyết một lần rồi, đáng tiếc nó trôi qua quá nhanh nên hắn không kịp nắm được kiếm ý, đến tận hôm nay hắn vẫn không thể nào quên được việc đó.
Vốn hắn còn nghĩ sau khi lịch lãm rèn luyện xong liền quay trở về Hỏa Linh Tuyền bế quan một thời gian ngắn để luyện kiếm, sau khi kiếm ý tăng thêm một cảnh giới mới thì luyện tập Đột Kiếm Quyết.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Thị Huyết Yêu Long đột ngột xuất hiện làm đảo lộn mọi tính toán của hắn, cuối cùng lại bị đày ra Khô Mộc Hải khốn nạn này, hơn nữa kẻ địch năm xưa còn thù lù ra đấy, đúng là vạn bất đắc dĩ, cho nên dù sao hắn cũng muốn nắm thế chủ động, ít cũng phải luyện tập thành công Đột Kiếm Quyết mới được!
Nhưng ở đây không có Hỏa Linh Tuyền cho hắn rèn kiếm ý nên biện pháp duy nhất là tự tạo áp lực cho bản thân mình!
Ra khỏi trận pháp Phong Nhược liền chạy thẳng ra ngoài hơn trăm trượng, lúc này mới tìm một cồn cát tương đối cao khoanh chân ngồi xuống, từ nơi này có thể bao quát toàn bộ động tĩnh trong phạm vi mười trượng, như vậy cũng đủ để hắn ứng phó với mọi chuyện rồi!
Tất nhiên đó là nói vậy chứ hắn tin cũng không có gì xảy ra, đây là biên giới của Khô Mộc Hải nhưng cũng vô cùng nắng gắt, mặt trời chưa lặn thì đám linh thú cũng không dám chui lên mặt đất, mà về phần Mộc Yêu chắc ở chỗ này cũng chả có!
Hít sâu một hơi Phong Nhược bắt đầu bấm kiếm quyết gọi Mị Ảnh bay ra khỏi vỏ rồi điều khiển nó lơ lửng trước mặt mình, tiếp đó dùng ý niệm thăm dò từng chỗ một trên thân kiếm!
Đây là phương pháp ngốc nghếch mà hắn nghĩ ra, ý niệm vốn vô hình còn kiếm khí thì hữu hình, muốn làm cho cả hai hòa hợp với nhau thì nhất định phải dựa vào ngoại lực, ví dụ như Hỏa Linh Tuyền ở Trấn Thiên Tông, hoặc là các nơi có năng lượng vô cùng tinh thuần giống như vậy.
Bây giờ hắn không có những điều kiện đó thì chỉ còn cách dựa vào nghị lực của chính bản thân mình mà thôi, để cho ý niệm từ từ thăm dò tìm hiểu kiếm khí, phương pháp này đúng là không ai có thể tưởng tượng được, khó hơn cả đàn gảy tai trâu, vì trâu nó không hiểu gì nhưng ít nhất nó còn nghe thấy, còn việc hắn đang làm bây giờ chẳng khác nào ngồi thủ thỉ tâm sự cùng với một tảng đá cả!
Nếu vào thời gian trước chắc Phong Nhược cũng không tin vào phương pháp này, nhưng hiện tại hắn lại có lòng tin rất vững chắc, hắn đinh ninh sẽ cùng Mị Ảnh liên hệ được, cũng giống như ngày trước tại U Minh Lâm, hắn cũng vừa nghĩ thoáng qua đã có thể dẫn động kiếm thi triển Đột Kiếm Quyết rồi!
Điều hắn thiếu bây giờ, chính là một cơ hội!
Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời càng thiêu đốt khó chịu, cát dưới chân nóng rực như được rang trên lò than, hơi nóng phả mù mịt, khắp nơi ánh vàng chói mắt làm cho người ta không có chỗ nào có thể trốn tránh, thậm chí khó chịu đến muốn ngừng thở!
Nhưng Phong Nhược vẫn ngồi im lìm như một bức tượng, trên trán mồ hôi ướt đẫm!
Đương nhiên đây không phải do hắn nóng quá mà bị như vậy, với pháp lực bây giờ thì từng đó vẫn chưa làm hắn cảm thấy quá mức nóng nực, mà đây là kết quả của việc dùng ý niệm tìm hiểu Mị Ảnh!
Bây giờ Phong Nhược cũng phải công nhận phương pháp hắn đang thực hiện quả là vô cùng ngớ ngẩn, tuy hắn cũng lờ mờ cảm nhận được Mị Ảnh nhưng đây là hiệu quả của thời gian trước hắn luyện kiếm trong Hỏa Linh Tuyền ở Trấn Thiên Tông, còn nãy giờ vẫn chưa có chút tác dụng nào hết.
“Hừ! Thị Huyết Yêu Long khốn nạn! Tiểu Mộc Yêu khốn nạn, để ta bắt được thì đừng có trách!”
Bất lực thở dài một tiếng, Phong Nhược thu hồi Mị Ảnh, qua mấy canh giờ vừa rồi tuy tiêu hao rất ít pháp lực nhưng ngược lại ý niệm thì bị vét gần sạch, vô cùng mệt mỏi, hắn bây giờ chỉ mong có nơi nào yên ổn chui vào ngủ một giấc ngon lành ba ngày ba đêm cho thỏa mà thôi!