Phong Nhược vẫn đang còn ngơ ngẩn thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở bên hồ vang lên.
“Phong Nhược, không phải ngươi đã đi vào bên trong Thủy Linh Đại Điện để tìm hiểu rồi sao? Có việc gì mà mới được hai canh giờ đã mò ra đây rồi? Cơ hội như thế này không phải dễ dàng có được đâu, mau đi vào trong đi!”
Không cần quay đầu lại nhìn Phong Nhược cũng biết ai đang nói! Thầm than thở một tiếng hắn mới cười hì hì xoay người lại.
“Tuyết sư thúc, ngươi đến lúc nào vậy? Thủy Linh Đại Điện dưới này chán ngắt nên ta mới đi ra ngoài dạo chơi một tý!”
“Đừng có nói linh tinh! Cơ may tu luyện không phải là trò đùa, ngươi có được cơ hội đi vào Thủy Linh Đại Điện là một cơ duyên không nhỏ, bỏ qua lần này về sau ngươi tiếc cũng không kịp đâu! Mau quay lại đi, chỉ có thời gian ba ngày mà đến bây giờ ngươi đã lãng phí mất hơn nửa ngày rồi đấy!”
Mộ Phi Tuyết tức giận trách mắng, nhưng lúc này Phong Nhược lại nhìn thấy nàng rất phong tình!
“Ai! Dưới kia thật sự buồn chán mà, à đúng rồi Tuyết sư thúc có thể nói cho ta biết một chút về lai lịch của Thủy Linh Đại Điện này không, biết đâu nghe xong ta lại hứng thú cũng nên!”
Phong Nhược vờ tỏ ra buồn rầu chán nản than thở, mà thật ra sau khi phát hiện bộ xương linh thú cực lớn dưới Thủy Linh Đại Điện hắn đã mất đi hứng thú tìm hiểu về nơi này rồi, bây giờ chỉ còn muốn biết chỗ này sao lại quan trọng như vậy mà thôi.
Mộ Phi Tuyết cũng không vội trả lời mà đôi mắt xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm Phong Nhược làm hắn luống cuống không biết làm sao cả, thiếu chút nữa đã bỏ chạy cho đỡ xấu hổ.
“Được rồi! Ngươi có lẽ là tu sỹ đầu tiên và cũng là duy nhất dám nói Thủy Linh Đại Điện không có gì thú vị, nếu đám người của Cửu Thần Cung nghe được mấy lời này chỉ sợ tức giận thổ huyết mà chết thôi!”
Mộ Phi Tuyết bỗng nhiên mỉm cười nói tiếp:”Thủy Linh Đại Điện cũng không phải do Cửu Thần Cung xây dựng nên mà thật ra cả Tu Tiên giới cũng không ai biết được lai lịch của Thủy Linh Đại Điện này, cũng không ai có thể tìm hiệu ngọn ngành mọi chuyện trong đó, năm xưa Cửu Thần Cung từng mời mấy trăm cao thủ của năm Đại tông môn tiến vào Thủy Linh Đại Điện tìm hiểu hơn năm trăm năm vẫn không biết thêm được điều gì!”
“Năm đó các cao thủ đã thử hết mọi phương pháp thậm chí còn định phá hủy tất cả nhưng không thể thực hiện được, theo như nghiên cứu thì phía dưới Thủy Linh Đại Điện có ít nhất mấy trăm loại trận pháp cường đại, mà những trận pháp này không chủ động công kích tu sỹ tiến vào cho nên dần dần trở thành nơi cho đệ tử Cửu Thần Cung đi vào tìm hiểu, tất nhiên những đệ tử ưu tú khác của các Đại tông môn chỉ cần thông qua khảo hạch cũng có được tư cách này! Tất cả cũng chỉ có thế, bây giờ ngươi đã có chút hứng thú nào chưa?”
“À, thì ra là như vậy!”
Phong Nhược thầm sợ hãi trong lòng, nếu đúng như lời Mộ Phi Tuyết nói thì chẳng phải vừa rồi hắn đã phá giải bí mật của Thủy Linh Đại Điện rồi hay sao, nghĩ đến đây hắn nhịn không được lại hỏi tiếp:”Tuyết sư thúc, Thị Huyết Yêu Long bây giờ đã ra sao rồi?”
“Thị Huyết Yêu Long? Thủy Linh Đại Điện có liên quan gì đến nó chứ?” Mộ Phi Tuyết nhìn Phong Nhược buồn bực nói:”Ta không thể hiểu nổi, ngươi không có gì để hỏi nữa à?”
“À không, không phải…”
Phong Nhược vội vàng chối bay chối biến.
“Được rồi, có đi vào Thủy Linh Đại Điện nữa không là chuyện của ngươi, ta không quản nữa nhưng ta vẫn có một lời khuyên…Một lần có thể dựa vào may mắn, hai lần có thể dựa vào may mắn nhưng cả đời ngươi không thể may mắn mãi được, điều ngươi cần chính là thực lực!”
Nói xong câu này Mộ Phi Tuyết nhìn Phong Nhược một cái thật sâu rồi quay người nhẹ nhàng rời đi!
“Tất nhiên ta hiểu rõ thực lực quan trọng như thế nào, hơn ai hết ta biết điều này!”
Nhìn thấy hình bóng của Mộ Phi Tuyết đã dần biến mất Phong Nhược mới thì thào lẩm bẩm, nhưng hắn cũng không có ý định đi vào Thủy Linh Đại Điện nữa, đối với hắn bây giờ mò mẫm trong đó hai ngày tu luyện không còn là vấn đề quan trọng, hắn có niềm tin sẽ còn quay lại nơi này bởi vì phong ấn ở đây rất có thể để giam giữ Thị Huyết Yêu Long!
Cho nên cứ cho là hắn có thể phá trận hắn cũng cân nhắc kỹ lưỡng, ít nhất hắn phải có được thực lực đủ để khuất phục Thị Huyết Yêu Long, nếu không cả Thương Ngô Giới này sẽ bị phá hủy mất!
Tiện tay nâng tiểu Mộc Yêu lên Phong Nhược quan sát nó thật lâu rồi thản nhiên nói:”Ta không quan tâm ngươi xấu hay tốt, cũng không quan tâm ngươi ở bên cạnh ta chỉ là sự trùng hợp hay có tính toán nhưng có một điều ngươi phải nhớ rõ, tất cả mọi việc đều phải nghe theo lời của ta nếu không ta cũng không ngại tự tay giết ngươi đâu!”
Nói xong lời này Phong Nhược liền đưa vào thân thể của tiểu Mộc Yêu một luồng pháp lực, lập tức tiểu Mộc Yêu hóa thành một vệt ánh sáng màu tím nhập vào trong người hắn, lần nữa biến thành đồ án nhỏ bằng cái móng tay, đây cũng là phương pháp khống chế tiểu Mộc Yêu mà hắn vừa lĩnh ngộ được lúc còn ở dưới Thủy Linh Đại Điện, chỉ cần có đủ pháp lực thuộc tính thủy là sẽ làm được, hình như nhóc con này rất mẫn cảm với linh lực hệ thủy!
Cô độc bước ra khỏi linh hồ Phong Nhược mặc trang phục Sạn Tuyết và Đạp Vân Chiến Ngoa vào rồi gọi một tên đệ tử chấp sự của Cửu Thần Cung dẫn đường đi về phía nơi tiếp đón đệ tử lịch lãm của Cửu Thần Cung, bây giờ trong đầu hắn tràn ngập suy đoán về Thị Huyết Yêu Long kia.
Căn cứ vào tình hình của tiểu Mộc Yêu hắn hoàn toàn có thể khẳng định bộ xương mà ngày đó hắn thấy ở Khô Mộc Hải vẫn còn sống, và bộ xương ở trong Thủy Linh Đại Điện rất có thể cũng còn sống!
Nhưng tại sao bộ xương ở Khô Mộc Hải còn sống mà thậm chí có thể là xương của Mộc Yêu lại không công kích hắn? Vì sao hắn chui dưới động quật lâu như vậy mà không bị bất cứ Mộc Yêu nào tấn công? Ngược lại Mộ Phi Tuyết mới bước chân vào đã bị đánh lén? Chẳng lẽ vì hắn có thể điều khiển Tiên Thiên Mộc Sát sao?
“Vị sư huynh, đã đến nơi tiếp đón khách rồi, mời huynh!”
Lúc này vị đệ tử Cửu Thần Cung dẫn đường mở lời liền cắt đứt dòng suy nghĩ của Phong Nhược, hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một tòa lầu các có chín tầng đẹp đẽ xa hoa xuất hiện trước mắt, bên trên có một bức hoành phi lớn đề ba chữ “Nghênh Tân Các”!
“À! Đa tạ sư đệ!” Phong Nhược vội vàng cảm ơn, đợi cho vị đệ tử kia rời đi hắn mới lắc đầu đi về phía Nghênh Tân Các.
Nghênh Tân Các này nhìn qua rất đẹp, ba phía là hồ, không gian rộng rãi thoáng mát, bên mặt hồ liễu rủ buông trong gió, giữa mặt hồ sen nở thơm ngát hương, rất hữu tình. Nhưng bây giờ Phong Nhược không có hứng thú thưởng ngoạn cảnh đẹp nơi này, sở dĩ hắn sớm rời khỏi linh hồ bởi vì bị phát hiện về Thị Huyết Yêu Long làm rối loạn suy nghĩ, mặt khác hắn còn phải nhanh chóng dùng Ngũ hành thạch trung phẩm thuộc tính kim cường hóa lên Mị Ảnh nữa!
Lần này đi lịch lãm rèn luyện vì kiếm ý còn quá yếu mà hắn ăn vô số thiệt thòi, sắp tới lại có cuộc tỷ thí nên hắn cần chuẩn bị thêm được tý nào hay tý ấy, ít nhất cũng phải cường hóa cho xong Mị Ảnh mới yên tâm được!
Tuy lần tỷ thí sắp tới hắn cũng không chắc mình có thể thắng lợi nhưng tuyệt đối không được làm trò cười cho thiên hạ, sỉ nhục bổn tông!
Hơn nữa lúc trước hắn đã vô tình thắng đám người Khuynh Lan Hiên một lần nên chắc chắn trong đợt tỷ thí này sẽ có rất nhiều đệ tử Cửu Thần Cung khiêu chiến, chẳng lẽ lâm vào cảnh này rồi còn có thể dùng mưu mẹo thủ đoạn được nữa hay sao? Nếu như thế thì không cần nói đến người khác mà ngay cả bản thân hắn cũng xem thường chính mình!
Mới bước chân vào Nghênh Tân Các Phong Nhược đã thấy trong phòng khách có hơn mười đệ tử Trấn Thiên Tông đang ngồi nói chuyện phiếm, nhưng những người này lại mang vẻ mặt cổ quái nhìn hắn.
“Chào các vị sư huynh!”
Phong Nhược chào một câu rồi muốn đi lên lầu!
“Phong Nhược! Khoan đã nào..! Không phải ngươi đang trong thời gian đi vào Thanh Tĩnh Linh Hồ tìm hiểu sao? Có chuyện gì mà đi ra nhanh như vậy?”
Một đệ tử lịch lãm rèn luyện bỗng nhiên mở miệng hỏi hắn.
“À! Tư chất của đệ kém cỏi nên tìm hiểu được cái gì đâu chứ! Mà ngồi đợi trong đó lâu rất buồn chán nên mới đi ra, vị sư huynh nào có hứng thú thì dùng lệnh bài của đệ đi xem một vòng này!”
Phong Nhược thuận miệng cười nói.
“Hả! Thật không?”
Nghe được lời này mười tên đệ tử lịch lãm liền nhảy dựng dậy điên cuồng lao tới!
“Hừ! Tất cả lui ra! Còn ra thể thống gì nữa!”
Ngay lúc này có một tiếng quát lạnh lẽo từ trên lầu truyền xuống, lại là Chu Vũ!
“Phong Nhược! Ngươi dựa vào may mắn chạy về đầu tiên thì cũng mặc ngươi, không lo ở lại Thanh Tĩnh Linh Hồ tìm hiểu đi còn về đây khoe khoang cái gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy về nhất lần này đã có thể đứng trên đầu bọn ta rồi hay sao?”
Nghe Chu Vũ nói xong mười đệ tử lịch lãm rèn luyện kia liền im lặng tránh sang một bên, cũng không trách được, trong Thượng Tam Viện Chu Vũ vẫn có uy danh rất lớn!
Phong Nhược tiện tay vẩy vẩy lệnh bài trong tay, cười nói:”Chu sư huynh nói đúng rồi đó, ta là loại người này thì đã sao? Khoe khoang một chút cũng chả sao cả, còn hơn những người bỏ đồng môn chạy trốn một mình a!”
“Phong Nhược, ngươi nói vậy có ý gì?” Chu Vũ tái mặt, giận giữ lạnh giọng nói!
“Ta có ý gì? Ha ha! Ta nào dám có ý gì chứ! Chu sư huynh nói trắng là trắng mà nói đen là đen thôi!”
Phong Nhược xoay đâu lại cười lạnh liếc nhìn Chu Vũ rồi bước thẳng lên lầu, ngày đó năm người Chu Vũ bỏ hắn lại một mình làm hắn vô cùng tức giận, tuy cũng chưa đến mức phải trở mặt với nhau nhưng trong lòng hắn đã chán ghét vô cùng rồi!
“Mọi việc không phải như ngươi nghĩ! Lúc ấy ta hạ lệnh lui lại nhưng lời đó cũng nói với cả ngươi! Lao ra xa trăm trượng rồi mới biết ngươi không chạy theo nên chúng ta lập tức quay trở lại, nhưng đến lúc đó ngươi đã bị thi quỷ cấp chín lôi đi rồi! Chuyện này ngươi có thể đi hỏi những người khác!”
Chu Vũ bỗng nhiên cao giọng giải thích!
“À? Thì ra là như vậy! Vậy cảm ơn Chu sư huynh rồi nhưng mà cũng phải cảm ơn trời đất đã chiếu cố đến ta nữa!”
Phong Nhược cười ha hả nhưng mặt vẫn lạnh như tiền, kỳ thật hắn biết rõ tuy lúc đó rất gấp gáp nhưng với thực lực của đám người Chu Vũ thì không có lý gì không phát hiện hắn bị cản lại cả!
Nhưng hắn cũng chẳng thèm so đo chuyện này làm gì, bởi vì ở cái thế giới này không có đạo nghĩa gì hết, thực lực quyết định tất cả, có thực lực thì gì cũng đúng!
Còn không có thực lực thì mãi là kẻ yếu, cho dù mình có đúng đi chăng nữa cũng vậy mà thôi!