Một mạch bò lên tới không gian chứa Mộc Linh Thạch, trước tiên Phong Nhược dùng thật nhiều bùn đất phong bế lối vào rồi mới lấy kén Tuyết Linh Tằm ra, hắn nghĩ trong hoàn cảnh linh khí nồng đậm như thế này thì tỷ lệ tiến cấp thành công của Tuyết Linh Tằm sẽ lớn hơn một chút.
Thu xếp ổn thỏa chiếc kén tằm đó, Phong Nhược lập tức đến gần Mộc Linh Thạch rồi khoanh chân ngồi xuống. Lúc trước khi còn ở bên ngoài, hắn đã vài lần nhìn qua khu rừng hai bên tiểu cốc cũng không hề phát hiện ra rừng cây có chỗ gì khác lạ, hơn nữa hắn cũng không có cách nào xác định được vị trí của viên Mộc Linh Thạch nằm ở chỗ nào dưới lòng đất, thế nên hắn cũng rất khó phân biệt được rốt cuộc loại linh mộc nào mới sinh ra viên Mộc Linh Thạch này.
Lại nói những loại linh thạch như thế này rất khan hiến trong tu tiên giới, dù cho vật ấy có tồn tại ở chỗ thiên địa linh khí tụ tập đi nữa thì vị trí xuất hiện căn bản không tuân theo bất kỳ quy luật nào, phải hoàn toàn dựa vào cơ duyên thâm hậu mới có thể đạt được. Giống như viên Mộc Linh Thạch này, có ai ngờ được ngay bên dưới lùm cây thoạt nhìn hết sức bình thường lại tồn tại loại bảo vật cỡ này chứ ?
Hơn nữa cho dù biết có khả năng này đi nữa, chẳng lẽ lại muốn đào bới khắp nơi trên đồi núi hay sao ? Chắc chắn không nghi ngờ gì nữa, muốn làm được thế đương nhiên rất gay go ! Miễn là người tu đạo nào có chút suy nghĩ sẽ không đi làm việc ngu ngốc thế này !
Khoanh chân ngồi xuống được hơn nữa ngày trời, sau đó Phong Nhược mới từ từ loại bỏ hết tạp niệm trong đầu, hắn không có biện pháp nào khác, do hắn chỉ mới bắt đầu tu luyện Thanh Vân quyết, nên không thể so với những tên đệ tử Thanh Vân Tông kia đã tu luyện từ lúc ba bốn tuổi, tuy những trận chiến trên chiến trường đã tôi luyện cho ý chí chiến đấu của hắn vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng bởi vì thế tâm tính của hắn không còn thuần túy như những tên đệ tử Thanh Vân Tông kia. Hắn chỉ mới cần nhập định thôi mà đã hao phí quá nhiều tâm niệm rồi, nếu không phải tâm trí hắn từ trước đến nay luôn kiên định thì chỉ sợ cho dù có sở hữu được loại bảo vật như Mộc Linh Thạch đi nữa, cũng chưa hẳn đạt được bao nhiêu thành tựu.
Đương nhiên trừ điều đó ra, vẫn còn nguyên do khác là do Phong Nhược chưa chính thức đạt được chân truyền mà người tu đạo cần phải tu luyện, tất nhiên Thanh Vân Quyết là công pháp trọng tâm của Thanh Vân Tông, thế nhưng nó lại chia ra làm mười ba cảnh giới, hôm nay hắn cũng chỉ nhận được trụ cột tâm pháp tầng thứ nhất thôi, ngay cả nhập môn cũng chưa tính tới, có thể nói hôm nay hắn đánh bậy đánh bạ mà tiến cấp lên được Luyện Khí sơ kỳ đã là may mắn lớn lắm rồi.
Đối với việc này, tuy Phong Nhược không hiểu lắm nhưng hắn vẫn biết rằng bản thân mình phải nhanh chóng đạt được tâm pháp Thanh Vân Quyết tầng thứ hai, nói cách khác, cho dù hắn có dựa vào Mộc Linh Thạch để cưỡng ép tăng tu vi lên tới Luyện Khí trung kỳ đi nữa, thì sau đó cũng bị đình trệ mà không thể tiến triển thêm nữa.
Bởi vì trong tu tiên giới, pháp lực là nền móng của thực lực, mà công pháp lại là nguồn cội của pháp lực, một bộ công pháp tốt tuyệt đối có thể khiến cho những người tu đạo có ưu thế tu tiên to lớn hơn !
Nhưng cũng chính vì vậy mà hầu hết các môn phái tu tiên đều vô cùng xem trọng việc truyền thụ công pháp tu hành, ví như Thanh Vân Tông, bọn Khúc Vân và Khổng Phi mặc dù là đệ tử gia nhập Thanh Vân Tông từ nhỏ nhưng cũng chỉ được truyền thụ đến tâm pháp Thanh Vân Tông ba tầng đầu tiên, trừ khi bọn hắn có thể tăng cấp lên Trúc Cơ Kỳ thành công, khi đó mới có thể được truyền thụ tâm pháp từ tầng thứ tư đến tầng thứ sáu.
Thế nhưng nghe nói trên dưới toàn bộ Thanh Vân Tông, dù cho là đệ tử đời thứ nhất có cùng thế hệ với chưởng môn đi nữa cũng chỉ có thể tu luyện tới tầng thứ chín của Thanh Vân Quyết mà thôi, còn bốn tầng cảnh giới sau cùng thì trong mấy ngàn năm nay chưa có ai tu luyện thành công.
Bởi vì biết rõ tầm quan trọng của Thanh Vân Quyết, nhưng đến hôm nay Phong Nhược cũng chưa có phương pháp giải quyết ổn thỏa, tuy quan hệ giữa Khổng Phi với hắn rất tốt, nhưng nếu muốn hắn tiết lộ tâm pháp Thanh Vân Quyết thì hiển nhiên không có khả năng rồi, vì vậy hắn cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi.
Một lúc sau Phong Nhược cũng đã hoàn toàn nhập định, kế đó toàn thân cũng tiến vào một cảnh giới huyền diệu, loại cảnh giới này tựa như ngủ mà chẳng phải ngủ, như thức mà không phải thức, đối với mọi thứ xung quanh hắn đều không cảm nhận được, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ hết thảy, chính xác mà nói... nó tựa như một tấm gương sáng phản chiếu mọi vật xung quanh vào bên trong, nhưng chính tấm gương lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Trong trạng thái nhập định này, tâm pháp Thanh Vân Quyết cũng lần lượt tự vận chuyển, bởi nhờ có linh khí dồi dào hỗ trợ, nên trừ khi là xảy ra biến hóa đặc thù hoặc do bị ngoại vật quấy rầy gì đó, nếu không thời gian nhập định thông thường ngắn nhất là ba ngày, lâu cũng cỡ mười ngày nữa tháng.
Chỉ có điều người tu đạo tìm đâu ra nguồn linh khí dồi dào như vậy, giống như đám đệ tử đời thứ ba của Thanh Vân Tông kia, tuy bên trong mỗi sân viện đều có trồng sẳn linh mộc cấp thấp, nhưng loại linh mộc này hấp thu thiên địa linh khí cũng không tính là quá nhiều, thường thì dù có tích góp vài ngày cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì tu luyện vài canh giờ mà thôi, vì vậy dù cho có nhập định liên tục thì lợi ích đạt được cũng rất ít ỏi.
Nhưng tình huống Phong Nhược lại có khác, viên Mộc Linh Thạch trước mặt hắn phát tán ra linh khí vô cùng dồi dào, hoàn toàn không có sự cố gây cho việc nhập định bị ngắt quảng do linh khí cung ứng không đủ. Trong tình huống này, bất tri bất giác pháp lực trong cơ thể Phong Nhược bắt đầu từ từ tích lũy, sau khi đạt đến mức cao nhất Thanh Vân Quyết lại tự vận chuyển chậm rãi đè nén xuống, một vòng tuần hoàn trông vô cùng đơn giản thế mà khiến cho pháp lực của hắn sinh ra biến hóa to lớn rất nhiều so với lúc trước, nếu ví pháp lực lúc trước chỉ giống như một nắm cát rời rạc, thì sau khi trải qua lần nhập định này, nắm cát ấy đã được cô đọng lại rất nhiều.
Bản thân Phong Nhược vẫn không hay biết rằng, ngay thời điểm pháp lực trong cơ thể hắn cô đọng từng chút một, thì chiếc kén Tuyết Linh Tằm kia cũng từ từ phát sinh biến hóa, nếu như hắn có thể quan sát cẩn thận thì sẽ pháp hiện ra chiếc kén của Tuyết Linh Tằm đang thu nhỏ lại một cách rõ ràng, hơn nữa xung quanh kén tằm còn chớp động hào quang khá yếu ớt, cảm giác này thật giống như có một sinh mệnh đang bắt đầu hô hấp vậy.
Không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng Phong Nhược cũng tỉnh lại từ trong nhập định, cảm giác này rất kỳ lạ, vừa giống như đã qua một giấc ngủ ngàn năm, lại tựa như chỉ mới thoáng qua trong chớp mắt, tuy nhiên sau khi hắn kiểm tra lại pháp lực trong cơ thể, thiếu chút nữa đã không kềm chế được hưng phấn mà la hét um sùm, trước giờ cũng không phải hắn chưa từng nhập định qua lần nào, nhưng những lần đó trên cơ bản chỉ có thể duy trì mấy nhịp thở mà thôi.
Còn hôm nay vừa trải qua lần nhập định này, lượng pháp lực của hắn mặc dù không tăng lên nhưng rõ ràng đã có biến hóa rất lớn so với lúc trước !
“Phù !” nội tâm Phong Nhược khẽ động, một cỗ pháp lực cuồn cuộn nhanh chóng truyền vào thanh đoản đao Ánh Nguyệt, dường như cùng lúc đó, quầng hỏa diễm lớn hơn một xích cũng hiện ra ngay lập tức, tốc độ thi triển so với lúc trước đã nhanh hơn vài phần, mà quan trọng hơn hết là luồng hỏa diễm kia giống như ẩn chứa lực công kích có uy lực không thể diễn tả bằng lời.
Sau một lúc mừng rỡ, ánh mắt Phong Nhược quét qua, lúc này mới chợt phát hiện ra không còn thấy chiếc kén tằm mình đã đem đến nữa ! Chuyện này lập tức dọa cho hắn muốn nhảy dựng, hắn vội vàng đứng lên tìm kiếm khắp nơi, nhưng rõ ràng không gian nơi này nhỏ như thế mà vẫn tìm không thấy bóng dáng chiếc kén tằm kia ở nơi nào !
Đúng lúc này, đột nhiên Phong Nhược cảm thấy trên vai trái của mình có chút khác thường, hắn quay đầu lại nương theo ánh lửa để nhìn qua, liền thấy một con bướm toàn thân trắng như tuyết, có kích thước cỡ như con chim sẻ đang đậu trên bả vai mình mà nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh !
Dưới ánh sáng của ngọn lửa, hắn thấy được đôi cánh trắng kia khoác lên một vầng sáng vàng óng, thoạt nhìn qua cảm giác cực kỳ thần bí và thanh nhã !
“Đây ... đây là Tuyết Linh Điệp !” Phong Nhược giật mình một chút mới ngạc nhiên mừng rỡ mà hét to lên.