Sắc trời dần sáng, sương sớm ướt đẫm nhưng trên bầu trời vẫn bị một tầng sương mù màu xám bao phủ, phía dưới là U Minh Lâm u ám, nhìn rất quỷ dị!
Chỗ sườn núi mà đêm qua xảy ra trận chiến giờ vô cùng yên ắng…Khắp nơi trên mặt đất xương khô nằm la liệt, đây là những thứ còn lại của thi quỷ sau khi bị giết chết, lâu lâu lại có đoạn xương khô gãy phát ra một tiếng “rắc” rồi ngay lập tức lại tĩnh mĩnh lạ thường.
Trên núi ba tên đệ tử Cửu Thần Cung Vân Hạo đang tập trung khôi phục pháp lực, nam tử trẻ tuổi có dáng người cao ngất kia đang đứng cách đó không xa trầm tư nhìn về phía chân trời, tuy thế nhưng trên mặt hắn vẫn vương một nụ cười nhạt tỏ vè bất cần làm cho người ta có cảm giác chỉ cần bên cạnh hắn thì dù có khó khăn gì nữa rồi cũng sẽ có cách vượt qua.
Mà phía bên kia núi Mộ Phi Tuyết đang khẽ cúi đầu mân mê phi kiếm tinh xảo trong tay.
‘Phong Nhược, đừng tốn công vô ích nữa, thi quỷ cấp bốn ở đây là do U Minh chướng khí ngưng tụ mà thành, chẳng những không bao giờ thực sự chết mà bên trong cơ thể cũng tuyệt đối không có Ngũ hành thạch, cho dù là thi quỷ cấp năm tỷ lệ tìm thấy cũng vô cùng nhỏ nhoi, có lẽ phải giết một trăm con mới được một viên Ngũ hành thạch hạ phẩm!”
Không biết qua bao lâu Mộ Phi Tuyết nhịn không được mới mở miệng nói, nàng cảm thấy thật không thể nghĩ được trên đời này lại có người con trai tham lam như vậy! Không có một chút phong độ nào cả, sáng sớm sau khi nàng và Yến Tử giết sạch đám thi quỷ Phong Nhược liền hùng hổ lao đến bay đi bay lại lục lọi nhặt nhạnh trong đám xương cốt, mà thà là nhiều cho cam đằng này chắc trong đống xương ấy tìm đỏ mắt cũng được mười viên Ngũ hành thạch hạ phẩm là cùng!
Mà hắn cứ ngang nhiên làm việc này trước mắt đám đệ tử Cửu Thần Cung nữa chứ, thật là mất mặt!
“À!”
Phong Nhược thở dài một cái rồi chậm rãi đứng lên, hắn đương nhiên hiểu rõ chuyện này, chẳng qua là hắn ghét ngồi không nên kiếm chuyện cho mình làm mà thôi!
“Lần này lịch lãm rèn luyện trở về ta sẽ bảo Vạn sư huynh cho ngươi làm đệ tử chính thức, mà nếu ngươi muốn Linh Sơn Viện cũng được!” Mộ Phi Tuyết cân nhắc rồi nói tiếp:“Ta đã xem qua tư chất của ngươi rồi, đời này rất khó có thể bước chân lên cảnh giới Kim Đan kỳ! Vì thế ngươi nên cố gắng dốc sức tu luyện mới có cơ hội thành công!”
“Còn gì nữa không?”
Phong Nhược chậm rãi quay người nở một nụ cười rất tươi.
“Ta sẽ cố gắng hết sức để giúp ngươi, ví dụ như bây giờ ngươi đang cần gấp Ngũ hành thạch…!”
“Không cần! Ta luôn tâm niệm một điều rằng mọi việc là do bản thân mình tự thay đổi, bởi vì không ai biết được tương lai sẽ như thế nào? Cũng giống nhừ vừa rồi ai có thể đoán được bổn tông lại có thể thắng được trận tỷ thí đầu tiên! Người cũng không đoán ra đúng không Tuyết sư thúc?”
Phong Nhược bình tĩnh thi lễ rồi quay người đi ra xa, kiếm một góc tĩnh tâm ngồi đả tọa!
Một canh giờ sau trên sườn núi đã có một trăm người tụ họp, đây cũng là toàn bộ đệ tử của Cửu Thần Cung và Trấn Thiên Tông lần này ra ngoài rèn luyện lịch lãm, những người đến sau cũng được biết hai đại tông phái đã chính thức tiến hành tỷ thí, trận đầu tiên Trấn Thiên Tông may mắn giành chiến thắng!
Nhưng đây cũng chỉ là khởi đầu mà thôi, bởi vì tiếp theo còn có một tháng thử thách nữa!
“Tất cả đệ tử hai tông nghe rõ, bây giờ các ngươi có thời gian một tuần trà để chuẩn bị, trong một tháng kế tiếp các ngươi hãy đi bộ xuyên qua U Minh Lâm! Nhớ kỹ là đi bộ! Tuyệt đối không được sử dụng linh thú phi hành, nếu bị phát hiện sẽ lập tức bị loại khỏi đội ngũ lịch lãm rèn luyện! Tất nhiên ngoài trừ ngự kiếm phi hành, nhưng nếu các ngươi muốn làm như thế thì tốt hơn hết hãy nghĩ đến cái giá phải trả trước đã! Mười người đến đích đầu tiên sẽ được ban thưởng lớn, trong mười người này bên tông môn nào có nhiều người hơn sẽ thắng! Mà xét thấy trong U Minh Lâm có thể sẽ xuất hiện Thi Vương nên cho phép các ngươi tập trung thành đội ngũ, nhưng mỗi đội không được vượt quá năm người!”
“Nếu gặp phải tình huống quá nguy hiểm mà không thể chống đỡ được thì lập tức phát ra tín hiệu, trong vòng mười nhịp thở chúng ta sẽ đến ứng cứu, nhưng khi phát tín hiệu cũng đồng nghĩa với việc xin rút ra khỏi lần lịch lãm rèn luyện này! Còn nữa, đệ tử hai bên không được gây hấn với nhau, nếu phát hiện sẽ lập tức bị hủy bỏ tư cách lịch lãm rèn luyện! Bây giờ các ngươi có thể tự lập nhóm chuẩn bị lên đường!”
Vị trưởng lão dẫn đội của Cửu Thần Cung nói một hơi dài mới nghỉ, sau đó đệ tử của hai đại tông môn lần lượt xông vào U Minh Lâm trước mắt, sau ba nhịp thở tất cả đã vào hết, trên núi chỉ còn lại bảy người, ngoài trừ sáu cao thủ dẫn đội của hai tông ra thì người còn lại chính là Phong Nhược!
“Ha ha! Phong Nhược! Quan hệ của ngươi cũng thật kém mà! Được rồi, không phải lo lắng gì cả, đi nhanh lên! Nếu gặp phải nguy hiểm gì chỉ cần truyền pháp lực vào lệnh bài thân phận của ngươi là được! Lão phu cam đoan sẽ cứu ngươi, mà nếu lần này ngươi có thể đi qua được U Minh Lâm ta sẽ thăng chức cho ngươi làm đệ tử chính thức của Kiếm Tâm Viện!”
Viện trưởng Kiếm Tâm Viện cười ha ha rồi nói!
“Đa ta viện trưởng sư bá!” Phong Nhược cũng có chút bất đắc dĩ cười cười, hắn thật không nghĩ lại bị những người kia bài xích đến như vậy, thêm hắn vào thì chắc gì sẽ cản trở mọi người chứ?
Hướng về phía sáu người Mộ Phi Tuyết thi lễ một cái Phong Nhược liền dứt khoát quay người lao vọt vào trong U Minh Lâm, bây giờ hắn cũng không mong gì lọt vào nhóm mười người đầu tiên bởi vì căn bản không thể xảy ra chuyện đó, phải biết rằng trong một trăm đệ tử được phái đi lần này có bốn mươi người tu vi đạt Trúc Cơ hậu kỳ, Trúc Cơ trung kỳ cũng có bốn mươi người, chỉ có hai mươi người giống hắn là Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi!
Chắc chắn cuối cùng mười vị trí đầu tiên sẽ là sự tranh đoạt của các đệ tử có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, các vị Trúc Cơ trung kỳ may chăng cũng có thể chen vào một tý nhưng thực sự hắn cũng không quan tâm đến những điều này cho lắm! Cho dù hắn có muốn bon chen kiếm chác cũng không đủ tư cách, toàn cỡ cao thủ như Chu Vũ, Ninh Dao thì hắn làm sao có thể vượt qua được chứ?
Cho nên hắn đặt mục tiêu tỏng vòng một tháng yên ổn bước chân ra được khỏi U Minh Lâm này cũng đã tốt quá rồi!
Vì đang ban ngày nên trong U Minh Lâm vẫn có chút ánh sáng đủ để quan sát trong phạm vi trăm trượng, mà cũng may cây cối trong này đã chết khô từ lâu nếu không thực sự rất khó tìm được phương hướng chính xác!
Trên mặt đất vô cùng lầy lội…Chân dẫm lên có cảm giác trơn trượt…Những luồng sương mù màu đen giống như u hồn từ trong bùn nhão phiêu đãng bay ra, rồi tình cờ có một khúc xương màu trắng đung đưa trong bùn nhão, sau đó sương mù xung quanh sẽ bị thu hút tụ tập lại một chỗ bao lấy khúc xương, cứ như vậy trong mấy canh giờ sẽ lại sinh ra một con thi quỷ cấp bốn!
Như Mộ Phi Tuyết đã nói, chỉ cần U Minh chướng khí không biết mất thì sẽ không bao giờ tiêu diệt được đám thi quỷ cấp bốn! Mà đó là nghĩ vậy, Phong Nhược cũng không hứng dây dưa nhiều với đám quỷ này nên vội vàng chạy về phía trước!
Hôm nay hắn đã có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ nên thân thể mạnh mẽ gấp mười mấy lần so với người thường, cho nên chỉ chạy bộ mỗi ngày hắn cũng có thể đi được hơn năm trăm dặm mà không cần tiêu hao một chút pháp lực nào!
Nếu như mỗi ngày hắn đều chạy được đều đặn như thế này thì không cần đến một tháng hắn đã có thể thoát khỏi U Minh Lâm rồi!
Đương nhiên mọi chuyện không hề đơn giản như vậy…Bây giờ chỗ hắn đứng đang là ven rìa U Minh Lâm nên có rất ít thi quỷ, nhưng vào càng sâu hắn sẽ gặp càng nhiều đám thi quỷ này, hơn nữa đẳng cấp ngày càng cao hơn, đây mới là vấn đề quan trọng!
Chạy một mạch được gần trăm dặm mà Phong Nhược vẫn không nhìn thấy bất cứ một tên đệ tử nào, chắc bọn hắn đều chọn ngự kiếm phi hành rồi!
Nhưng bây giờ trên mặt đất U Minh chướng khí đã ngày càng dày đặc, liếc mắt đã thấy hơn mười con thi quỷ cấp bốn đi đi lại lại!
“Không được sử dụng linh thú phi hành nhưng thú cưỡi trên đất thì được chứ?”
Phong Nhược tiện tay thả Ngân Giáp Thiên Thù ra, bây giờ hắn cần tiết kiệm pháp lực để ứng phó với những tình huống không thể lường trước cho nên không thể ngự kiếm phi hành, nhưng nếu cứ đi thế này thì quá chậm, hắn phải bám theo dấu vết những người kia dọc đường lưu lại nếu không lỡ lạc đường thì đúng là không biết phải làm sao!
Mà tốc độ của Ngân Giáp Thiên Thù còn nhanh hơn cả kền kền cấp hai, rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại!
“Đi nào Ngân Giáp!”
Nhảy lên lưng Ngân Giáp Thiên Thù Phong Nhược tiện tay vỗ vỗ đầu nó, hơn nửa năm gần đây nhóc này không được ra ngoài hít thở không khí chắc hẳn buồn bực muốn chết!
“Két két…!” Hai tiếng, Ngân Giáp nhanh chóng chạy về phía trước, tám cái chân dài ngoằng như lưỡi dao sắc bén hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi mặt đất lầy lội, cho dù có thi quỷ cấp bốn chặn đường nó cũng không ngại, tùy tiện múa tám cái chân một cái xẻ con thi quỷ làm mấy mảnh rồi lại lao lên, cứ như thế không chậm lại một chút nào!
Nhưng càng đi càng gặp nhiều thi quỷ cấp bốn, ban đầu chỉ mấy con, sau tăng dần lên vài chục con thậm chí đôi khi còn gặp một vài con thi quỷ cấp năm có thể bay lượn nữa!
Cũng may thực lực của Phong Nhược và Ngân Giáp Thiên Thù không kém chút nào, hơn nữa phối hợp chiến đấu vô cùng nhuần nhuyễn nên mọi việc đều thuận lợi, nếu như gặp phải một bầy vài chục con thi quỷ cấp bốn Phong Nhược tiền thi triển Ngự kiếm thuật công kích từ xa còn Ngân Giáp thì xông vọt lên múa loạn tám cái chân chém giết, căn bản dưới sự phối hợp của chủ tớ nhà này thì đám thi quỷ cấp bốn chỉ là một đám vô dụng!
Cứ như vậy sau mấy canh giờ Phong Nhược đã đi được mấy trăm dặm!
“Ồ? Ngân Giáp! Đi chậm lại!...”
Ngay lúc Ngân Giáp chuẩn bị chạy qua một sườn núi nhỏ nhô lên ngang đường thì Phong Nhược đột nhiên gọi giật lại, bời vì chỗ này sau khi hắn quan sát kỹ thì thấy có hơn mười dấu vết lần lượt đi qua!
“Ngân Giáp, đi vòng qua!”
Phong Nhược cũng không rõ sau sườn núi này có điều gì cổ quái, nhưng mục tiêu của hắn bây giờ chỉ là nhanh chóng an toàn vượt qua U Minh Lâm mà thôi, nên cẩn thận chừng nào hay chừng ấy…
Những chuyện khác tạm thời không quan tâm!
Theo dấu vết mà các đệ tử đi trước lưu lại Phong Nhược tiếp tục tiến lên, nhưng có điều làm hắn cảm thấy khó hiểu là trên đoạn đường này không thấy một con thi quỷ nào mà trên mặt đất lại có rất nhiều mảnh xương bị chém nát đang chậm chạp hấp thụ U Minh chướng khí để sống dậy!
“Không tốt! Phía trước chắc chắn có người gặp phải thi quỷ cấp cao rồi!”
Phong Nhược nhíu máy lẩm bẩm, bời vì thi quỷ cấp bốn căn bản không có bất cứ ý thức gì nên chúng hành động theo bản năng, chỉ cần không tới quá gần chúng thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng bây giờ trong một phạm vi lớn không thấy một con thi quỷ cấp bốn nào cho nên chắc chắn đã có Quỷ Tướng cấp cao triệu tập chúng lại một nơi rồi!