Thời gian trôi nhanh, quay đi quay lại Phong Nhược đã nhận chức Hỏa Công Ngự Thủ được hơn nửa năm. Trong thời gian này hắn như không tồn tại, ngày ngày quan sát đệ tử Tam viện ra vào Kiếm Lư!
Không có người nào quan tâm đến sự có mặt của hắn, cũng chỉ lèo tèo mấy người lâu lâu mới liếc hắn được một cái. Ban đầu họ còn có chút ngạc nhiên nhưng dần rồi cũng không còn quan tâm nữa, đối với bọn họ, Phong Nhược chỉ giống như cục đá ven đường vậy, chẳng có gì đáng chú ý cả.
Nhưng thái độ của Phong Nhược thì trước sau như một đều rất bình tĩnh, vui buồn gì cũng không thể hiện ra ngoài, ngày qua ngày chỉ lẳng lặng ngồi xếp bằng ở một góc tối tăm vắng vẻ trong lòng núi, kiên nhẫn tu luyện Thanh Mộc Linh Quyết và Hắc Thủy Linh Quyết.
Tất nhiên lâu lâu hắn cũng đi ra ngoài tiểu cốc, lặng lẽ đứng nhìn lão già tóc bạc bị xích sắt giam lại, trầm tư suy nghĩ về hoàn cảnh của lão. Tưởng tưởng từng năm trôi qua, từng tháng trôi qua lão như một gốc cây già cỗi sắp chết héo, cô độc giữa trời đất, những năm tháng huy hoàng đã như hoa cúc tàn phai nằm lại phía sau lưng, dù trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng không biết giãi bày cùng ai, chỉ còn lại duy nhất một điều, đó là sự cô quạnh.
Hắn không biết lão già này rốt cuộc đã phạm vào tội lớn nào? Cũng không biết lão có phải là cao thủ của Kiếm Tâm Viên có nhiệm vụ bảo vệ Hỏa Linh Tuyền hay không nữa? Sự tồn tại của lão mờ nhạt như sương mù.
Người đang bị tầng tầng lớp lớp xích sắt khóa lại ở đằng kia đang phải trả giá vì tội ác của mình gây ra? Hay một người tâm chí nguội lạnh mà bất đắc dĩ phải làm việc này?
Không ai biết!
Đệ tử Tam viện đi lại nhiều dường như đã quá quen với sự tồn tại của lão rồi, cũng giống như đối với Phong Nhược, bỏ qua không thèm để ý.
“Có lẽ một ngày rồi mình cũng sẽ quên đi lão già này, giống như mọi người đang dần quên đi mình vậy!”
Phong Nhược lẩm bẩm một mình, mưa bụi lất phất quét qua mặt, trên bầu trời mây mù vẫn mang một màu trắng xám quay cuồng, tuy chỉ có một màu sắc đơn điệu nhưng biến ảo thành muôn hình vạn trạng như một bức tranh, cũng chỉ có mây gió mới có thể làm được như thế. Nhưng chắc hẳn chúng cũng không thể biết rồi cuối cùng mình sẽ biến ảo ra sao, thật mịt mù, không thể nắm lấy hoàn cảnh của chính mình. Hắn miên man theo dòng suy nghĩ, mà cũng không biết chính xác mình đang nghĩ về điều gì nữa?
Trang phục Sạn Tuyết hắn mặc trên người vẫn còn sáng bóng như mới, bởi vì loại trang phục có đẳng cấp cao như thế này đã có thể tự mình gột sạch vết bẩn, mà nói cách khác hoành tráng hơn là thủy hỏa bất xâm.
Nhưng Phong Nhược lại nhớ đến mùi vị nồng đậm của mồ hôi quyện với máu tươi thấm đẫm trên chiến bào, loại trang phục sạch sẽ sang trọng này hắn mặc vẫn có chút không quen.
Tất nhiên, cũng chỉ là một chút mà thôi.
“Cũng không khác lắm!”
Lúc này sau khi cô độc đứng lặng ở giữa quảng trường hồi lâu, Phong Nhược bỗng nhiên quay người trở về Kiếm Lư dưới mặt đất. Trải qua hơn nửa năm khổ tu, pháp lực trong cơ thể hắn đã hoàn toàn ổn định trở lại, Tiên Thiên Mộc Sát bên trong cơ thể cũng đã được dung hợp đến một trình độ nhất định rồi.
Cho nên lúc này hắn mới tính toán chuẩn bị uống vào Đại Bồi Nguyên Đan do Mộ Phi Tuyết tặng hắn, bởi vì loại linh đan này đối với việc cải thiện thân thể có tác dụng rất tốt nhưng chỉ có hiệu quả rõ rệt trong lần uống đầu tiên mà thôi!
Bình thường trước khi uống thuốc phải đem pháp lực trong cơ thể ổn định lại một lần, rồi điều chỉnh tinh thần đến trạng thái tốt nhất, phải rất bình tĩnh và thoải mái. Nếu không như thế sẽ làm cho hiệu quả của Đại Bồi Nguyên Đan giảm xuống rất nhiều, cho dù sau này uống thêm cả chục viên nữa cũng không thể bù đắp được tổn thất này!
Mà nửa năm vừa rồi ở Kiếm Lư, Phong Nhược tuy cô đơn nhàm chán nhưng vừa khéo lại tạo cho hắn một không gian vô cùng yên tĩnh và thoải mái.
Còn nữa, khi phục dụng Đại Bồi Nguyên Đan, tốt nhất không nên bị ngoại cảnh tác động quấy nhiễu. Phong Nhược sau một thời gian dài quan sát đã hiểu rõ đặc điểm của Hỏa Linh Tuyền.
Theo như hắn thấy, Hỏa Linh Tuyền không phải mỗi ngày đều phun ra rồng lửa hung dữ thô bạo mà có chu kỳ như thủy triều lúc lên lúc xuống vậy! Cứ cách bảy ngày, cột lửa bên trong Hỏa Linh Tuyền lại bộc phát một lần, lúc này chính là thời cơ luyện kiếm tốt nhất, bình thường vào ngày này, phần lớn đệ tử của Tam Viện sẽ tụ tập tại nơi này!
Nhưng không phải tất cả đệ tử của Tam Viện đều có tư cách được bước chân đến đây, bởi vì nếu không đem Ngự Kiếm Thuật nắm giữ được vô cùng thành thạo thì căn bản không có khả năng thoải mái điều khiển kiếm khí của mình tại Hỏa Linh Tuyền này, nếu không cẩn thận còn làm mất đi kiếm khí của mình!
Vì thế trong gần nghìn tên đệ tử của Tam Viện chỉ có hơn trăm người có tư cách đến đây dùng Hỏa Linh Tuyền luyện kiếm!
Mà sau ngày Hỏa Linh Tuyền bộc phát, rồng lửa bên trong sẽ ngày càng yếu đi, đến ngày thứ ba thì hoàn toàn biến mất không sót lại chút gì, lúc này trong lòng núi cũng không còn cảm nhận được chút hỏa linh khí nào nữa.
Vì thế Phong Nhược chọn một ngày như vậy để uống Đại Bồi Nguyên Đan. Hắn đã suy tính cẩn thận, như thế sẽ không bị những điều bên ngoài quấy nhiễu, cũng không phải lo lắng hỏa linh khí cuồng bạo gây phiền toái cho hắn! Dù sao công pháp tu luyện của hắn đều có thuộc tính thủy và mộc, đen đủi cả hai loại thuộc tính này đều bị hỏa linh khí khắc chế vô cùng mãnh liệt.
Sau khi trở lại lòng núi bây giờ đã mát lạnh thoải mái, điều đầu tiên Phong Nhược làm là bố trí một tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn, mặc dù vào thời gian này đệ tử Tam Viện không tới đây, nhưng cũng phải lo trước lo sau mà phòng bị!
Làm xong những việc này rồi hắn mới chậm rái lấy từ trong thắt lưng trữ vật ra một cái bọc, trong có bình ngọc chứa Đại Bồi Nguyên Đan. Bây giờ trong bình chỉ có hai viên thuốc, thêm một bình khác nữa gộp lại tất cả có bốn viên. Đây cũng là số lượng tối đa mà tu sỹ có thể uống vào, nếu uống nhiều hơn nữa cũng không còn chút hiệu quả nào.
“Đây chính là Đại Bồi Nguyên Đan sao? Dường như không hoàn toàn giống với thuốc trong bình mình đã tìm thấy trước kia.”
Phong Nhược cười cười, trong tay hắn là viên thuốc Đại Bồi Nguyên Đan lớn bằng đầu ngón tay, căng tròn,có màu xanh nhạt như trái cây, cực kỳ xinh đẹp, nó còn tỏa ra mùi hương thanh tịnh nhàn nhạt, phảng phất như hít thở khí trời sau cơn mưa, làm cho người ta vô cùng vui vẻ và thoải mái!
“Ha ha! Thật có chút không nỡ ăn mà!”
Nói xong Phong Nhược ngửa đầu đem Đại Bồi Nguyên Đan bỏ vào miệng, đầu tiên hắn cảm nhận được vị ngọt mà không ngán, một vị ngọt không biết diễn tả như thế nào cho phải, làm cho người ta thích thú, cả người phấn chấn hẳn lên.
Đáng tiếc hắn chưa kịp thưởng thức thêm tý nữa thì Đại Bồi Nguyên Đan đã tan ra trong miệng, ngay lập tức một cỗ khí tức nhu hòa tán ra, nhanh chóng ngập tràn cơ thể hắn, cảm giác sảng khoái vô cùng, giống như được nằm phơi dưới ánh mặt trời buổi sớm, cảm giác có chút lười biếng!
Giống như tỉnh giống như mơ, nửa mộng nửa ảo!
Cả người Phong Nhược phảng phất được cỗ khí ôn hòa bao lấy, ngay lúc này thậm chí hắn còn có ảo giác, chỉ muốn cứ như thế này mà vĩnh viễn ngủ say.
Nhưng nửa năm dốc sức khổ tu cho tinh thần an tĩnh kiên định nay đã phát huy hiệu quả, cuối cùng Phong Nhược cắn răng vứt bỏ cái cảm giác lưu luyến khiến người ta không rời kia qua một bên, quay về thực tế, nhanh chóng bắt đầu vận chuyển Thanh Mộc Linh Quyết!
Mà khi pháp lực của hắn vận chuyển, một cảm giác đau đớn điên cuồng truyền đến. Bỏi vì Đại Bồi Nguyên Đan có tác dụng chính là tu bổ kinh mạch, thay đổi căn cốt, bồi dưỡng nguyên khí, chẳng khác nào đem thân thể cải tạo lại một lần. Sự đau đớn khổ sở này không cần nghĩ cũng biết, không phải người tu đạo nào cũng chịu được.
Vì thế khi dùng Đại Bồi Nguyên Đan có thể uống kèm thêm một loại đan dược có tác dụng giúp tu sỹ giảm bớt đau đớn. Nhưng như thế sẽ làm mọi công dụng của Đại Bồi Nguyên Đan giảm đi nhiều, cho nên muốn phát huy toàn bộ hiệu quả của đan dược này nhất định phải tự bản thân mình nhờ vào tâm ý kiên trì mà đón nhận mọi đau khổ từ đầu đến cuối! Nói thì nói vậy thế nhưng sự khốn khổ khi cải tạo thân thể đâu có dễ vượt qua? Hơn nữa còn có một cảm giác dụ dỗ mê hoặc kinh người kèm theo, chỉ cần lơ là một chút liền không chịu được đau đớn mà mê man hưởng thụ cảm giác dễ chịu thoải mái kia!
May mà trong thời gian gần đây ý chí của Phong Nhược được tôi luyện rất nhiều, mà hắn thường xuyên tu luyện Hắc Thủy Linh Quyết , mỗi lần tu luyện đều bị Tiên Thiên Mộc Sát trong cơ thể hành hạ sớm đã chai lỳ với đau đớn rồi, cho nên bây giờ vẫn chịu đựng được nỗi khổ này.
Từ khi bắt đầu vận chuyển Thanh Mộc Linh Quyết hắn không dám dừng lại một chút nào, pháp lực trong cơ thể hắn không ngừng đi theo các kinh mạch từ khắp nơi đổ về đan điền, rồi lại từ đan điền tán ra quay ngược trở lại, cứ như thế mà luân chuyển.
Trong quá trình này, pháp lực của Phong Nhược cũng gia tăng theo, không những thế, toàn bộ kinh mạch nơi pháp lực đi qua đều được chậm rãi củng cố lại, vững chắc và dần thông suốt, trôi chảy hơn!
Đây chính là chỗ tốt khi tự mình cảm nhận công năng và chịu đựng sự thống khổ khi uống Đại Bồi Nguyên Đan. Nếu nhờ sự hỗ trợ khác mà không biết những gì biến hóa trong thân thể mình, dược tính sẽ tự động điều chỉnh cơ thể, nhưng sự điều chỉnh này chưa chắc đã hoàn mỹ và phù hợp với thói quen tu luyện hàng ngày cùng công pháp tu luyện, đây chính là một hiểm họa về sau khi bước lên những cảnh giới cao hơn. Ngay hiện tại thì nó không ảnh hưởng gì, như một lỗ hổng nhỏ không thể nhìn thấy, nhưng theo sự tăng tiến pháp lực của tu sỹ, lỗ hổng sẽ ngày càng lớn, rồi đến lúc sẽ gây ra hậu quả vô cùng nguy hiểm với người tu đạo, nhẹ thì không thể tiến lên cảnh giới cao hơn được nữa, nặng thì tẩu hỏa nhập ma mất mạng không chừng!
Sai lầm này một khi đã phạm phải thì không còn cơ hội sửa đổi nữa, bởi vì khi cải thiện thân thể cũng ảnh hưởng trực tiếp đến khả năng Trúc Cơ ngay trước mắt rồi!
Cũng không biết đã qua thời gian bao lâu, cảm giác đau đớn thấu tim nhức xương cũng dần dần biến mất, mà khắp người Phong Nhược lúc này có thêm một dòng khí dễ chịu, tản ra khắp cơ thể rồi cuối cùng hội tụ tại đan điền, ngay lúc này đan điền của hắn giống như được tiếp thêm pháp lực, sung mãn vô cùng, sau đó lại nhanh chóng biến mất không còn dấu vết!
Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, lượng pháp lực này không hẳn là biến mất mà trình độ súc tích pháp lực của hắn đã bắt đầu hướng đến một tầm cao mới rồi!
Tuy mới chỉ là bắt đầu, nhưng ít nhất hắn cũng đã đặt được bước chân đầu tiên rồi!
Chậm rãi ngừng vận chuyển Thanh Mộc Linh Quyết, ngay lập tức Phong Nhược cảm giác thân thể mình so với lúc trước nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mọi giác quan đều nhạy bén vô cùng. Nhưng điều khiến hắn sung sướng nhất là tâm tình trở nên thoải mái, giống như vứt được cục đá lâu nay đeo nặng vậy, cảm giác sảng khoái này thật là khó tả!
Nhưng bỗng nhiên hắn nhíu mày, bởi vì khi Đại Bồi Nguyên Đan tiến hành tẩy tủy dịch kinh, cải thiện thân thể cho hắn đã đẩy ra khỏi cơ thế rất nhiều tạp chất tanh hôi, mà trang phục Sạn Tuyết chỉ có thể tự gột sạch những vết bẩn bên ngoài, không có khả năng tẩy rửa những vết bẩn phía bên trong.
“Bực quá! Nơi này chỉ có một dòng suối lửa mà thôi, nếu không nhảy xuống tắm rửa một chút có phải sướng không!”
Trên đỉnh Tiếp Thiên Phong, chẳng những đây là vị trí của đại điện trung tâm Trấn Thiên Tông mà còn là mắt trận của đại trận trấn phái. Nơi này là nơi cao nhất trong phạm vi mười mấy vạn dặm, đâm tới chín tầng trời, đứng trên đỉnh núi phóng mắt nhìn có thể trông xa đến mấy nghìn dặm!
Nhưng trong toàn bộ đệ tử của Trấn Thiên Tông, có tư cách đứng chỗ này không được trăm người, bởi vì dưới tác dụng của đại trận trấn phái, càng đến gần áp lực sẽ càng gia tăng. Ở chỗ này giá lạnh đã tới cực hạn, tùy tiện cầm một khối Hàn Băng tại đỉnh núi, đem ra chợ đều có thể bán với giá trên trời, vì đây không phải là Hàn Băng bình thường mà chính là Huyền Bằng Ngàn Năm!
Nhưng nếu chỉ có thời tiết giá lạnh thì đỉnh Tiếp Thiên Phong cũng chưa ghê gớm đến nỗi làm cho phần lớn tu sỹ tu tiên nghe tới mà biến sắc, điều đáng sợ nhất ở chỗ này chính là Tiên Thiên Thủy Sát, vô hình vô vị, rất khó đề phòng.
Đây mới là nguyên nhân chính để Trấn Thiên Tông bước lên hàng năm đại tông môn của Thương Ngô Giới. Nghe nói Tiên Thiên Thủy Sát có nguồn gốc từ hơn vạn năm trước, lúc đó một vị tổ sư đại thần thông của Trấn Thiên Tông thu được ở một chỗ thần bí của Ngũ Hành Giới, sau đó đem về đỉnh Tiếp Thiên Phong dùng Tiên Thiên Thủy Sát này bố trí thành đại trận Nộ Linh Hắc Thủy Huyền Băng, bảo vệ vạn năm cơ nghiệp của Trấn Thiên Tông.
Tất cả các đại tông môn đều phải công nhận đây là đại trận phòng ngự mạnh nhất của Thương Ngô Giới, bởi vì Tiên Thiên Thủy Sát không phải sinh ra từ giới này, tại gầm trời này là vô địch, không có bất cứ vật gì có thể khắc chế được nó!
Trừ Tiên Thiên Thổ Sát trong truyền thuyết!
Giờ phút này, tại đại điện Trấn Thiên Tông trên đỉnh Tiếp Thiên Phong, có mấy chục tu sỹ sắc mặt nặng nề đang ngồi hai bên điện. Mà trên vị trí chủ tọa có ba lão già râu tóc bạc trắng đang ngồi im lìm, từ ba lão già này toát ra khí thế uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng, dưới ánh mắt của bọn họ trong đại điện như có áp lực vô hình bao phủ.
Thậm chí khói xanh đang lượn lờ trên lư hương dường như cũng bị loại uy áp này làm cho ngừng trệ.
Không biết qua thời gian bao lâu, lão già ngồi phía bên tay trái mở miệng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng:”Nói như thế, súc sinh Thị Huyết Yêu Long lại muốn gây sóng gió hay sao? Nhớ lại năm đó năm đại tông môn chúng ta liên thủ mới có thể ép Yêu Long về động quật dưới Khô Mộc Hải. Mà chỗ quái quỷ đó không hiểu sao đầy rẫy Tiên Thiên Mộc Sát, đại quân chúng ta người đông thế mạnh nhưng không hiểu tình hình dưới động quật, nên mới để cho Yêu Long trốn thoát! Bây giờ Yêu Ma Giới ở Ngũ Hành Giới cũng đang rục rịch hành động, nếu chúng ta bị súc sinh Yêu Long quấy rối sau lưng nữa thì cuộc sống bình yên cả ngàn năm qua chắc chắn sẽ bị phá vỡ, đến đó rồi không biết có bao nhiêu sinh linh đồ thán mà!”
“Dịch trưởng lão, việc này có lẽ không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ!”
Lúc này có một người ngồi dưới đại điện đứng lên nói:”Tuyết sư muội có lẽ hơi khuếch đại mọi chuyện rồi, động quật dưới Khô Mộc Hải năm đại tông môn chúng ta đều giám sát kỹ càng, mà chưa bao giờ thấy Mộc Yêu xuất hiện, dựa vào đâu mà Tuyết sư muội lại khẳng định ở đó có rất nhiều Mộc Yêu chứ?”
“Chẳng lẽ ta đi nói dối sao, hơn nữa đây là chuyện đại sự liên quan đến an nguy cả Tu Tiên giới, sao ta có thể nói bừa được?” Bên kia đại điện có một giọng nói lạnh lùng đáp lại, trong thanh âm lộ ra vẻ kiên quyết, nhưng gương mặt lại không tỏ thái độ gì, đó chính là Mộ Phi Tuyết.
“Ha ha! Tuyết sư muội chớ nên giận dữ, ta không có ý nói muội báo sai tình hình, nhưng vấn đề là Mộc Yêu kia là do Thị Huyết Yêu Long dùng Tiên Thiên Mộc Sát luyện chế ra, vô cùng đáng sợ, nhất lại ở chỗ động quật dưới mặt đất căn bản không có cách nào phát hiện ra bọn chúng, trừ khi bị chúng công kích trước. Mà nếu Tuyết sư muội nói rằng ngươi phát hiện ra Mộc Yêu, vậy vi huynh xin hỏi làm sao ngươi tránh được công kích của bọn chúng, hay nếu bị thương mà nhiễm Khô Mộc Chi Độc thì huynh cũng thắc mắc là muội tự dùng tu vi bản thân có thể bức hết Khô Mộc Chi Độc ra ngoài sao?”
“Ngươi.” Mộ Phi Tuyết tái mặt, lập tức muốn đáp trả, nhưng lại rất nhanh nghĩ đến điều gì, nên ngậm chặt đôi môi xinh, không nói bất cứ câu gì nữa.
“Được rồi!” Lão già được gọi là Dịch trưởng lão mỉm cười nói:”Hai người các ngươi không cần tranh luận nữa, đề phòng Thị Huyết Yêu Long là đúng, nhưng hiện tại lực lượng tinh nhuệ của năm đại tông môn chúng ta đều đang ở Ngũ Hành Giới giằng co với đại quân của Yêu Ma, đầu tiên thông báo việc này với các tông môn khác, sau đó bàn bạc một chút rồi phái thêm một ít đệ tử tăng cường giám sát là được!”