Diêu Hưng vốn là người rất tự phụ với thực lực bản thân, từ trước tới giờ gã luôn là người nổi bật trong đám sư huynh đệ ở Trấn Thiên Tông, chẳng những do tư chất của gã rất ưu tú mà quan trọng hơn hết là được ‘nấp dưới bóng một tán cây’ khá lớn.
Vì thế trong khi phần lớn các sư huynh đệ còn phải chật vật lo toan đủ mọi tài liệu tu tiên thì gã đã vượt lên trước một bước, do có đủ thời gian tu luyện nên rất nhanh đã tiến cấp vào Trúc Cơ kỳ, nhờ thế còn nhận được sự chiếu cố từ tầng lớp cao cấp của môn phái.
Tuy nhiên Diêu Hưng cũng không vì thế mà đắc ý quên lợi, gã càng tranh thủ ôm chặt hơn gốc cây có tán rộng kia, rốt cuộc gã cũng đạt được ý nguyện khi trở thành thủ hạ thân tín của Mạc Ngôn, gã biết rõ một điều chỉ cần không mắc phải sai lầm nào thì tương lai trên con đường tu luyện sẽ thong dong tiến bước.
Lúc này Diêu Hưng bỗng nhiên có cảm giác vô cùng bất ổn, bởi vì một người thông minh xuất chúng, lại mưu kế thâm sâu, tính toán khó lường và anh minh thần võ như Mạc thiếu gia đây, bỗng nhiên bị một tên rác rưởi chẳng có chút danh tiếng gì tính kế ngược lại.
Thật ra thì đến tận bây giờ Diêu Hưng vẫn chưa rõ rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào? Hiện tại trong đầu gã rối tinh rối mù cả lên!
Chỉ trong tích tắc thôi, đối phương đã tách gã và Mạc Ngôn ra rồi, sau đó dù đã liều mạng công kích để phá vỡ một tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn, nhưng vẫn còn một trận pháp nữa đang đón chờ gã!
Gã thật sự không rõ là trong một căn phòng nho nhỏ thế này, sao lại bố trí nhiều tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn đến thế?
“Tiểu tử kia thật đáng chết mà! Ta phải băm ngươi ra vạn khúc! Phải phanh thây xé xác ngươi ra! Phải quăng ngươi vào vạc dầu sôi mới được!”
Diêu Hưng vừa phẫn nộ nghĩ ngợi, vừa dốc hết sức liều mạng công kích vào trận pháp Chính Phản Như Sơn trước mặt, đối mặt với tình huống này gã thật sự không thể không hết sức liều mạng. Do bị trận pháp ngăn trở, nên cơ bản gã không biết được bên trong đang xảy ra chuyện gì, mặc dù gã rất tin tưởng vào thực lực của Mạc Ngôn, thế nhưng chưa thấy tận mắt thì làm sao dám khẳng định được?
Chẳng may Mạc Ngôn xảy ra chuyện xui rủi gì thì sao?!?!, chưa vội đề cập tới chuyện gã sẽ bị những trưởng bối trong Mạc gia xử tội ra sao, chỉ cần nhắc tới kẻ háo sắc, tàn độc như huynh trưởng của Mạc Ngôn thôi đã khiến cho gã muốn sống không được, chết cũng chẳng xong, huống chi là nấc thang tiến bước của gã đều nằm hết trên số phận của Mạc Ngôn này.
“Mạc thiếu gia à! Ngàn vạn lần cầu xin ngươi đừng gặp bất trắc gì, cho dù có bị trọng thương đi nữa cũng được mà!”
Trong lòng Diêu Hưng liên tục cầu nguyện, những đòn công kích của gã lại càng dồn dập và ác liệt, kế tiếp gã không ngừng tung ra Ngự kiếm thuật vốn cực kỳ tiêu hao pháp lực. Lúc này thật sự gã chẳng cần giữ lại pháp lực làm gì nữa, trong đầu gã chỉ nghĩ tới làm sao nhanh chóng phá nát được tòa trận pháp chết tiệt này là xong, còn cái đồ cặn bã ở bên trong kia thật không có thời gian đâu mà quan tâm tới nữa.
“Rầm rầm...” Theo đó vang lên một âm thanh thật lớn, tức khắc tấm màn ánh sáng vàng đất nọ rốt cuộc cũng tiêu tan.
“Mạc thiếu gia ! Mạc...” Diêu Hưng lo lắng cất tiếng gọi ầm ĩ, nhưng bất chợt gã im bặt vì trước mắt lại xuất hiện thêm một tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn nữa!
“A...a...a..., tên tiểu tặc Phong Nhược kia, đừng để lão tử bắt được ngươi, nếu không rút gân thì cũng lột da ngươi ra cho xem!”
Lúc này Diêu Hưng đã giận dữ kịch liệt lắm rồi, bởi đây đã là tòa trận pháp phòng ngự thứ tư, có trời mới biết rốt cuộc tên khốn kia muốn làm gì chứ?
"Ngũ Lôi Pháp Giới ! Phá cho ta !"
Thật sự Diêu Hưng đã bất chấp mọi thứ rồi ! Khuôn mặt của gã vốn nhăn nhó vì giận dữ nay liền trở lại bình thường, rồi gã quát lớn một tiếng lập tức phóng ra Ngũ Lôi Pháp Giới vốn có lực công kích hết sức mạnh bạo, song gã phải trả một giá rất lớn đó là pháp lực trong cơ thể lập tức bị tiêu hao đi hơn phân nửa.
“Rầm rầm...” Đúng là uy lực của Ngũ Lôi Pháp Giới này thật khủng bố, vì thế lần này đã phá vỡ tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn rất dễ dàng.
"Mạc thiếu gia ! Mạc..."
Tức thời sắc mặt của Diêu Hưng trắng bệch như tờ giấy, cơ thể khẽ run rẫy như muốn khóc nấc đi, thật không còn cách nào khác bởi vì gã vẫn chưa thấy được bóng dáng của Mạc Ngôn, ngược lại có thêm một tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn từ từ hiện ra.
Hiện tại Diêu Hưng không còn hơi sức đâu nữa để nguyền rủa, cho dù gã là cao thủ Trúc Cơ sơ kỳ có pháp lực thâm hậu đi nữa, nhưng không thể chịu đựng nổi khi liên tiếp phá vỡ năm tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn.
Tuy nhiên gã còn được quyền chọn lựa nữa sao ?
“Mạc thiếu gia ! Ngươi nhất định phải chờ ta!”
Nét mặt của Diêu Hưng tràn đầy vẻ giận dữ, gã lấy từ trong Thắt lưng trữ vật ra một thứ rộng chừng ba ngón tay, chiều dài khoảng bốn tấc, toàn bộ được bao phủ bởi một tầng ánh sáng xanh nhạt, trông giống như một tờ giấy mỏng vậy. Ngay khi vật đó vừa xuất hiện bất chợt cảm nhận được không khí xung quanh dường như bị ngưng kết lại thành từng đóa hoa tuyết, chỉ cần như thế thôi biết ngay vật này có uy lực rất mạnh rồi.
Diêu Hưng liền tập trung toàn bộ tia pháp lực còn sót lại, lập tức gã dùng cánh tay phải bắt quyết, sau đó giương tay ném ra thứ đồ vật trông tựa như trang giấy kia.
“Ngưng nước thành băng! Linh phù phá băng! Nổ cho ta!”
Dựa theo câu nói của Diêu Hưng bỗng nhiên trang giấy đó hóa thành một vùng sương mù xanh thẫm, kế theo đó quầng sương mù này tức khắc đọng lại thành khối hàn băng.
Nói thấy chậm nhưng mọi việc xảy ra rất nhanh, lúc này chỉ nghe một tràng âm thanh xé gió “Soạt, soạt, soạt...” vang lên, lập tức khối hàn băng thật to lớn bỗng biến thành cả trăm mũi băng trùy to bằng ngón tay, dài chừng nửa xích, rồi bay về bốn phương tám hướng như muốn nổ tung lên, những mũi băng trùy nọ bay đi với tốc độ cực nhanh, tạo ra lực công kích mãnh liệt thật sự khó tưởng tượng nổi, dường như chỉ trong chớp mắt trận pháp Chính Phản Như Sơn ở phía trước đã hoàn toàn bị phá vỡ, thậm chí có một ít băng trùy bay tứ tán xung quanh, tức khắc trên người Diêu Hưng bị trúng ba bốn mũi gì đó.
Còn Phong Nhược đang ở phía trong cũng bị hơn chục mũi băng trùy đâm thẳng vào, nếu không nhờ hiệu quả của trận pháp Chính Phản Như Sơn ngăn lại bớt lực đạo của những mũi băng trùy này, thì chỉ với lực phòng ngự của phù trận Thuẫn Tường thôi ắt hẳn hắn sẽ biến thành con nhím đầy gai nhọn mất.
“Ây da ! Đây là thần thông gì vậy ? Thật đáng sợ!” Phong Nhược trải qua một lúc kinh sợ khiếp vía, hắn nhận thấy tên Diêu Hưng này quả nhiên không hề đơn giản chút nào.
Dù vậy hiện tại không phải là thời điểm tỏ ra kinh ngạc, ngay lúc tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn thứ sáu bị phá vỡ, Phong Nhược định lập tức bỏ chạy ra ngoài thì tình huống trước mắt lại khiến cho hắn khó mà tin được. Lúc này kẻ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ như Diêu Hưng đây, ấy lại cứng đơ người như thoát lực mà té ngã xuống đất, trên người còn để lại dấu vết hai ba lổ thủng do lúc nãy bị mấy mũi băng trùy găm vào, có lẽ loại thần thông khủng bố như thế dùng để tấn công từ xa thôi, nhưng vì tên Diêu Hưng này bất đắc phải dĩ móc ra phá trận nên mới bị mang họa như vầy!
Nhìn qua sắc mặt tái nhợt của Diêu Hưng, thấy rõ ràng toàn bộ pháp lực của gã ắt hẳn đã bị tiêu tán sạch sẽ rồi.
“Hắc hắc...! Xem ra mình chuẩn bị chẳng thừa chút nào, không ngờ bỏ công ra bố trí sáu tòa trận pháp kia lại mang đến kết quả mỹ mãn thế này, đúng là thắng không cần đánh mà!” Phong Nhược cười hắc hắc với vẻ tinh ranh, nói thật kết thúc có hậu thế này chính hắn còn không đoán trước được nữa kìa.
Phong Nhược thoáng ngó qua tên Diêu Hưng đang lộ vẻ tràn ngập oán hận, hắn không cần tốn hơi làm gì nữa lập tức xuất kiếm hạ sát luôn gã đó. Thật ra chuyện này rất công bằng, ai bảo bọn Mạc Ngôn ngấm ngầm bày mưu ma chước quỷ làm gì, nên bây giờ mới bị lật thuyền trong mương.
“Ây da, tới lúc thu hoạch rồi !” Phong Nhược thốt ra một câu cảm thán đầy vẻ tận hưởng.
“Thanh kiếm tứ phẩm này hẳn đã sử dụng Ngũ Hành thạch trung phẩm thuộc tính Kim để cường hóa rồi, cho nên lúc thi triển mơ hồ nghe được tiếng sấm nổ đì đùng, nếu như đưa pháp lực vào đó sẽ phát ra Diệu Kim kiếm khí vô cùng sắc bén, chậc chậc... trách sao chỉ trong thoáng chốc đã chém đứt thanh kiếm tam phẩm của mình ra làm hai khúc rồi!”
Lúc này ở trong tĩnh thất, tâm trạng Phong Nhược thật vui vẻ khi đánh giá qua chiến lợi phẩm đợt này, còn thi thể của Mạc Ngôn và Diêu Hưng đều bị hắn dùng Ngũ Hành thạch thuộc tính Hỏa đốt cháy tiêu tán, hơn nữa những dấu vết của trận chiến kỳ rồi cũng bị xóa sạch, quả thật từ giờ trở đi ở Khô Mộc Hải này kể như chưa từng xuất hiện hai người bọn họ.
Về việc có ai hoài nghi hay không thì Phong Nhược cũng không cần quá lo lắng, ở cái nơi Pháo đài cổ Khô Mộc này hầu hết những kẻ lưu đày đều tựa như con ốc còn khó mang nổi vỏ ốc nữa kìa (DG: ý bảo không lo nổi bản thân), ai lại đi chú ý đến hai gã chẳng liên quan tới mình, ngay cả bọn người Thiên Sơn đi nữa cũng chẳng thèm quan tâm tới làm gì.
Chính vì thế cho dù Mạc Ngôn có hậu thuẫn tại Trấn Thiên Tông thì cũng khó lòng điều tra ra được, đương nhiên lại càng không nghi ngờ đến hắn, huống chi Mạc Ngôn cũng không tiết lộ bí mật kia với ai khác. Hơn nữa có ai tin rằng một tên tiểu tử Luyện Khí hậu kỳ thấp kém như hắn, có thể tiêu diệt được một gã cao thủ Trúc Cơ sơ kỳ có thực lực không tầm thường chút nào, nói thật đến ngay cả Phong Nhược cũng không tin cơ mà.
“Hắc hắc..., từ nay về sau ta sẽ cho ngươi mang họ Phong luôn!” Một luồng kiếm phong sắc bén nhẹ nhàng bắn ra, lập tức phát lên một tiếng sấm cực kỳ réo rắt vang vọng xung quanh.
“Tốt thật ! Quả nhiên không hỗ danh là Bôn Lôi kiếm!” Phong Nhược tỏ vẻ hưng phấn mà khen ngợi, đây chính là thanh kiếm tứ phẩm hàng thật giá thật đấy sao! Nên biết rằng trong Tu Tiên giới thì ngoại trừ những tu sĩ Kim Đan kỳ vốn có phi kiếm ra, tất cả các loại kiếm đều chia làm năm cấp độ, hay nói một cách khác thanh kiếm tứ phẩm này xem ra là loại vũ khí không tồi chút nào! Thậm chí chính là loại kiếm mà biết bao tu sĩ Trúc Cơ kỳ ngày đêm mơ ước để có được.
Nếu quả thật Phong Nhược suy đoán đúng như vậy, thì có lẽ do Mạc Ngôn còn chưa phát huy ra hết uy lực chân chính của Bôn Lôi kiếm, hay nói cách khác hắn cũng đâu thể thắng nhẹ nhàng đến như thế.
Ngoại trừ thanh Bôn Lôi kiếm này ra thì chỉ có thể dùng cụm từ ‘vô cùng phong phú’ mới diễn tả hết phần thu hoạch chiến lợi phẩm trong đợt này, chẳng hạn như tên Diêu Hưng nọ cũng sử dụng một thanh kiếm tứ phẩm khác song phẩm chất lại kém hơn nhiều, hơn nữa thanh Bôn Lôi kiếm nọ vốn bị cái tên phá gia chi tử Mạc Ngôn kia dùng Ngũ Hành thạch trung phẩm có thuộc tính Kim để cường hóa vào, thật hết nói nổi, cho nên thanh kiếm tứ phẩm này của Diêu Hưng hắn chỉ xem sơ qua rồi tùy ý ném thẳng vào Thắt lưng trữ vật.
Ngoài ra Phong Nhược còn tìm được từ trên người Diêu Hưng một món Ngũ Lôi Pháp Giới, cùng một chiếc giới chỉ có khả năng phóng thích ra tầng phòng ngự tức thời, tuy nhiên giá trị xem ra cũng không quá lớn, bởi vì hắn đã thử qua thấy rõ lực phòng ngự cơ bản không thể so được với pháp thuật Thuẫn Tường, dù sao mang theo trên tay cũng có chút hiệu quả trong những lúc tối hậu.
Ngược lại tiếng tăm lừng lẫy của Ngũ Lôi Pháp Giới thì Phong Nhược đã nghe qua từ trước, hơn nữa hắn cũng vừa mới tận mắt chứng kiến hiệu quả của nó ngay trong khoảnh khắc công phá trận pháp Chính Phản Như Sơn kia, có thể nói uy lực không hề thua kém bao nhiêu so với những Pháp khí mạnh mẽ khác, chỉ tiếc là khi thi triển phải trả giá quá lớn, có lẽ chỉ nên thi triển trong những trường hợp nguy hiểm nào đó mới thật sự xứng đáng.
Ngoài hai thứ Pháp khí và Giới chỉ kia ra, Phong Nhược còn thu được từ trong Thắt lưng trữ vật của Diêu Hưng một đống Ngũ Hành thạch bao gồm ba ngàn chính trăm viên cấp thấp và bốn viên hạ phẩm, còn có ba viên Linh thạch hạ phẩm nữa, thêm một ít Hoạt Lạc tán, năm viên Chỉ Huyết đan, mười bảy viên Vạn Linh đan, và có khoảng hơn mười loại tài liệu tu tiên có chút giá trị, cùng với một bức họa vẽ đầy những ký hiệu cổ quái mà không biết được làm bằng loại da thú nào nữa.
Tuy nhiên điều khiến cho Phong Nhược cảm giác được thỏa mãn nhất là tìm thấy một thanh ngọc giản có ghi lại khẩu quyết cơ bản của Ngự kiếm thuật! Không ngờ khẩu quyết bên trong ngọc giản này lại khác biệt rất nhiều so với Ngự kiếm thuật khiếm khuyết mà hắn đã nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ, khẩu quyết này hết sức dễ hiểu, hắn chỉ mới nhìn sơ qua một lượt mà đã nắm chắc tới sáu, bảy thành có thể tu luyện được.