Chốn hầm mộ hiểu ra khốn đốn
Tùy cơ cảnh nắm rõ an nguy
"Các vị! Hoan nghênh đến với Pháo đài cổ Khô Mộc!"
Lúc này, một giọng nói khá hào sảng vang lên "ong ong...", rồi sau đó một bóng người cường tráng như tượng sắt đi tới trước mặt Phong Nhược, ôm lấy hắn như diều hâu chộp lấy gà con.
Bị pho tượng sắt này xốc lên, Phong Nhược cũng chỉ có thể cười khổ mà chẳng có cách gì phản kháng, hiện giờ ngay cả ngón tay hắn cũng không thể nhúc nhích.
Bóng người đó đi được tầm hơn mười trượng thì Phong Nhược lại bị ném luôn xuống mặt đất, lúc này hắn mới có cơ hội quan sát hoàn cảnh xung quanh, ở đây ánh sáng không rõ ràng nên lúc sáng lúc tối, nếu như dùng từ hầm mộ để miêu tả có lẽ chính xác hơn, cho nên trong lúc nhất thời hắn không nhìn ra được chỗ này rốt cục rộng lớn đến cỡ nào.
Xung quanh có rất nhiều tu sĩ đang lớn tiếng cười nói, nhưng chủ đề mà bọn hắn quan tâm nhiều nhất vẫn là khi nào thì xuất phát và nên đến đâu chờ đợi.
Sau một lát, tu sĩ xung quanh chợt trở nên im ắng lại, rồi sau đó ba bóng người không biết từ đâu đi đến, dường như ba người này có địa vị rất cao ở chỗ này, nơi họ đi qua các tu sĩ đều tự nguyện nhường đường.
Ba người đều mặc trang phục màu đen, cả đầu cũng trùm kín nên không cách nào phân biệt được bọn họ là nam hay nữ?
"Bọn hắn chính là người mới tới ư? Càng ngày càng tệ quá, ngay cả Luyện Khí trung kỳ rác rưởi cũng đưa đến đây! Coi đây là chỗ nào chứ?" Lúc này một trong ba người cất giọng lạnh lùng nói, tốc độ nói chuyện của người này rất nhanh, nhưng nhấn mạnh từng chữ từng câu như búa nện, ăn nói rất mạnh mẽ! Có điều, hiển nhiên rác rưởi trong lời của hắn là ám chỉ Phong Nhược rồi.
"Được rồi, nói nhảm thế có ích lợi gì chứ? Đến thì cũng đã đến rồi, chẳng lẽ Bá Thiên ngươi lại muốn đưa hắn trở về à? Thế nhưng cũng phải nói lại, những năm gần đây ngũ đại tông môn đều đặt chú ý lên hết Ngũ Hành Giới, vì thế Khô Mộc Hải này đã hoang vắng từ lâu, làm sao có thể phái ra tu sĩ đẳng cấp cao được chứ, chỉ cần chuyển vào đây cho chúng ta một ít tu sĩ cấp thấp xem ra cũng không tệ rồi!" Một người ở bên cạnh Bá Thiên đột nhiên thở dài một hơi rồi nói, người này có lẽ là phụ nữ bởi vì giọng nói du dương thánh thót, nghe rất êm tai.
"Ha ha! Lời của Thiên Sơn đạo hữu thật chí lý, bây giờ hãy an bài sáu người này chút đi, chờ cho đợt thú triều bên ngoài chấm dứt chũng ta sẽ xuất phát!" Người cuối cùng cười ha ha mở miệng, vừa nghe qua giọng nói thì vị này là một lão già.
"Hừ! Có gì sắp xếp đâu, cứ phân công bừa một ít nhiệm vụ dễ trước đi, phải dành chút thời gian cho bọn hắn ra ngoài lăn lộn cho đến khi nào thời hạn lưu đày kết thúc thì xéo thẳng là xong, còn nếu muốn gia nhập vào đội săn bắt à? Không có cửa đâu, những thứ rác rưởi này chỉ biết ngáng chân thôi!" Vị nam tử tên Bá Thiên kia hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi ra ngoài, mà tiếp theo từ trong đám người xung quanh có mười tên tu sĩ lập tức đi theo sau, hiển nhiên là thủ hạ của hắn.
"Ách...!" Lão già kia sững sờ tức thời nhìn về phía nữ tu sĩ tên là Thiên Sơn kia.
"Hình ca, ngươi đừng nhìn ta làm gì, ta đâu có hứng thú mang theo mấy thứ rác rưởi này làm gì chứ? Ngươi cũng biết đi săn bắn bên ngoài nguy hiểm đến cỡ nào mà, chẳng may bị bọn hắn làm liên lụy vướng tay vướng chân thì ta ăn nói sao với đám thủ hạ của mình đây?" Vị Thiên Sơn kia cười khanh khách một tiếng, rồi vung tay lên dẫn theo mười mấy người rời đi.
Lúc này cùng với sự ra đi lần lượt của hai nhóm người Bá Thiên và Thiên Sơn, không gian trong này liền rộng rãi sáng sủa hơn rất nhiều, nhờ viên Dạ Minh Châu treo trên cao tận đỉnh đầu nên có thể thấy ở đây ngoại trừ sáu người bọn Phong Nhược còn có hai mươi người nữa.
"Hình sư thúc, chúng ta cũng phải lập tức xuất phát, hiện tại thú triều đã qua, nếu không xuất phát thì đồ tốt sẽ đều bị hai nhóm người bọn Bá Thiên cướp sạch mất" Bất chợt có người trong số hai mươi người kia thúc giục.
"Cũng tốt! Vậy lập tức xuất phát!" Vị lão giả họ Hình kia chỉ ngó về sáu người Phong Nhược cười ha ha, rồi liền chắp tay sau lưng cũng dẫn theo những người kia rời đi.
Trong khoảnh khắc, ở đây chỉ còn lại sáu người bọn Phong Nhược.
"Tần sư huynh, rốt cục là có chuyện gì xảy ra vậy? Cớ gì mà chúng ta lại trở thành thứ rác rưởi không ai cần thế này? Không phải trong số bọn họ cũng có đệ tử tông ta sao?" Sau khi trầm mặc một lát, rốt cục có một đệ tử Trấn Thiên Tông không hiểu liền thắc mắc.
"Hắc...! Cần gì phải hỏi chứ? Đây là lưu đày mà! Chẳng lẽ các ngươi còn nghĩ tới chuyện ưu đãi này nọ sao? Những người kia cũng giống như chúng ta, cũng là người bị lưu đày, chỉ có điều thực lực bọn hắn mạnh hơn một chút, còn chúng ta ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có! Hơn nữa, ở tại Pháo đài cổ Khô Mộc này, chẳng có ai quản thúc ngươi cả, dù suốt ngày ngươi nằm ngủ say trong góc cũng chẳng sao, chỉ cần qua ba năm là có thể trở về thôi. Có điều ba năm này chính là ba năm ác mộng đấy, bởi vì ban ngày không làm sao ra ngoài pháo đài được, đến khi đêm xuống là thời điểm có thể săn bắt thì lại không dám đi ra, đó chính là hương vị của lưu đày đó!" Vị Tần sư huynh kia cười khổ nói.
"Không có ai quản thúc ư! Thế thì chúng ta cứ ở đây nghỉ ngơi ba năm là được rồi! Dù sao pháo đài này cũng rất an toàn mà!" Có một đệ tử Trấn Thiên Tông lơ đễnh nói.
"Ngươi nói quá dễ dàng quá!" Tần sư huynh bất đắc dĩ lắc đầu, "Nếu đơn giản như thế... thì tại sao nơi đây có thể được coi là một trong ba vùng đất nguy hiểm nhất của Thương Ngô Giới chứ? Chẳng lẽ các ngươi không nhận ra ở đây không thể cảm ứng được chút thiên địa nguyên khí nào sao? Không có thiên địa nguyên khí làm sao ngươi tu luyện đây? Dù chỉ ở lại một tháng thì cảnh giới của ngươi cũng sẽ có dấu hiệu bất ổn ngay, nhưng điều đó cũng không thấm thía gì, ở chốn này không có bất kỳ thức ăn hay mạch linh tuyền nào cả, cho dù ngươi muốn làm một người bình thường cũng không được, chỉ có cách duy nhất là ra ngoài mạo hiểm như bọn hắn, đây mới điều đáng sợ nhất của vùng đất lưu đày Khô Mộc Hải".
Nghe xong lời Tần sư huynh vừa nói, bọn Phong Nhược đều trầm mặc, trước kia nghe nói về sự đáng sợ của nơi đây bọn hắn cũng không hề để ý đến, nhưng giờ đây thân lâm vào cảnh khốn đốn này mới hiểu rõ ràng!
"Tần sư huynh, vậy sao ngươi không nói sớm? Như vậy chúng ta cũng có thể chuẩn bị trước một chút rôi! Ít ra không sợ chết đói, chết khát!"
"Chuẩn bị ? Các ngươi thực sự muốn cả đời ở lại chỗ này làm phàm nhân à! Không có thiên địa nguyên khí thì không cách nào tu luyện được, ba năm chẳng dùng tu vi các ngươi sẽ bị phế hoàn toàn, đến lúc đó các ngươi làm sao có thể vượt qua hơn trăm dặm đường mà trở lại Truyền tống trận chứ? Tầng lớp cao cấp của ngũ đại tông môn đã tính toán hết sức tỉ mỉ từ sớm rồi, ở chỗ này chúng ta chỉ có thể dốc sức liều mạng hướng về phía trước, căn bản không có hy vọng quay lại đâu! Vậy nên, bây giờ chúng ta phải nhân dịp đêm tối mà ra ngoài săn bắt, thu thập linh thạch, mặc kệ thu hoạch ra sao đi nữa, nhất định chúng ta phải đi ra ngoài!"
Tần sư huynh nói đến đây liền đứng dậy, bốn người còn lại cũng thoáng do dự rồi tới tấp đuổi theo.
Phong Nhược cũng cắn răng cố gắng bò dậy, tình hình nãy giờ hắn cũng đã nghe được rõ ràng, hiện thời cũng chỉ có thể nương tựa vào năm người bọn Tần sư huynh thôi.
"Phong Nhược, ngươi không cần phải đi ra ngoài, tu vi của ngươi quá thấp, tính ra thì nhóm chúng ta có thể chiếu cố ngươi ba năm, nhưng ngươi sẽ còn phải tiếp tục bị lưu đày ở chỗ này bảy năm nữa, nói một cách khó nghe là ngươi không còn hy vọng sống sót để trở về, thôi cứ ở lại trong pháo đài này đi, có thể sống ngày nào tốt ngày đó!" Tần sư huynh bất chợt thở dài một tiếng và nói, sau đó quay người rời đi.
Bốn người còn lại cũng khá đồng tình liếc nhìn phong Nhược một cái, sau đó liền trầm mặc bỏ đi.
Nhìn thấy cảnh này, Phong Nhược sợ run hơn nửa ngày, cuối cùng lại lắc đầu phì cười.
"Chuyện này đúng thật là thú vị đây! Xem như thiệt thòi cho các ngươi rồi. Nếu quả thực nói về sống sót thì bảo đảm ta còn sống được lâu hơn các ngươi nhiều!"
Hít sâu một hơi, Phong Nhươc lại ngồi xuống, dựa theo lời ba người Bá Thiên nói vừa rồi... kết hợp với lời giải thích của Tần sư huynh nữa, hắn đã nắm được đại khái tình hình. Ở đây chính là một nơi rất nguy hiểm, rất kinh khủng, bởi vì nơi này không có thiên địa nguyên khí, chẳng khác gì tử huyệt của đám tu sĩ! Cho nên tu sĩ phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài thu thập linh thạch.
Thế nhưng điều đó đối với Phong Nhược tính ra cũng không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng, bởi vì hắn có mộc linh thạch mà, dựa theo tình hình lúc trước nếu như hắn đừng để cây mầm tí tẹo kia lớn lên thêm, thậm chí là héo úa đi thì linh khí bên trong viên mộc linh thạch đó cũng đủ để cho hắn sử dụng trong một thời gian dài, cho dù không thể tiến cấp nhưng vẫn có thể duy trì cho pháp lực của hắn không bị biến mất!
Hơn nữa, mộc linh thạch này có thể hấp thu tinh hoa của Ngũ Hành thạch thuộc tính mộc, vậy cũng có thể giúp hắn sống sót trong mười năm rồi. Có thể nói, chỉ cần hắn có thể giải quyết vấn đề thức ăn, nước uống là hắn sẽ chẳng bị hao tổn gì, rồi mười năm sau hắn sẽ thông qua Truyền tống trận rời khỏi địa phương quỷ quái chết tiệt này!
Cho nên Phong Nhược chẳng hề lo lắng chút nào.
Hắn dần bình tĩnh lại, vốn là Phong Nhược định vận hành Thanh Mộc Linh Quyết thử xem sao, kết quả lại phát hiện pháp quyết đó vốn trước đây vẫn có thể tùy ý vận hành rất nhanh giờ phút này giống như bị vô số tạp chất làm nghẽn lại mà chẳng thể vận hành, thậm chí nếu như cưỡng ép vận hành thì sẽ bắt đầu cảm thấy phiền nhiễu, bực tức muốn phát khùng.
"Quả nhiên là không có một tia thiên địa nguyên khí nào!" Phong Nhược bất đắc dĩ thu lại pháp quyết, sau đó lấy từ trong Thắt lưng trữ vật ra một gói Hoạt Lạc Tán, nhưng không chờ cho hắn kịp nuốt thì một bóng người màu đen từ phía sau chợt đánh tới, thoáng cái đã giật mất gói Hoạt Lạc Tán đó.
Bị bóng đen này đụng vào, Phong Nhược vốn chẳng còn bao nhiêu hơi sức liền bị đẩy ngã lăn trên đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng đen kia nuốt trọn gói Hoạt Lạc Tán.
Dẫu vậy hiện giờ Phong Nhược cũng chẳng còn tâm trạng nào mà quát mắng người kia, bởi vì chẳng biết từ lúc nào xung quanh lại chui ra mười tên tu sĩ với ánh mắt như sói bị bỏ đói, người nào cũng nhìn về phía hắn tựa như thấy một miếng mồi tươi béo vậy!
"Các ngươi muốn làm gì?" Dù cho Phong Nhược tâm tính kiên cường nhưng vẫn bị những ánh mắt thèm thuồng này làm cho giật mình.
"Đạo hữu! Thật xin lỗi, tình huống này chúng ta cũng không muốn đâu!" Lúc này tên tu sĩ đã nuốt gói Hoạt Lạc Tán kia bỗng vung tay gạt đám tu sĩ xung quanh sang một bên, rồi nhìn chằm chằm vào Phong Nhược nói: "Ta cũng không làm khó ngươi, đem tất cả Hoạt Lạc Tán trên người giao ra đây, sau đó ta sẽ lập tức đi ra ngoài săn bắn, ta có thể cam đoan rằng nếu như có thể kiếm được dù chỉ nửa khối linh thạch nhất định cũng sẽ chia sẻ cho đạo hữu!"
Bị người này nhìn chằm chằm không rời, chẳng hiểu sao trong lòng Phong Nhược lại dấy lên một cảm giác xót xa bất lực, tình hình này chẳng phải là phàm nhân buông xuôi hay tay trước lực lượng tu sĩ sao? Không ngờ bây giờ ra đời lăn lộn lại gặp phải tình huống này, tựa như là con sâu cái kiến đứng trước mặt thiên đạo ư?
"Trong tay ta cũng chỉ còn lại ba gói thôi! Thật xin lỗi, chúc ngươi may mắn!" Phong Nhược khẽ thở dài, thực ra cho dù hiện tại pháp lực của hắn có tiêu hao sạch nhưng dựa vào chiếc nhẫn gia tăng một nửa sức lực, thêm cả Ngân Giáp Thiên Chu hỗ trợ, muốn tiêu diệt mười tu sĩ với pháp lực đã biến mất hoàn toàn thế này cũng không tính là việc khó khăn, thế nhưng hắn vẫn lấy mấy gói Hoạt Lạc Tán từ trong Thắt lưng trữ vật ra!
"Tốt! Đa tạ! Ta tên là Định Hồng, là đệ tử bị lưu đày của Lạc Tuyết Tông!" Người nọ nhận lấy Hoạt Lạc Tán xong liền nuốt luôn, sau đó quay người chạy thẳng ra ngoài mà chẳng thèm nhìn lại!