Thấm luật sinh tồn nhận hình phạt
Vào chốn lưu đày rõ âm mưu


“Nhưng mà ta là người bị hại, hơn nữa nếu như có thể hại ta một lần thì cũng có thể tiếp tục hại ta nữa, đến lúc đó chẳng phải ta phải chết tức tưởi dưới cái quy tắc này hay sao?” Phong Nhược vẫn không hiểu hỏi.

“Nếu như ngươi bị người ta hãm hại chẳng lẽ ngươi không biết phản kháng à?” Lão già kia chỉ thuận miệng nói một câu, rồi sau đó lại trở về bộ dạng điềm đạm như lúc trước!

Sau một hồi ngơ ngác Phong Nhược bỗng nhiên hiểu rõ, thì ra lời nói lưu đày mười năm lúc nãy Lão già kia nói chính là ý này, bởi vì nếu như không thuộc phạm vi sơn môn của Trấn Thiên Tông thì sẽ không còn chịu sự ràng buộc của thứ quy tắc kia nữa, hơn nữa ngầm ý bảo trong khoảng thời gian mười năm đó nếu vẫn không có năng lực chống lại, thì giả sử có bị người ta hại chết đi âu cũng là điều đương nhiên!

Vừa nghĩ thông suốt điều này, khúc mắc trong lòng Phong Nhược cũng được cởi bỏ ngay lập tức, thế giới này vốn là mạnh được yếu thua, Thiên đạo gì chứ?, còn Trường sinh bất lão gì chứ? Điều kiện tiên quyết là phải có được thực lực mạnh mẽ để không bị người ta giết chết!

Cũng như chuyện lần này, nếu mình là một người tu đạo có tu vi Trúc Cơ Kỳ, cho dù tên Mạc Ngôn kia có dùng quy luật của Hình Luật Điện hãm hại đi nữa, nhưng những tên đệ tử tuần sơn nọ liệu có dám độc đoán mà quyết định như vậy không?

Rốt cuộc cũng do thực lực hắn quá yếu thế nên mới bị người ta coi thường mà thôi!

Thoáng khom người hướng về phía Lão già đó thi lễ một cái, Phong Nhược lập tức đi ra khỏi đại điện có chút âm u này, ngay cửa đại điện đã sớm có một nam tử trung niên với khuôn mặt lạnh lùng đang chờ ở đó.

“Đi theo ta!” Nam tử trung niên kia lạnh lùng liếc nhìn Phong Nhược, rồi bước đi về phía một tòa đại điện khác, mọi thứ tất nhiên là sắp sếp để hắn lưu đày Khô Mộc Hải.

Mà bên kia đại điện lại là vẻ mặt không thể tượng tượng được của bọn người Cổ Hồ Tử, thật sự bọn họ không ngờ rằng Phong Nhược còn có thể sống sót đi ra.

“Các vị sư huynh! Đa tạ đã tận tình chiếu cố tại hạ, mong rằng các vị sư huynh hãy bảo trọng thân thể. Tại hạ sẽ còn trở về thăm chư vị sư huynh đấy, à còn nữa... xin các sư huynh hãy nói lại với Mạc Ngôn nào đấy... rằng hắn đã không còn cơ hội nữa đâu!”

Mỉm cười với bọn người Cổ Hồ Tử, Phong Nhược lập tức quay lưng bỏ đi trong ánh mắt kinh ngạc của bọn họ!

Đi theo nam tử trung niên tiến vào một tòa đại điện ở gần đó, Phong Nhược lại phát hiện trong điện này có thêm một cái bục cao hình tròn rất lớn, xung quanh bục này mơ hồ có ánh sáng đủ màu phát ra, ánh sáng ấy chính là tia chiếu rọi của rất nhiều viên Ngũ Hành thạch phát ra, hơn nữa căn cứ vào ánh sáng kia để phỏng đoán thì ít nhất đều là Ngũ Hành thạch trung phẩm.

“Chẳng lẽ đây là Truyền Tống Trận Pháp?” trong lòng Phong Nhược hơi giật mình, hắn từng nghe Diệp Hoằng nhắc qua loại trận pháp vô cùng thần kỳ này, có thể trong nháy mắt đi khỏi nghìn vạn dặm, thế nhưng loại trận pháp này từ trước đến nay đều nằm trong các môn phái tu tiên lớn, những môn phái nhỏ căn bản không có khả năng bố trí được.

Mà xung quanh chiếc bục cao hình tròn này có năm tên đệ tử Trấn Thiên Tông đứng đó với thần sắc mỏi mệt, thế nhưng tu vi của bọn họ đều đạt đến Trúc Cơ Kỳ.

“Chẳng lẽ bọn họ cũng là đệ tử Trấn Thiên Tông bị lưu đày sao?” Phong Nhược thầm nghĩ.

“Được rồi, Từ lão! hôm nay chỉ có sáu người này thôi, bắt đầu truyền tống đi” Lúc này nam tử trung niên có sắc mặt lạnh lùng hướng qua người bên cạnh kêu khẽ.

“Khụ khụ...!” Bỗng một tràng ho khan dữ dội kéo đến, kế tiếp xuất hiện một Lão già dáng người hơi còng, chống một cây quải trượng màu đen mà run rẩy đi ra từ một căn phòng bên cạnh đại điện.

“Lại là sáu tên quỷ xui xẻo, ba năm lưu đày cũng không ngắn đâu...! Đây là kết quả của việc vi phạm môn quy đấy!” Lão già kia híp mắt lần lượt nhìn cả bọn sáu người Phong Nhược rồi lắc đầu thở dài.

“Hắc...! Từ lão, trong này có một tên bị lưu đày mười năm đấy!” lúc này nam tử trung niên kia bỗng chỉ vào Phong Nhược nói một câu.

“Hả? Mười năm à?” Lão già kia có vẻ kinh ngạc nhìn Phong Nhược vài lần nhưng rồi lại không nói gì, lão phất tay ra hiệu cho đám sáu người bọn họ đứng ở ngay vị trí trung tâm của bục cao hình tròn kia, sau đó chỉ thấy tay hắn rất nhanh đánh ra một chuỗi pháp quyết, lập tức cả bình đài hình tròn lại bắt đầu run lắc kịch liệt, cùng lúc đó, Ngũ Hành thạch phía trên cũng tản ra hào quang sáng chói, mãi cho đến khi hào quang này hoàn toàn che khuất bóng dáng của sáu người Phong Nhược.

Mà Phong Nhược thân ở bên trong vầng sáng chỉ cảm thấy cả người như bị vô số cổ lực lượng dồn ép xé rách, giống như chỉ một lúc nữa thôi hắn sẽ bị xé thành vô số mảnh nhỏ.

Thế nhưng tựa như một giấc mơ... ngay lúc Phong Nhược có vẻ sắp không chịu đựng nỗi nữa, thì đột nhiên hắn cảm thấy cả người bỗng nhẹ tênh rồi vô số tia sáng trước mắt cũng lập tức tiêu tán, lúc này nhìn lại xung quanh thì thấy nơi này dường như vẫn còn ở bên trong gian đại điện lúc trước.

“Này! Tên tiểu tử kia, mau đi thôi! Còn chờ gì nữa chứ, chẳng lẽ ngươi còn muốn quay lại sao? Trước hết ngươi hãy nghĩ biện pháp sống qua mười năm này đã rồi tính!”

Vừa nghe vậy Phong Nhược mới giật mình bừng tỉnh, lại nhìn năm người nọ đã bước ra khỏi cửa đại điện, mà kẻ nói chuyện với hắn chính là tên đệ tử Trấn Thiên Tông đi sau cùng có màu da hơi ngâm.

“Sư huynh nói thế là có ý gì?” Phong Nhược vội vàng bước xuống bục cao hình tròn kia, hiện tại hắn đã biết nơi này ắt hẳn là Khô Mộc Hải của những kẻ bị lưu đày rồi!

“Ha ha! Nói thế nào nhỉ? Kỳ thật ta cũng không biết phải hâm mộ hay thương hại ngươi đây?” Tên đệ tử Trấn Thiên Tông kia lại ra vẻ khó mà giải thích.

“Tần sư huynh, đừng trêu đùa vị sư đệ này nữa, chờ đợi mười năm trong Khô Mộc Hải này cũng không phải là việc dễ dàng đâu!” Lúc này bỗng có một tên đệ tử Trấn Thiên Tông bên cạnh mở miệng nói.

“Vậy cũng chưa chắc....! Nói thật nhé, ta vẫn rất mong có thể nắm được kỳ ngộ này đấy chứ, nếu có thể sống sót qua mười năm ở nơi này, thì sau khi trở về lập tức có thể trở thành đệ tử chính thức trong Thượng Tam Viện đó!” Tần sư huynh kia lại tấm tắc nói.

“Mười năm? Nói đùa sao? Có thể sống qua mười năm ở nơi này đều là kẻ điên hết rồi, ta nghe đâu từng có một tên điên bất bình thường có thể sống được ở nơi này mười năm rồi đấy, nhưng đó vẫn là chuyện của mấy mươi năm về trước, kẻ yếu ớt như người thì đừng nên nói đùa như vậy!”

Tuy nghe mấy tên đệ tử Trấn Thiên Tông nói thế nhưng trong lòng Phong Nhược lại tràn ngập mối nghi ngờ, hắn lập tức không nhịn được mà hỏi: “Các vị sư huynh, cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Khô Mộc Hải này rất đáng sợ sao?”

“A...! Chẳng lẽ ngươi không biết? Lẽ nào một trăm linh tám điều môn quy ngươi vẫn chưa xem qua hay sao?” Tần sư huynh kia có vẻ tò mò liền hỏi.

“Ặc... môn quy à? Đệ vẫn chưa xem qua!” Phong Nhược có vẻ xấu hổ khi trả lời, do hắn chỉ nửa đường gia nhập vào Trấn Thiên Tông này và trốn trong tiểu viện tu luyện suốt một thời gian dài, nên nào có bao giờ nhìn qua những thứ gì được gọi là môn quy kia đâu.

“Hắc hắc...! Thật là một kẻ hiếm thấy!” Tần sư huynh nọ chậc chậc cảm thán một tiếng, rồi mới tiếp tục nói: “Quy định thứ một trăm linh tám của bổn tông là nếu kẻ giết người không muốn đền mạng thì chỉ có một sự lựa chọn duy nhất, đó là đi vào Sinh Tử Điện! Chỉ cần thông qua khảo nghiệm thì sẽ được hưởng thụ đãi ngộ lưu đày ở Khô Mộc Hải mười năm!”

“Mà Khô Mộc Hải này lại là một trong ba nơi nguy hiểm nhất ở Thương Ngô giới, là nơi lưu vong dành cho những kẻ vi phạm môn quy của các đại môn phái, Nhưng do hoàn cảnh nơi này quá khốc liệt nên thời hạn lưu đày tối đa sẽ không quá ba năm, duy chỉ có những tên sát nhân đã từng thông qua khảo nghiệm như ngươi mới phải ở lại nơi này đến mười năm!”

“Thông thường rất khó có người nào sống ở nơi đây qua mười năm cả, nhưng miễn là kẻ nào có thể sinh tồn được trong mười năm thì ai cũng là người có thực lực mạnh mẽ, bởi thế ngay khi quay về bổn tông lập tức có thể gia nhập vào Thượng Tam Viện! Chính vì vậy nên trong môn phái chúng ta có rất nhiều người đã chọn đi vào Sinh Tử Điện để mong kiếm được chút tiền đồ! Chẳng qua ta không hiểu một kẻ có thực lực yếu như ngươi tại sao phải đi vào cái nơi quỷ quái Sinh Tử Điện đó chứ?”

“Cái gì? Sinh Tử Điện à? Chẳng lẽ có thể không cần đi vào nới đó sao?” Phong Nhược bỗng phẫn nộ rống to.

Bọn người Tần sư huynh cũng bị thái độ của Phong Nhược dọa cho kinh sợ, “Đương nhiên có thể chọn không đi cũng được, nơi đó đơn giản chỉ là chốn địa ngục bất bình thường, vả lại Lão đầu trong đó lại là người chẳng biết nói đạo lý, cổ quái vô cùng... nếu đi vào đó cho dù không chết thì cũng bị lột da đó!”

“Không vào cũng được... thì ra là không vào cũng được!” Phong Nhược nghe đến đây vội vàng kích động hỏi: “Xin hỏi sư huynh, nếu như đệ bị người ta vu oan giết người thì phải chăng có thể không cần đi vào Sinh Tử Điện kia?”

“Ặc... tiểu sư đệ ơi, ngươi đừng kích động chứ...! Đương nhiên là có thể không cần đi vào, Hình Luật Điện tổng cộng có chín tòa đại điện, chia nhau ra để xử lý các loại chuyện lớn nhỏ trong môn phái, gặp chuyện như thế thì ngươi hoàn toàn có thể đến điện thứ ba mà! Nếu như thật sự ngươi bị oan khuất thì tất nhiên sẽ trả lại công bằng cho ngươi, cho dù điện thứ ba không được cũng có thể đến điện thứ sáu! Và nếu như kẻ hãm hại ngươi có bối cảnh quá lợi hại thì cho dù có vào điện thứ sáu cũng vô dụng thôi!” Tần sư huynh kia nói rất tự nhiên, nhưng ngay lập tức hắn kinh ngạc nói ta: “Không phải chứ... chẳng lẽ ngươi lại đi thẳng vào Sinh Tử Điện hay sao?”

“Đúng vậy! Đệ trực tiếp đi vào Sinh Tử Điện!” Phong Nhược cười khổ nói, chẳng trách hắn lại cảm thấy Lão nhân kia cứ ra vẻ thần thần bí bí..., chẳng buồn tra hỏi chuyện gì xảy ra và xem xét đúng sai gì cả đã trực tiếp hỏi mình giết mấy người rồi, bởi từ trước đến nay Sinh Tử Điện là nơi chỉ dành cho những kẻ giết người, mọi chuyện đúng sai đen trắng rõ ràng thì phải đến điện thứ ba và điện thứ sau mới được.

Bọn người Cổ Hồ Tử kia lại càng kì lạ vì đã không áp giải mình vào những điện kia! Thì ra đây mới là mưu đồ thật sự của tên Mạc Ngôn đây, nếu mình không thể qua được khảo nghiệm thì đương nhiên sẽ phải chết, mà dù có may mắn qua được thử thách cũng sẽ bị lưu đày đến cái nơi Khô Mộc Hải khó sống này!

Hóa ra... hóa ra mọi chuyện là như vậy, Sinh Tử Điện kia là nơi dành cho những kẻ thật sự giết người, ở chỗ đó chỉ cần thông qua thử thách chứ không cần đền mạng! Mà mình vốn bị oan nên đáng lý ra phải đi thẳng đến những Hình Luật Điện khác để giải thích rõ ràng.

“Mạc Ngôn ơi là Mạc Ngôn! Rốt cuộc ta đắc tội gì với ngươi chứ! Thật không ngờ ngươi lại ác độc đưa ta vào chỗ chết thế này?” Lửa giận trong lòng Phong Nhược bỗng chốc bộc phát, hai tay nắm lại thật chặt vang lên tiếng rắc rắc...

Thật sự hắn không ngờ chân tướng của sự việc lại đơn giản đến thế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play