Người Vượt Biển phất phất tay, ý bảo ông chủ đừng nhiều lời,
ánh mắt khiêu khích đối diện ánh mắt cũng vậy của Trùng Trùng, làm bắn ra vô số
tia lửa trên không trung. Trùng Trùng thấp hơn Người Vượt Biển, vậy nên dứt
khoát giương cằm lên, lòng nghĩ vào lúc này đây không thể rụt rè được, cũng giống
như hai con động vật đang ra oai nhau vậy, con nào yếu thế trước là xong phim
trước.
Cẩu cẩu tâm ý tương thông với nàng, cũng chạy qua sủa lên
hai tiếng, nhưng nó vẫn còn nhỏ, sủa lên nghe rất ngây thơ, ngược lại làm Trùng
Trùng với cẩu cẩu trông như là con côi mẹ góa vậy, biểu hiện rõ tình thế tệ hại
của họ.
Người Vượt Biển cười, làm gì còn vẻ thật thà đôn hậu của
người khuân vác thuê, thô lỗ ngang tàng, nguyên một tên Vua Hải Tặc.
“Bỏ vũ
khí xuống hết, lời ta nói câu nào ra câu đó. Ta đã nói rồi, bất cứ ai chỉ cần
đã mua thẻ đường, bước chân vào cái tiệm này để qua biển, ta sẽ bảo đảm an toàn
cho người đó.” Hắn nói: “Xuống thuyền rồi, ta sẽ hết nhiệm vụ, đến lúc đó muốn
chém muốn giết gì cũng chả liên can gì đến ta, bây giờ làm thịt ba con gà con
này, chẳng phải là hạ thấp danh tiếng của ta hay sao.”
Hình như hắn cũng có chút uy danh trong ma đạo, lời hắn vừa
dứt, tất cả bọn người trong ma đạo đều hậm hực buông vũ khí xuống. Cũng khó
trách, muốn ra khỏi Tụ Quật Châu bắt buộc phải qua Biển Chết, Người Vượt Biển
tương đương với bộ trưởng bộ Giao Thông, đương nhiên lời nói cũng có chút cân
lượng, nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ.
“Lão Độ,
ba con gà con này cũng khá là lợi hại, ngươi —” Ông chủ nhìn hai luồng sáng màu
trắng và xanh, rồi còn vòng sáng màu vàng kim sắp không duy trì nổi nữa trên
người Trùng Trùng.
Người Vượt Biển còn chưa đáp, Trùng Trùng đã lại vỗ mạnh lên
quầy. Dưới tình huống căng thẳng như vậy, rớt một cây kim xuống đất cũng kích
thích đến người khác, mà nàng lại tạo ra động tĩnh lớn như vậy, liên tiếp ba lần
dọa mọi người nhảy dựng. Ông chủ đứng gần nàng, bị dọa càng lợi hại.
“Ngươi
đừng có ở đó mà lảm nhảm.” Nàng giành nói trước: “Người ta có câu trộm cũng có
đạo, lời ngươi nói không tính. Ngay cả làm ma đầu mà cũng làm đến thấp hèn như
vậy, lẽ nào ngươi muốn xem lời nói của Người Vượt Biển nói ra như là đánh cái
gì kia sao? Muốn ma đạo bị người khác cười nhạo sao? Ta đã nói rồi, lão tử có
tiền có đất, ba người lão tử cũng đã bước vào cái quán trọ nát bươm này, thì
ngươi phải có nghĩa vụ đưa bọn ta qua biển. Muốn đấu nhau thì còn dư dả cơ hội,
vì dù sao ma đạo các ngươi giỏi nhất chính là cả đám cùng xông lên mà.”
Nàng nhìn vẻ mặt như thổ phỉ của Người Vượt Biển, cảm thấy
người như hắn chắc chắn rất sĩ diện. Cho nên nàng không ngừng lăng mạ hắn.
Quả nhiên Người Vượt Biển cười lạnh một tiếng rồi nói: “Nếu
mà đánh thật, các ngươi ba người một thú, bọn ta cũng ba người một thú, tới lúc
đó ngươi sẽ biết sự lợi hại của ma gia gia ta đây. Bán thẻ đường cho chúng,
thêm chỗ thì giá gấp ba.” Hắn gật gật đầu với ông chủ.
Trùng Trùng thầm cắn răng, không ngờ Người Vượt Biển cũng
không ngốc, tuy đã đồng ý không cho bọn binh tôm tướng nhép này cùng nhau vây
đánh, cũng không đồng ý lấy một địch ba chấm năm (Tác giả: sư huynh sư tỷ thêm
con chó là ba, nàng không có năng lực công kích, chỉ đành cam chịu bằng không
chấm năm). Không chỉ thế, hắn còn muốn giá gấp ba!
Thôi, nợ này ghi lại đã, sau này tính. Tốt xấu gì cũng loại
được bọn tòng phạm này, đến được Phụng Lân Châu, cơ hội thoát thân của ba người
họ sẽ tăng cao. Bọn ma đạo không biết bên nàng có con thần thú là cẩu cẩu, tới
lúc đó nó phun ra đốm lửa, đảm bảo sẽ khiến kẻ thù luống cuống tay chân.
“Nhìn
gì mà nhìn, mau bán thẻ đường cho ta, loại khứ hồi, đợi hôm nào ta rãnh sẽ về
đây mang vận đen đến cho ngươi.” Trùng Trùng tiếc tiền, lửa giận không chỗ phát
tiết, quát ông chủ: “Tự dưng lại đính cái vòng sáng trên đầu, giả làm thiên sứ
hả ngươi!”
Ông chủ ngây người, không biết “thiên sứ” là cái chi chi,
đoán chắc không phải gì tốt lành, nên không khỏi tức giận, thu bàn tính trên đầu
về khẩy khẩy, vừa rút lấy số tiền mua thẻ đường từ đống ngân phiếu Trùng Trùng
ném lên quầy, vừa nghiến răng nói: “Nha
đầu ranh, ngươi cứ việc đắc ý đi, chút nữa khóc cũng không kịp. Khứ hồi phải
không, ta cho ngươi loại quay về trong vòng ba tháng, chỉ sợ ngươi đi xuống Quỷ
Môn Quan rồi, dùng không được nó thôi.”
“Lão tử
thích đi, liên quan gì tới ngươi.” Trùng Trùng vội vàng cất kỹ đống ngân phiếu
còn thừa, giật phắt tấm vải bọc đầu mình xuống, “Lão tử là nha đầu tóc đỏ,
ngươi là cái đồ ma đạo mù màu[*].” Nói rồi thản nhiên đi đến bên Yến Tiểu Ất, vẻ
mặt trấn tĩnh, nhưng lòng lại căng thẳng như gõ trống, có thể xem là lại qua được
một cửa.
Ông chủ mắng Trùng Trùng là nha đầu ranh (gốc: 黄毛丫头; nghĩa đen: nha đầu tóc vàng; nghĩa bóng: con
ranh, nhóc con, oắt con…), nên Trùng Trùng mới có câu nói “nha đầu tóc đỏ” ở
phía sau.
Ông chủ nghe nàng một đường đường một cô nương mà mở miệng
ngậm miệng đều lão tử này lão tử nọ, vừa thô lỗ vừa xấu xa, diện mạo cũng rất tầm
thường, không khỏi trao đổi ánh mắt với Người Vượt Biển.
Ba đệ tử phái Thiên Môn vừa đặt chân đến quán trọ hoang dã
thôi, bọn họ đã nhận ra thân phận của ba người, tuy không biết mục đích đệ tử
phái Thiên Môn đến Tụ Quật Châu là gì, nhưng vào chính khoảnh khắc đó, lợi dụng
sự tò mò của chúng mà ủng hộ chúng lên núi Tiêu Dao, là định làm chúng không chết
thì cũng trọng thương, nào ngờ bọn chúng không những không sao, mà còn trộm
luôn bảo bối của
Chuyện này bị Ma vương biết được, nên hạ lệnh phải chặn đánh
ba đệ tử phái Thiên Môn, cướp bảo bối và thần thú về lại, nhưng trong Vương lệnh
cũng có nói, không được làm tổn thương đến nữ đệ tử võ công thấp kém nhất.
Hắn và Người Vượt Biển cùng bàn bạc, thầm nghĩ đây không
phải là nói tới Ấn Độ A Tam đó sao.
Lúc đầu, bọn họ tưởng đây là cô gái mà Ma vương nhìn trúng,
bởi vì Ma vương lãnh khốc vô tình trước nay chưa từng để ý tới ai, mà bây giờ
xem ra là bọn họ hiểu sai rồi, Ma vương cao cao tại thượng, giai nhân tuyệt sắc
dù tiên dù phàm cũng không thèm liếc mắt nhìn, thì làm sao lại để ý tới một nha
đầu đáng ghét như vậy được, chắc chắn là có nguyên nhân khác.
Nhưng dù cho là nguyên nhân gì đi nữa, họ cũng không thể làm
trái Vương lệnh, nếu nhiều người như vậy cùng ra tay, đao kiếm vô tình, quả thật
có thể làm tổn thương tới nha đầu này, hơn nữa lão Độ cũng cố chấp trong quy tắc
của mình, bọn họ cũng chỉ đành đợi đến Phụng Lân Châu rồi mới ra tay. Hai thanh
thần kiếm kia không phải vật phàm, nhưng hắn và lão Độ liên thủ, cộng thêm một
trợ thủ, giết chết đôi nam nữ kia, sau đó bắt sống nha đầu này, thì vẫn không
có vấn đề gì.
Nàng cả đầu tóc đều màu đỏ, không phải là yêu đạo lẫn vào
tiên đạo đó chứ? Họ cũng nghe nói qua yêu đạo tu tiên, có lẽ Ma vương là vì điều
này nên mới hạ lệnh không được tổn thương đến nàng.
Ông chủ nghĩ, nhìn về phía cầu thang nay đã sập thành một đống,
trong hốc nhỏ của đống gỗ vụn có một con mèo con đen trắng đang nằm, mặt mày đó
trông như một mỹ nam tử vậy, ánh mắt buồn thảm. Nó yên lặng nằm đó, không phát
ra tiếng nào, không ai chú ý tới sự tồn tại của nó, mà hắn bây giờ không chỉ
chú ý tới con mèo, mà còn chú ý tới cái quán trọ này nay đã bị hủy tới không ra
dạng gì nữa rồi.
“Thu
nhầm tiền rồi, khi nãy ta chưa tính tiền phá hoại quán.” Hắn vươn tay về phía
Trùng Trùng.
Hai tay Trùng Trùng ấn chặt lồng ngực, bảo vệ cho ngân phiếu
của mình, “Thôi đi, quán trọ này đâu có phải ta phá, ngươi muốn tìm ai thì tìm.
Các ngươi đông người như vậy đột nhiên cùng ra tay, ta còn chưa tìm ngươi đòi
phí tổn tinh thần đó.”
Ông chưa nghe nha đầu tóc đỏ này thường hay nói những câu từ
khó hiểu, nhất thời không biết phải đáp trả như thế nào, đúng vào lúc này, một
giọng nói nhút nhát chen vào: “Xin hỏi, có thể lên thuyền được chưa?” Là một
thương lữ.
Người qua lại Tụ Quật Châu và Phụng Lân Châu đa số đều là
người buôn bán hàng có sẵn, nếu qua mùa thì tổn thất sẽ rất lớn.
Người Vượt Biển nghe vậy thì phất tay, dẫn đầu đi ra ngoài,
những người đợi thuyền xem ra cũng không phải lần đầu tiên, rất trình tự xếp
hàng nối đuôi nhau đi về phía ông chủ nhận thẻ đường, sau đó đi theo Người Vượt
Biển ra khỏi quán trọ, cuối cùng mới tới lượt ba người Trùng Trùng.
Lúc này Trùng Trùng mới thấy, vẻ ngoài của thẻ đường khá
quái lạ, là hai con ếch, tuy nó không động đậy, nhưng hình như là còn sống.
Nhưng hai con ếch này xếp chồng vào nhau, bốn chân của con đực ôm chặt lấy con
cái từ phía sau. Ma đạo quả nhiên là tà ác, rõ ràng là quấy nhiễu tình dục với
hành khách.
Mặt Dung Thành Hoa Lạc đỏ đến chín, Trùng Trùng lại chê cặp ếch
này sờ vào ướt nhèm, cũng không nhận thẻ đường, vì vậy nên Yến Tiểu Ất đành cố
gắng miễn cưỡng cất nó vào túi.
Bên tai truyền tới tiếng khẽ cười của ông chủ: “Thẻ đường
này là thánh vật mà Người Vượt Biển tự nuôi, nếu các ngươi chết ở đâu đó, qua
thời hạn định sẵn, nó cũng sẽ tự quay về, hơn nữa sẽ không tìm sai một nửa còn
lại của nó.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT