Nhưng Yến Tiểu Ất và Dung Thành Hoa Lạc do đã nâng tốc độ bay lên cùng cực nên mới không mất sức, mà Trùng Trùng lại khác. Nàng càng nghĩ tới làn khí đen chọc trời kia thì càng thấy sợ, lo lắng lần gặp sau sẽ bị Hoa Tứ Hải một chưởng đánh thành bánh thịt.
Ở vào trạng thái này mà muốn vượt biển thì chính là đâm đầu vào chỗ chết, cho nên không vượt khỏi dự đoán của Hoa Tứ Hải, họ quyết định cải trang thành thương lữ đến Tụ Quật Châu, mua thẻ đường, ngồi thuyền của Người Vượt Biển qua biển.
Trùng Trùng còn cẩn thận hơn, sợ Hoa Tứ Hải đuổi theo, cho nên cứ chạy tới những nơi chợ búa đông đúc, cảm thấy ở trong đám người thì dễ ẩn náu hơn, thuận tiện hỏi thăm xem làm sao mua thẻ đường, nhưng nàng không nghĩ qua, hình tượng hiện nay của nàng làm sao mà không gây sự chú ý được?
Quần áo tồi tàn, cả người bị hun đến đen thùi, trông như con heo quay bị quay khét.
Tụ Quật Châu không phồn hoa như Phụng Lân Châu, nếu như ví Phụng Lân Châu là đô thị lớn quốc tế, vậy thì nơi chợ búa đông đúc nhất của Tụ Quật Châu cũng giống như trấn nhỏ của một điểm phồn vinh vậy. Xét tài lực hiện nay của Trùng Trùng mà nói, tuyệt đối có thể xem như là một thổ tài chủ[1], nhưng nàng không dám phô trương, sợ bị bọn ma đạo chú ý, kết quả vẫn là ở quán trọ tồi tàn nhất, mua quần áo bình thường nhất, ăn món ăn khó ăn nhất.
[1] Thổ tài chủ: Người giàu có nhất ở vùng thôn quê.
Nàng ôm hận đầy mình, bởi vì nàng cảm thấy càng đối mặt với sống chết, thì càng phải sống một cách sảng khoái lẫm liệt, nếu bây giờ Hoa Tứ Hải tới giết nàng, mà nàng không có mặc áo lụa tơ tằm, chưa ăn đại yến bậc nhất Tụ Quật Châu thì đúng là một chuyện đáng tiếc biết bao. Tiếc là nàng không làm gì được, Yến Tiểu Ất và Dung Thành Hoa Lạc biết nàng là người chuyên gieo rắc phiền phức, cho nên luôn trông chừng nàng, hại nàng chỉ đành ngồi chồm hỗm trong quán trọ y hệt như khách sạn ô tô[2] chơi với cẩu cẩu.
[2] Khách sạn ô tô: Khách sạn dọc đường dành cho khách có phương tiện đi lại, là những tòa nhà thấp có chỗ để xe bên ngoài.
Con cún đó sinh ra và lớn lên trên núi Tiêu Dao có hoàn cảnh khốc liệt, nàng cứ luôn lo nó sẽ không thích ứng được với khí hậu bình thường, cũng giống như loài Tibetan Mastiff (chó Tây Tạng) thuần chủng xuống khỏi thảo nguyên sẽ chết vậy, nhưng con chó thần này có khả năng thích ứng vô cùng cao, ở trên núi thì không sợ nóng, xuống bình nguyên rồi cũng không có phản ứng nào khác thường, chỉ là rất dễ hưng phấn, lúc thì nhảy, lúc thì kêu, không lúc nào yên tĩnh. Nàng còn chưa đặt tên cho cẩu cẩu, định về núi hỏi Vạn Sự Tri rồi nói sau.
“Thẻ đường phải mua trực tiếp ở chỗ Người Vượt Biển.” Yến Tiểu Ất mua quần áo và lương khô trở về, cũng hỏi thăm được việc rời khỏi Tụ Quật Châu, “Nhưng tính phí theo trọng lượng của con người, nếu là ba người trưởng thành, ước chừng phải tốn hết nửa kim nguyên bảo.”
“Sao hắn không đi cướp luôn đi?!” Trùng Trùng trừng lớn đôi mắt, “Há, cho dù chỉ có mình hắn có thể đưa người khác vượt biển đi nữa thì cũng không thể sư tử ngoác to mồm (ra giá cắt cổ)――” Nói tới đây nàng ngậm miệng lại, bởi vì nàng nghĩ tới một con sư tử khác, sau đó lại cân nhắc tới an toàn của cái mạng nhỏ của mình, vội vàng rút ngân phiếu ra khỏi túi áo, hoảng loạn nhét vào tay Yến Tiểu Ất, lòng thầm thề, có cơ hội nhất định phải báo thù cái tên chuyên chở bất lương này mới được, để hắn ói ra hết những gì mà hắn đã ăn (ý chỉ ăn lời).
“Đến Tụ Quật Châu làm ăn, lợi ích cực lớn, nên cho dù Người Vượt Biển có thu phí cao hơn chút thì cũng vẫn có rất nhiều người vượt biển.” Yến Tiểu Ất vốn là kiếm tiên trên núi, lĩnh hội sống chết, xa rời thế tục, thỉnh thoảng xuống núi làm nhiệm vụ cũng chỉ bay qua bay lại, chưa từng giống như lần này, nhập hồng trần nhập triệt để đến vậy. Lúc vừa bắt đầu còn thấy hơi khó chấp nhận, nhưng bởi vì phải chăm sóc cho hai sư muội, lại phải mang bảo bối về núi, cho nên bắt buộc mình phải thích ứng với cuộc sống trần thế, bây giờ đã thoải mái ứng phó rồi.
“Chúng ta phải nhanh chút.” Hắn tiếp tục nói: “Huynh dò hỏi qua, gần đây người ra vào Tụ Quật Châu nhiều ra mặt, đến trễ có thể sẽ phải trì hoãn một hồi, không thể lập tức lên thuyền rời khỏi được.”
“Đi đâu tìm Người Vượt Biển đây?” Dung Thành Hoa Lạc hỏi.
“Chính là quán trọ hoang dã đó.”
Trùng Trùng cả kinh, không ngờ cái nơi tồi tàn rách nát đó lại là đại lý tiêu thụ vé tàu, hay là nàng cũng nên làm một vố làm ăn tương tự vậy nhỉ, đảm bảo còn làm tốt hơn tên ông chủ tiệm bộ dáng khủng khiếp đó, có đặt trước, có khoang VIP, có phòng chờ tàu, khách chờ có thể được cung cấp đồ ăn chỗ ở, thậm chí còn có dịch vụ vận chuyển hàng hóa.
“Hai người nói xem khả năng Hoa Tứ Hải đoán được chúng ta sẽ đi thuyền, sau đó hắn đợi sẵn chúng ta cao bao nhiêu?” Dung Thành Hoa Lạc chợt hỏi.
Nghe thấy tên của Hoa Tứ Hải, tâm tư của Trùng Trùng lập tức từ kế hoạch làm ăn quay trở về hiện thực, nói một cách tình nguyện: “Tên đại ma đầu kia chắc chắn không ngờ gan chúng ta to như vậy đâu, nói không chừng lúc này đây hắn đang bay qua bay lại Biển Chết, chơi trò chơi với Cổ Điêu rồi.”
Yến Tiểu Ất cau mày, “Dựa vào pháp lực của hắn, chỉ e là đã sớm rời khỏi núi Tiêu Dao rồi, kế sách của thất sư muội ―― ừm ―― và ngọn lửa đó không nhốt hắn được lâu. Nhưng lúc huynh ra ngoài có đặc biệt chú ý qua, không hề phát hiện bọn ma đạo theo dõi hành tung của chúng ta, từ điểm này có thể thấy, ít nhất hắn không có ra lệnh truy kích để bắt giữ chúng ta, nhưng có thể là hắn đã đi xa rồi, cũng có thể đang đợi chúng ta ở quán trọ.”
Trùng Trùng sợ đến mức hít một hơi dài, ôm chặt cẩu cẩu trong ngực. May quá may quá, thân thể ấm áp của nó ngăn cho nàng không run lên. Nàng đúng là loại người nhát như thỏ đế, chuyện hạ lưu như vậy còn làm được, bây giờ lại sợ cái gì chứ? Nhưng nàng vẫn cứ sợ, hơn nữa cảm thấy có lỗi với tên đại ma đầu kia, có lỗi với Tỏa Lân Long, vì dù sao pháp bảo đó cũng từng đồng cam cộng khổ cùng nàng. Nhưng ở dưới tình huống như vậy, nàng còn có thể lựa chọn sao?
“Nếu Người Vượt Biển không chở chúng ta, chúng ta vẫn phải chuẩn bị ngự kiếm vượt biển chứ.” Dung Thành Hoa Lạc vươn tay vuốt vuốt Kinh Nghê Kiếm của mình, bình tĩnh nói.
Yến Tiểu Ất lắc đầu, “Người Vượt Biển có một quy tắc, chỉ cần chi nổi tiền thì hắn sẽ chở, mặc kệ đó có là kẻ thù giết cha đi chăng nữa. Cho nên chúng ta không cần lo lắng về vấn đề này, huynh chỉ lo Hoa Tứ Hải ――”
“Nhị sư huynh không cần lo lắng.” Dung Thành Hoa Lạc tiếp lời, “Lúc đầu muội cũng lo như huynh, nhưng nghĩ kĩ lại, ma đạo hoạt động đông đúc tại núi Vô Cùng, sư huynh cũng từng dò la qua, bọn chúng giấu rất nhiều người ở Nhã Tiên Cư, xem ra gần đây chắc chắn sẽ có hành động nào đó, bằng không thì tàn Hoa bại Liễu sẽ không cùng lúc ra mặt được. Vậy nên muội đoán, Hoa Tứ Hải không phải cố ý theo chúng ta đến núi Tiêu Dao, chắc chắn là vô tình phát hiện chúng ta nên mới đi theo xem thử thôi. Nhưng hắn vì có chuyện quan trọng phải làm, lại chậm trễ một thời gian trên núi Tiêu Dao, có lẽ sẽ không phí quá nhiều thời gian vào việc giết chúng ta đâu, so với chuyện lớn thì chúng ta trong mắt hắn đều chỉ là những vai nhỏ không đáng một đồng.”
“Ý sư tỷ là, hắn không rãnh đuổi theo?” Trùng Trùng vui mừng suýt nữa nhảy cẫng lên.
Vạn tuế! Như vậy thì chẳng phải là nàng an toàn rồi sao? Bất quá sau này nàng trốn trên núi Vân Mộng không ra ngoài, nàng cứ không tin Hoa Tứ Hải dám đến gây hấn lúc Bạch Trầm Hương và bốn đại sư thúc có mặt. Cho dù hắn có tới cũng không sợ, nàng có Bạch Trầm Hương làm bia đỡ đạn, vận mệnh của sư phụ phải là thế, chết vì bảo vệ đồ đệ, bình thường tác oai tác quái, vào thời khắc mấu chốt phải phát huy tác dụng.
“Đoán là vậy, nhưng chúng ta phải có chuẩn bị mới được. Cho dù hắn không đuổi theo, Người Vượt Biển lại chịu chở chíng ta theo quy tắc, cũng không chắc ma đạo không bố trí người mai phục ở quán trọ hay là ở bên Phụng Lân Châu.” Yến Tiểu Ất nói: “Mọi chuyện phải cẩn thận, chưa về tới núi, bất kỳ nguy hiểm nào cũng có thể xảy ra.”
“Sư huynh nói đúng, cẩn thận chèo đi thuyền được vạn năm mà, chúng ta cần phải giả trang đã.” Trùng Trùng chen lời: “Hai người nghĩ đi, nếu Hoa Tứ Hải cử người đuổi theo chúng ta, hoặc là Người Vượt Biển nhận được lệnh truy bắt gì đó, chắc chắn sẽ nói có một soái ca thân hình cao gầy dẫn theo hai mỹ nữ và một con chó đen đi khắp Tụ Quật Châu, vậy nên chúng ta dứt khoát làm một tạo hình trái ngược lại, chắc chắn sẽ che mắt được chúng.”
Yến Tiểu Ất và Dung Thành Hoa Lạc đã sớm biết thất sư muội này quỷ kế đa đoan, lúc này đây thấy mặt nàng đầy vẻ hưng phấn, nửa điểm căng thẳng và hoảng sợ cũng không còn, ngược lại giống như là sắp làm chuyện ác vậy, đoán không ra nàng muốn làm gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT