Gặp loại khí hậu này ở hiện đại, Trùng Trùng đã sớm mặc áo hai dây cộng quần sịp dài rồi, nhưng ở đây lại không thể không ăn mặc kín đáo, nàng chỉ hơi mở rộng cổ áo, xắn tay áo lên khuỷu tay thôi mà Yến Tiểu Ất đã không dám quay đầu nhìn rồi, làm hành động xắn ống quần của nàng đành phải thôi đi.
Yến Tiểu Ất nghe thấy lời Trùng Trùng nói, ngừng bước chân lại, nhưng không quay đầu.
“Sư huynh à, hai người là kiếm tiên, muội chỉ là người phàm, nếu huynh không cõng muội thì không cần tới đỉnh núi muội cũng thành heo sữa quay rồi, hay là muội đợi hai người ở chân núi vậy.”
“Trùng Trùng, muội là Khước Tà Kiếm chủ, lại là người được báo mộng, muội không lên núi e là sẽ không tìm thấy đá Chân Hỏa.” Dung Thành Hoa Lạc than một tiếng.
Trùng Trùng lại giật mình, xót xa nói: “Muội cũng muốn tự mình tìm đá về, nhưng thân phàm muội không chịu được hoàn cảnh tự nhiên. Thật ra sư huynh vì sao không thể cõng muội chứ, nếu muội là người bị thương, thân là chính đạo Thiên Môn có nghĩa vụ tề thế cứu dân, lẽ nào sư huynh thấy chết không cứu sao? Huống chi sắc niệm trong tim, muội cũng có thể gạt qua một bên, sư huynh có gì không bỏ được.”
Nàng vừa nói vừa nhìn đỉnh núi, cầu cho nó đừng chơi trò núi lửa phun trào, không thì khi macma nóng đỏ trào ra, họ lại không thể bay bằng kiếm, chỉ còn con đường chết bỏng thôi. Trí tưởng tượng nàng phong phú, lúc nghĩ tới đây thì trong lòng đã xuất hiện cảnh tượng đó rồi, không khỏi run lên. Lại ngẩng đầu, Yến Tiểu Ất bước bước to lại đây, mang theo vẻ mặt anh dũng vì nghĩa, cõng nàng lên.
Đi tiếp lên trên, mỗi một bước đi đều càng ngày càng gian nan, mới qua lưng chừng núi mà ngay cả Yến Tiểu Ất và Dung Thành Hoa Lạc cũng dần dần chống đỡ không nổi luồng khí nóng ập tới, trong không khí như mang theo lửa vậy, hít một hơi cũng thấy bỏng kinh khủng. Ba người ngừng tại đó, không biết nên lên hay xuống, đi lên, chết cháy; đi xuống, nhiệm vụ thất bại.
“Muội có một ý, cũng không biết dùng được hay không.” Trùng Trùng vùi đầu vào vai Yến Tiểu Ất, bởi vì có chân khí hộ thể của hắn nên nàng không đến mức thân nhiệt quá cao, dẫn đến tử vong do suy tim khi tim quá tải.
Thật ra nàng muốn Yến Tiểu Ất và Dung Thành Hoa Lạc biến Đoạn Thủy Kiếm và Kinh Nghê Kiếm thành một cặp ván trượt tuyết, ba người cùng đứng lên đó, người đứng trước nhất ra hiệu, mọi người đồng loạt nhấc chân bước theo.
Hai thanh kiếm này là thần kiếm thượng cổ, thuộc tính là nước, chắc chắn sẽ cản lại sức nóng truyền từ lòng đất; do ba người đứng gần nhau, lại không cần phải lo những gì dưới chân nữa, năng lực của sư huynh sư tỷ hòa vào nhau, tạo thành một chiếc vòng bảo hộ bên ngoài ba người; liên kết năng lực của kiếm và pháp thuật của người vào nhau như vậy, có thể giảm bớt việc tiêu hao năng lượng, bọn họ mới có thể lên tới đỉnh núi.
Còn về việc làm gì khi lên tới đỉnh núi, xưa nay Trùng Trùng luôn tới đâu hay tới đó, bởi thế nên không hề lo nghĩ tới.
Yến Tiểu Ất và Dung Thành Hoa Lạc đã sớm quen với những ý tưởng quái đản của Trùng Trùng, cho nên bây giờ làm theo cảm thấy quả thật có thể dùng được, do đó Đoạn Thủy Kiếm bên trái, Kinh Nghê Kiếm bên phải, Yến Tiểu Ất đứng trước nhất, Dung Thành Hoa Lạc đứng sau cùng, ba người từ từ đi lên núi.
Càng ngày càng nóng, nhưng họ không hề cảm thấy khó chịu hơn lúc ở lưng chừng núi, ngược lại là do sự kích thích của hoàn cảnh và ý thức tập trung nên họ cảm thấy năng lực ngự kiếm và phối hợp giữa bản thân với thần kiếm tăng lên không ít. Mà Trùng Trùng đứng ở giữa, lại không cần ngự kiếm, là người thoải mái nhất.
“Phải, muội cũng cảm thấy không thể điều khiển Kinh Nghê Kiếm nữa, xem ra là do năng lực của chúng ta yếu, nên kiếm cũng bị ảnh hưởng.” Dung Thành Hoa Lạc nói, giọng nói cũng vô cùng phí sức như nhau.
Thật ra họ không cần nói, Trùng Trùng cũng cảm thấy được, bởi vì hai thanh thần kiếm dưới chân cứ rung lên không ngừng, cho dù họ có sức đi về trước, hai thanh thần kiếm cũng sẽ hút chặt chân họ, xem như là cảnh báo.
Gâu ――
Khi ba người đang hết đường xoay sở, một tiếng chó sủa vang lên, nghe qua rất mang tính cảnh cáo và không thân thiện. Trong nỗi sợ hãi không tên, hai tay Trùng Trùng siết chặt eo của Yến Tiểu Ất, sợ mình bị ngã ra khỏi vòng bảo hộ, nàng đưa đầu ra ngó nghiêng bốn phía.
Ở đằng sau tảng đá nhọn kia, không biết sao lại xuất hiện một con cún, lông màu đen xồm xoàm khắp thân, đôi tai nhỏ màu trắng hồng cùng bốn chân mập mạp, trên sống mũi và mắt có một đường lông màu trắng, nó ra bộ quan trọng mà tỏ ra hung dữ, không phải con chó đã lớn, mà là con cún mà thôi.
Husky!
Trùng Trùng hưng phấn kêu lên, suýt nữa nhảy ra khỏi vòng bảo hộ. Nàng thích nhất loại chó này, ở thế giới kia đã muốn nuôi một con nhưng vẫn chưa có cơ hội, lẽ nào ở đây có thể khiến ước mơ của nàng thành hiện thực?! Hơn nữa ―― hơn nữa, con cún này trông đáng yêu quá, thích quá đi mất.