1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347 348 349 350 351 352
Đoạn Thủy Kiếm của nhị sư huynh khi bay sẽ tản ra ánh sáng màu xanh nhạt, sau khi biến hóa thì trông như một mảng băng to, kiếm của ngũ sư tỷ Dung Thành Hoa Lạc tản ra ánh sáng trắng gần như
trong suốt, con người của nàng vừa dịu dàng vừa tỉ mỉ, Trùng
Trùng tưởng Kinh Nghê Kiếm sau khi biến hóa sẽ là một đụn mây
trắng, ba người họ đứng đón gió trong đụn mây, vải áo tung bay
theo gió, như thần tiên hạ phàm vậy.
Nói ra ngay cả bản thân nàng cũng không tin, suốt đường đi mỗi ngày nàng đều bay cùng với nhị sư huynh, lúc ấy nàng chỉ lo
ôm lấy nhị sư huynh phong độ thưởng thức mây mù lượn lờ, mà
chưa một lần quay đầu xem thần kiếm của ngũ sư tỷ và bát sư
đệ biến hóa ra dạng gì.
Bây giờ cũng xem như là được thấy tận mắt, thì ra kiếm của
ngũ sư tỷ sau khi biến hóa không phải đụn mây trắng, mà là
hình cá màu xám xanh, không biết có phải do công lực không đủ
hay không mà con cá này trông như chiếc ván trượt ấy, trên ván
vừa ướt vừa trơn, lại nhỏ đến đáng thương. Đáng sợ nhất chính là: bọn họ không phải là bay trên cao, mà là lướt trên nước
như đi thuyền.
Trên biển cuồng phong thét gào, như có vô số đôi tay từ đủ
mọi phương hướng bỗng đẩy về phía ba người vậy. Dưới kiếm,
sóng cồn nhìn như tĩnh lặng, nhưng không hề mang đến cảm giác
nhẹ nhàng, thường xuyên bất ngờ lắc lư kịch liệt. Dưới tình
huống này, hơi bất cẩn chút thôi là sẽ bị rơi xuống nước, mà
hậu quả khi rơi xuống Biển Chết chính là cứ một mực chìm
xuống đáy nước, mãi mãi không được nổi lên nữa.
Trùng Trùng tận mắt nhìn thấy chiếc khăn lụa thêu đeo trên eo
sau khi rơi xuống nước, trong nháy mắt đã chìm sâu xuống, như là chiếc khăn lụa nhẹ tựa lá rơi đó nặng ngàn cân vậy, lại như
là mặt biển đen ngòm này là một cái miệng yêu ma khổng lồ có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ. Bây giờ nàng mới để ý tới,
mặt biển trông tĩnh lặng khi nhìn từ xa này đầy rẫy những cơn
lốc xoáy nhỏ khít khao cuồn cuộn không dễ tách rời, những
dòng chảy và hướng gió cường đại này làm ván trượt không
ngừng lung lay một cách khác thường, có thể lật bất cứ lúc
nào, Nhưng ít nhất, cái ván trượt biến hoá từ Kinh Nghê Kiếm này không chìm xuống.
Dung Thành Hoa Lạc ngồi xếp bằng ở trước nhất, một tay chỉ
về phía bắc Biển Chết, xác định phương hướng đi, tay còn lại
không ngừng thay đổi đủ loại thế tay phức tạp, nhắm mắt niệm
quyết pháp, liều mạng giữ thăng bằng cho Kinh Nghê Kiếm. Nàng
cảm thấy phía dưới Kinh Nghê Kiếm có một lực hút siêu cường,
cho nên bắt buộc phải hối thúc lực lượng của thần kiếm mới
có thể làm thần kiếm lướt vững trên mặt nước, không lâu sau,
quần áo cả người đều ướt đẫm mồ hôi.
Trùng Trùng đứng giữa Dung Thành Hoa Lạc và Yến Tiểu Ất,
hận chân mình không thể mọc ra vài cái giác hút. Từ lúc ra
biển, nàng đã tận lực đè nén phản ứng của mình rồi, nhưng
vẫn nhịn không nổi la hét liên tục, khi ván trượt bất ngờ lắc
lư dữ dội, nàng quay người ôm chặt Yến Tiểu Ất, hệt như con
khỉ bám trên cây.
Yến Tiểu Ất hơi đỏ mặt vì động tác thân mật này của Trùng
Trùng, nhưng lập tức lại tập trung toàn bộ tâm tư vào đuôi
thuyền. Hắn biết bắt ngũ sư muội chế ngự Kinh Nghê Kiếm trên
Biển Chết là có hơi miễn cưỡng, nhưng nhìn cả phái Thiên Môn,
cũng chỉ có Kinh Nghê Kiếm có thể vượt Biển Chết, đây cũng
chính là nguyên nhân sư phụ cử mấy người bọn họ đến đây. Nhiệm vụ lần này khá nguy hiểm, nhưng chắc là sư phụ muốn tôi luyện và bồi dưỡng bọn họ, nên đành phải mạnh mẽ vượt qua, sẽ rất có ích cho tu vi của họ.
Hắn một tay nắm chặt vị thất sư muội bướng bỉnh quấy phá
này, nhìn khuôn mặt hoạt bát sinh động ngày thường bây giờ đầy vẻ kinh hoảng, một tay rút Đoạn Thủy Kiếm của mình ra, nhắm
kỹ những cơn lốc xoáy xung quanh thuyền mà chém xuống. Kiếm
hắn tên Đoạn Thủy, có thể rẽ nước ngăn nó tiếp tục chảy, tuy
pháp lực hiện giờ của hắn còn chưa đủ để chế ngự sức mạnh
của thần kiếm, nhưng làm dịu bớt sức đẩy của dòng nước vẫn
còn được.
Trùng Trùng sống chết ôm chặt Yến Tiểu Ất, lúc này nàng
một chút sắc tâm cũng không có, chỉ xem nhị sư huynh ôn hòa lại quật cường như sợi cỏ cứu mạng thôi. Sắc mặt hắn nghiêm trọng vung vẩy Đoạn Thủy Kiếm, sắc xanh nhạt trên kiếm chém vào cơn
lốc màu đen làm dòng nước bị tách rời ra, trông như con quay bị bổ làm đôi, tuy chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng cũng đã đủ giúp cho phần đuôi của Kinh Nghê Kiếm tránh khỏi đòn đẩy của
dòng nước.
“Thất sư muội, đừng sợ.” Yến Tiểu Ất dịu giọng nói, cảm
thấy hình như ngũ sư muội chế ngự Kinh Nghê Kiếm đã vững được
chút, mới bất giác trút một hơi.
Trùng Trùng không lên tiếng, nhưng nghĩ trong lòng, nàng không
sợ mới lạ! Kỹ thuật bơi của nàng chỉ hạn chế ở mức bơi chó
vài cái ở chỗ nước nông, ở cái nơi rơi một sợi lông cũng chìm sâu này, nàng làm gì có cơ hội sống sót. Nàng rơi từ cao
xuống không chết, bị Bạch Trầm Hương ép hại không chết, không
phải là sẽ bị chết chìm ở đây chứ, huống chi xem tình hình
này, bây giờ họ đã đến trung tâm Biển Chết rồi.
Cảm thấy ván trượt dưới chân đã vững hơn chút, Trùng Trùng
hơi buông lỏng tay, thấy quần áo nhị sư huynh bị mình kéo giựt
đến nhăn nhúm lộn xộn, có chút ngượng ngùng. Nàng bối rối
nhìn lên bầu trời, chẳng qua chỉ tuỳ ý liếc qua thôi, nhưng khi
nàng vô ý nhìn kỹ thứ xuất hiện trong đám mây, không khỏi kinh
sợ lui ra sau một bước lớn, nếu không phải Yến Tiểu Ất nhanh
tay lẹ mắt thì nàng đã ngã xuống Biển Chết rồi. “Sao vậy?” Yến Tiểu Ất vội hỏi, cũng nhìn lên trời.
Bầu trời trong xanh không biết từ khi nào đã trở nên xám xịt
những đám mây tầng tích dày như xơ bông, từng tầng một giăng
khắp bầu trời, còn từ từ chuyển sang màu xám nữa, cả trời
đất đều như bị ép đến nhỏ lại, ván trượt hình cá chính là
đang gian nan vượt sóng lướt đi trong khe hở giữa những cơn lốc
xoáy đen và bầu trời xám xịt, trôi nổi như sắp lật. Oa ―― oa ――
Tiếng khóc của trẻ sơ sinh truyền ra từ những tầng mây, âm
thanh đó thánh thót vang dội, làm giật mình cả ba người trên
chiếc thuyền tam bản, Dung Thành Hoa Lạc đang điều khiển thuyền, không có thời gian quay đầu nhìn, Trùng Trùng và Yến Tiểu Ất
đều ngửa đầu lên nhìn, tận mắt trông thấy một thứ quái lạ đi
xuyên đám mây, như là dính chung với mây vậy.
Những thứ kỳ quái này có bộ lông màu nâu đất, nếu không phân biệt kỹ càng thì sẽ lẫn lộn nó với đám mây đen, đầu to như
một nam nhân trưởng thành, ngoại hình trông như con kền kền
trưởng thành, nhưng xem kỹ thì phát hiện trên đầu nó còn có một chiếc sừng cong vừa dài vừa nhọn, không biết ngoài đám mây có ánh mặt trời hay không, bởi vì khi nó thay đổi góc bay, chiếc
sừng trên đầu sẽ lập lòe phát sáng, làm người nhìn sợ hãi. Oa ―― oa ――
Mỗi lần nó kêu là lại phát ra tiếng khóc của trẻ sơ sinh,
chỉ là không có đứa trẻ sơ sinh nào có sức chứa của phổi lớn để kêu to như vậy, vang dội đất trời, kinh động lòng người, như tiếng khóc truyền từ địa ngục vậy.
“Thất sư muội cẩn thận.” Yến Tiểu Ất cấp bách kêu to một
tiếng: “Ngũ sư muội giữ vững Kinh Nghê Kiếm, yêu vật này giao
cho huynh!”
Trùng Trùng vừa nghe đã vội vàng ngồi xổm xuống, hạ thấp
trọng tâm, đồng thời ôm lấy chân của nhị sư huynh, để sức lực
của hai người nương vào nhau, nàng phải giữ vững thân người, đề phòng rơi xuống nước, mặt khác cũng chống đỡ cho nhị sư huynh, không để cho huynh ấy trượt khỏi cái ván nát này khi đánh nhau
với con yêu quái kia. “Con này là yêu quái gì vậy?” Sau khi giữ vững thân người, nàng nhịn không nổi lại ngửa đầu nhìn.
Trong tầng mây, yêu vật đó không chỉ có một con, mà là có
đến bảy, tám con. Chúng bay rất thấp, cách mặt biển rất gần,
để người ta có thể nhìn rõ bộ dáng của chúng, thậm chí còn
cảm nhận được tiếng gió khi chúng lướt qua trên không. Mà Kinh
Nghê Kiếm tuy không vững, nhưng tốc độ vô cùng nhanh, không thì
Biển Chết to như vậy, cũng không thể qua được trong nửa ngày.
Chỉ là, Kinh Nghê Kiếm nhanh, những yêu vật đó cũng không chậm,
bọn chúng không nhanh không chậm bay theo trên không, như là đang
đợi thời cơ để công kích ba người trên mặt biển. “Chúng là Cổ Điêu[*].” Yến Tiểu Ất rút kiếm khỏi nước, trịnh trọng vươn ngón tay ra
vẽ quyết, chỉ về khoảng không, “Là loài ăn thịt người.” [*] Cổ Điêu: loài thú hình chim diều hâu nhưng có sừng, kêu như tiếng trẻ sơ sinh, ăn thịt người. Trùng Trùng sợ đến rụt cổ. Trời ơi, nàng muốn ăn thịt còn chưa được ăn, bây giờ có thứ muốn ăn thịt nàng à!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347 348 349 350 351 352