“Chuyện ta căn dặn làm đến đâu rồi?” Hoa Tứ Hải đưa ly rượu lên uống cạn. “Đã tìm thấy tung tích của vật đó rồi.” Tây Bối Liễu Ty nói: “Ta
phải ở lại đây chuẩn bị nhân công, đây là một công trình to
lớn, lại phải thực hiện ngay trước mặt phái Thiên Môn người ta, nên cần phải cẩn thận chút. Chuyện phiền phức như vậy, ta
hiếm khi tìm được thú vui, vậy mà bị ngươi phá hỏng rồi.”
“Thú vui?” Hoa Tứ Hải lại uống một ly rượu, muốn không nhìn “tảng
đá to” kia, nhưng trong lòng lại ngứa ngáy như mọc sợi cỏ vậy,
lại đưa mắt liếc qua.
“Nữ nhân chính là thú vui của ta. Ta nhìn trúng nha đầu này, nàng
ấy không như những nữ nhân khác, vừa hiếm có vừa đùa vui. Vốn
là ta định mua sợi xích đó, sau đó tặng ngược lại cho nàng
ấy, một cử chỉ tao nhã biết bao, vậy mà bị ngươi phá hỏng
hết. Bây giờ sao đây? Ngươi lấy mạng ta mua sợi xích đó, lẽ nào từ đây ta phải theo họ của nàng ấy, lần này bị thiệt to
rồi.”
“Nếu đã không đáng, vì sao còn mua?”
“Tiền ta chẳng màng tới, chính là không muốn thua ngươi, ta với người từ bé tranh đến lớn, chưa một lần nào thắng qua, nghĩ mà
chán. Cơ mà ngươi chạy đến đây giở cái trò gì vậy? A, ta hiểu
rồi, ngươi không phải muốn sợi xích này, mà là tưởng ta không
làm việc chính, nên lại giở cái tính phát cáu thối tha, cố
tình đến phá đám. Mà cũng tốt, song ma tranh đấu, tảng đá đắc lợi. Một sợi xích nhỏ nhắn cũng có thể mang lại sự giàu có, có thể thấy vật không quan trọng, quan trọng là vận may.”
Hoa Tứ Hải cau chặt mày, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngươi
biết là ta nhất định phải làm cho bằng được chuyện này, nếu
đã có cơ hội thì cho dù gì đi nữa cũng không được bỏ lỡ.”
“Yên tâm, ta đang chuẩn bị, trong vòng một tháng là có thể khởi
công rồi. Nhưng mà ―― sợi xích này thuộc về ai?”
“Ngươi còn nợ ta bao nhiêu mạng?”
“Về ta sẽ lật tra lại sổ sách, ước chừng còn cả ngàn cái chăng.” Trên gương mặt vẫn luôn cười híp mắt của Tây Bối Liễu Ty lộ ra chút bất lực, “Hay là vậy đi, dù sao cái ngươi ra cũng không
phải vàng bạc thật, sợi xích thì xem như là ta mua, nhưng tặng
cho ngươi, sau đó trong sổ ta sẽ giảm bớt một cái mạng ta nợ
ngươi. Hừ, nước chảy đá mòn, ta không tin ta trả không hết.”
Hoa Tứ Hải không nói, phất tay giải bỏ kết giới, mặt không cảm
xúc lại nhìn về phía Trùng Trùng, thấy vẻ đá bề ngoài đã
bắt đầu biến hóa rồi, có lẽ là vì pháp lực không đủ, từ từ
khôi phục hình người, nhưng bản thân nàng lại không biết, nằm
tại đó không động đậy. Chắc là do khi nãy quá hoảng sợ, mảnh
râu con trên mặt lệch qua một bên, chiếc mũ trên đầu cũng rơi
xuống, lộ ra mái tóc ngắn ngang tai màu đỏ rượu, lại phối hợp với cục u nhỏ màu xanh trông như cái sừng trên trán kia, đỏ
xanh xen kẽ, rất là đẹp mắt.
Lúc nãy Hoa Tứ Hải không nhận ra nàng, cảm thấy đây chỉ là một
học đồ nhỏ của phái Thiên Môn đang giở trò mà thôi. Nhưng mái
tóc ngắn đỏ nọ của Trùng Trùng quá đặc biệt, khiến hắn lập
tức nhớ lại ngày hôm đó là nữ nhân này làm sứt một mảnh nhỏ trên thân Tỏa Lân Long của hắn.
Dựa vào tính cách không cho phép ai mạo phạm mình dù chỉ là một
chút, hắn hẳn phải lập tức siết chết nha đầu này cho xong
chuyện, nhưng lúc này hắn lại thấy lạ vì mình không muốn phát hỏa, mà là thấy buồn cười. Hắn chưa từng thấy qua nữ nhân
nào làm trò khôi hài, tự mình gạt mình như vậy, suy nghĩ kỳ
quặc đi biến thành tảng đá trong phòng khách đã đành, bây giờ
còn muốn lê lết ra ngoài cửa hông nữa.
Hắn không biết là Trùng Trùng ngoài biến đá ra thì không biết gì
hết, dưới tình huống sinh mạng bị uy hiếp thì tất cả hành
động đều là phản ứng theo bản năng mà thôi! Nàng nằm ở đó
đến tê rần cả tay chân, nhưng hình như hai vị trên lầu kia trò
chuyện rất say sưa, vì thế nên con người không có sức nhẫn nại
là nàng đây lại lần nữa nảy sinh ý đồ chuồn đi.
Ta lê! Ta lê!
Nàng cảm thấy lực kiềm giữ của Liên Liên Khán được gỡ bỏ rồi nên
vô cùng mừng rỡ, cầu mong hai ma đầu này đừng chú ý đến nàng, nào biết từ lúc bắt đầu thì hành tung của nàng đều lọt hết vào trong mắt người ta rồi, nàng ở đó diễn trò xiếc, hai vị
khán giả nam thuộc ma đạo ngồi trên lầu xem rất thích thú.
“Ngươi đang làm gì?” Tây Bối Liễu Ty kinh ngạc kêu lên.
Trùng Trùng giật mình suýt nữa rơi cả tim, may là nàng lừa mình
dối người quen rồi, nên vẫn không động đậy duy trì một tư thế,
hy vọng là mình nghe nhầm. Sự thật là nàng quả thật đã nghe
nhầm, bởi vì Tây Bối Liễu Ty đang trừng to đôi mắt, kinh ngạc
nhìn Hoa Tứ Hải.
“Ngươi ầm ĩ cái gì?” Hoa Tứ Hải bị hắn trừng đến sởn gai ốc, hơi nghiêng đầu qua trừng lại.
“Không phải. Ngươi biết mình đang làm gì không đó?” Nét kinh ngạc của Tây Bối Liễu Ty không giống như là đang giả vờ, “Ta với ngươi
quen biết lâu như vậy, ngươi chưa bao giờ làm qua loại chuyện
này, ngươi ―― ngươi ấy vậy mà ―― đang cười. Trời ạ, thì ra ngươi biết cười.”
“Ta biết cười thì có gì lạ, rõ ràng là nha đầu kia buồn cười
mà!” Hoa Tứ Hải không cẩn thận để lộ cảm xúc, không khỏi có
chút tức giận.
Trùng Trùng ở một bên nghe rất rõ, không biết nha đầu họ nói là
chỉ ai, nhìn xung quanh một hồi, thấy trong phòng khách rộng
lớn chỉ có ba người, mà nàng là nữ nhân duy nhất ở đây, nàng
hoảng hồn cúi xuống nhìn lại mình, quả nhiên thấy mình tứ chi chạm đất, đang bò ra hướng cửa chính.