Nàng không sao, vì dù sao Nhân đạo và Tiên đạo đã liên minh, Bắc Sơn
Thuần sẽ không tổn hại đến nàng, nói không chừng sẽ còn tiếp đãi chu đáo nữa. Nhưng Hoa Tứ Hải thì khác. Hắn là Ma Vương của Ma đạo, kẻ thù của
Nhân đạo và Tiên đạo, nếu vị Bắc Sơn Vương ngoại hình xinh đẹp hồn nhiên nhưng thật chất lại bụng dạ thâm trầm này muốn ám hại Hoa Tứ Hải thì
phải làm sao?
Thật ra thì khả năng này rất lớn, Hoa Tứ Hải
là ai? Nam tử có một không hai trên đời, cho dù Bắc Sơn Thuần chưa từng
gặp hắn thì cũng có thể đoán ra được là hắn qua khí phách và cử chỉ. Đại chiến lục đạo lần hai đang hết sức căng thẳng, giết chết Ma Vương đồng
nghĩa với việc rút củi đáy nồi, có thể giải quyết tất cả vấn đề rồi. Gặp được lúc hắn khó khăn, chỉ kẻ ngốc mới không ra tay.
Nghĩ đến đây, nàng lại tiến lên trước một bước, định chắn trước mặt Hoa Tứ Hải, nhưng lập tức bị Hoa Tứ Hải kéo về.
”Thì ra là Bắc Sơn điện hạ, thật thất kính, bổn Vương là Hoa Tứ Hải.
Hôm nay làm phiền, nếu sau này ngài có đi qua Tu La Vi Mang, Ma đạo chắc chắn sẽ báo đáp.” Hắn nói xong hết mà không chút hoảng hốt, chần chừ.
Bắc Sơn Thuần khẽ xoay người lại, ánh mắt ngạo mạn chạm vào ánh mắt của Hoa Tứ Hải. Trong phút chốc, tâm sức từ Vương của hai đạo giao chiến vô số lần.
Cuối cùng y cười: “Ma Vương ngài hạ cố ghé thăm là sự
vinh hạnh cho toàn thể Bắc Sơn Vương cung của ta. Băng Băng, đưa Ma
Vương điện hạ và tiểu thư Diêu Trùng Trùng đến lầu Tu Biến, bổn Vương sẽ chuẩn bị ngay yến tiệc để hai vị tẩy trần.” Y nói rất hay, hành động
cũng lễ độ, nhưng ánh mắt lại trong suốt lạnh lẽo.
”Cám ơn.”
Hoa Tứ Hải như không hề chú ý đến vẻ lớn mạnh này, chỉ khẽ gật đầu,
“Nhưng Trùng Trùng bị thương, cần một nơi yên tĩnh để dưỡng lành vết
thương trong vài ngày, may nhờ Bắc Sơn điện hạ chịu dành cho một nơi thế này, quả thật vô cùng biết ơn. Còn lại thì không cần phải phiền thêm
nữa.”
”Nếu đã vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh. Băng
Băng, truyền Vương lệnh đi, không có sự cho phép thì không một ai được
ra vào lầu Tu Biến. Vấn đề sinh hoạt thường ngày, đích thân ngươi làm.” Y căn dặn, giọng điệu ôn hòa tùy ý làm nổi bật lên phong cách lễ độ một
Vương giả.
Thiếu nữ mặc áo trắng tên Băng Băng nọ dạ một tiếng
rồi làm động tác mời với Trùng Trùng và Hoa Tứ Hải, sau đó đi trước dẫn
đường, thái độ vô cùng kính cẩn.
Hoa Tứ Hải lần nữa gật đầu với Bắc Sơn Thuần bày tỏ ý cảm ơn, sau đó nắm tay Trùng Trùng cất bước đi
theo, hoàn toàn không để tâm gì đến việc mình phô bày hết đằng sau cho
Bắc Sơn Thuần – kẻ vốn nên là kẻ địch của mình.
Tim Trùng Trùng đập thình thịch, nếu không phải vì có Hoa Tứ Hải ở bên thì nàng đã sớm sợ tới lao đầu bỏ chạy rồi.
Hắn cũng gan dạ quá đi, biết rõ đây chính là đầm rồng hang hổ đối với
bản thân mình, vậy mà vẫn nhàn nhã như đến chơi nhà bạn vậy. Nàng muốn
hỏi hắn muốn làm gì, nhưng ngẩng đầu thấy sườn mặt như được cắt gọt của
hắn bình tĩnh khác thường thì nàng lập tức thấy an toàn. Có hắn ở đây,
nàng còn sợ gì chứ?
Vừa nghĩ nàng vừa nở nụ cười mỉm tươi tắn
với Hoa Tứ Hải đang cúi đầu xuống nhìn nàng, tình ý dịu dàng giao nhau
trong ánh mắt, hai người không cần phải nói thêm gì nữa, chỉ đi theo
Băng Băng rẽ ngang qua một dòng suối phun, rồi bóng dáng mất dần trong
đám hoa cỏ mọc sum suê.
Bắc Sơn Thuần ở phía sau nhìn theo bóng dáng biến mất của hai người, vẻ mặt ôn hòa trở nên nghiêm túc, hàng mày nhíu chặt mà đi lại tại chỗ.
Chuyện hôm nay vượt quá sự dự
đoán của y rồi. Ma Vương và tiểu kiếm tiên của Tiên đạo cùng lúc rơi
xuống vườn hoa của y. Đối với lời nói nửa thật nửa giả của Diêu Trùng
Trùng, y lựa chọn tin tưởng, nhưng với Hoa Tứ Hải, lúc hai người chạm
mặt nhau thì y đã nhận ra hắn rồi.
Mặc dù Nhân đạo yếu đuối,
nhưng trong thiên hạ này có chỗ nào không phải đất Vương, với các nhân
vật to lớn của mười châu ba đảo, nhất là vị Ma Vương lớn mạnh vô song,
có thể hủy diệt đất trời này, sao y có thể không tìm hiểu cho ra trò
được chứ? Chân dung về hắn, hành động của hắn, người bên cạnh hắn và
hoạt động những ngày gần đây của hắn, thậm chí dạo này hắn yêu thương nữ nhân thế nào, tất cả đều được bẩm báo lại định kỳ từ mật thám của y.
Thì ra Diêu Trùng Trùng chính là nữ nhân mà Ma Vương đã yêu!
Mặc dù chuyện này chưa đồn ra ngoài, nhưng hôm nay y đã tận mắt nhìn
thấy, xem như đã tin rồi. Trước kia y cứ tưởng là mật thám báo sai,
đường đường là Ma Vương điện hạ lạnh lùng vô tình mà lại yêu một kiếm
tiên thấp kém của phái Thiên Môn sao.
Nghe nói ngoại hình Diêu
Trùng Trùng chẳng qua chỉ nằm ở tầm trên trung, hôm nay thấy thì quả
nhiên đúng vậy, nhưng trên người nàng có một sự nhu mì và hoạt bát khó
nói thành lời, vừa ngọt ngào vừa trực tiếp, lại dám nhìn thẳng vào nam
nhân, quả thật khác xa các nữ tử mười châu ba đảo khác, cũng khó trách
Ma Vương lại yêu nàng. Nhìn thấy Ma Vương không tự chủ được mà quan tâm
đến vết thương của nàng, dành cho nàng tình cảm nồng nàn, lại nhìn hai
người đan tay nhau rời khỏi, y tin tưởng chắc chắn rằng nữ nhân này
chính là nhược điểm lớn nhất của Ma Vương.
Nếu Ma Vương yêu
Diêu Trùng Trùng thật thì sẽ không thể nào không màng đến việc thân
thiết ở đây sẽ mang đến nguy hiểm cho nàng, nhưng hắn không hề sợ hãi,
có lẽ đang muốn nói với những người xung quanh rằng ai động đến Diêu
Trùng Trùng thì chắc chắn sẽ không xong với Ma đạo hắn đâu.
Hừ, y sẽ sợ sao?
Thật ra lúc mời hai người ở lại, y đã dấy lên sát ý rồi. Lúc nữ nhân
kia chạy tới chạy lui mà không hề phòng bị gì, y có rất nhiều cơ hội,
nhưng Ma khí của Ma Vương cứ lặng lẽ bao bọc xung quanh nàng, y không
thể hành động khinh suất được, và mục tiêu của y cũng không phải là
nàng.
Phải biết rằng một khi Ma Vương chết đi thì tai họa của
mười châu ba đảo sẽ được giải trừ, y có thể yên tâm trị vì nơi này, uy
danh của y cũng sẽ lan rộng. Nhưng khi sát ý vừa được dấy lên thì lập
tức bị Ma khí của hắn phong lại, mặc dù hai người không hề ra tay, nhưng chỉ trong chớp mắt đã giao chiến hết vô số lần, cuối cùng y không thể
không từ bỏ kế hoạch này.
Bởi vì —— y không nắm chắc toàn phần.
Một mình Ma Vương có thể chống đỡ ngàn quân vạn mã, nghe nói hắn từng
một mình xông pha Cửu U, đuổi giết đám quân phản loạn. Lúc nghe nói về
chuyện này, y không hề tin tưởng, nhưng bây giờ y tin rồi, bởi vì khi Ma Vương quay lưng lại với y, với công lực mà y vậy mà không tìm được chút sơ suất nào để mình ra tay cả.
Vì tình thế không được yên bình trước mắt, y đã cho điều đại quân đến khắp các nơi tại mười châu ba
đảo, song thủ vệ ở gần Vương cung lại không nhiều, nếu hai người đánh
nhau, y sẽ không thể nào thực thi chiến thuật biển người để lấy nhiều
địch ít. Bản thân y không hề sợ Ma Vương, cũng không sợ tổn thất nhân
lực, có chăng chỉ là sợ có lấy cả Vương cung cũng không làm được gì hắn. Hơn nữa nếu ngộ thương Diêu Trùng Trùng, và dựa vào sự say mê của Ma
Vương dành cho nàng thì chắc chắn sẽ huy động cả Ma đạo đuổi quét sạch
Nhân đạo mất.
Nếu y cầu cứu Tiên đạo, có khả năng Tiên đạo sẽ
không chịu giúp, bởi vì Diêu Trùng Trùng này là đệ tử mà Bạch Trầm Hương phái Thiên Môn cưng yêu nhất, nếu thật sự bước đến tình thế đó thì chắc chắn y sẽ trước sau đều là địch, tộc Bắc Sơn sẽ lâm nguy.
Xem
ra nữ nhân này đúng là nhân tố mấu chốt, chỉ một mình mà lại dây dưa với cả hai bên Tiên, Ma đạo, và có lẽ còn tính cả Yêu đạo nữa.
Vì
vậy y quyết định tạm thời không ra tay, để Ma Vương và Diêu Trùng Trùng ở lại Vương cung một thời gian, cho người âm thầm giám sát. Y muốn xem
thử tình cảm của Ma Vương và Diêu Trùng Trùng rốt cuộc là thế nào? Xem
thử hai người họ đến đây có phải là chuyện ngoài ý muốn thật sự hay
không? Còn phải nghĩ ra một kế hay để củng cố địa vị của Nhân đạo nữa,
nếu đại chiến đến thật, y phải bảo đảm Nhân đạo giành được lợi ích nhiều nhất.
Người của Nhân đạo không có pháp lực, không có tu vi, từ xưa đến nay đều bị năm đạo khác khinh thường, xem họ như heo chó cặn
bã, mặc người hiếp đáp. Nhưng y nhất định phải xoay chuyển sự thật này,
bởi vì Nhân đạo nằm dưới sự thống trị của Bắc Sơn Thuần y, y muốn Nhân
đạo được ngồi ngang hàng với năm đạo khác, thậm chí là làm họ phải cúi
đầu phục tùng.
”Tuyết Tuyết.” Y nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.
Cung nữ hơi béo mặc áo trắng kia lập tức vâng dạ, quỳ xuống dưới chân
y, nhưng y lại lắc đầu vẻ suy ngẫm. Không, y vẫn nên đích thân giám sát
đi thôi, pháp lực của Ma Vương cao như vậy, chỉ khi y ra tay thì mới
không dễ bị phát hiện.
Y ngẩng đầu nhìn cảnh sân vườn tựa tiên
cảnh này, nhắc nhở mình nhất định không được lỗ mãng, nơi trông như vườn hoa này không những là Vương cung của y mà nó còn là nơi cất giữ bí mật của đại chiến lục đạo, càng là nơi bảo vệ cho sự an toàn của mười châu
ba đảo.
Hủy nó thì thế gian sẽ bị hủy diệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT