“Tứ Hải? Hoa Thương Tâm?” Lần đầu tiên Trùng Trùng nghe được từ này nên rất đỗi tò mò.
”Lẽ nào nàng chưa từng nghe nói qua sao, Tứ Hải là một kết giới cô lập
nằm bên ngoài mười châu ba đảo, kết nối với rừng sương mù, đó là chỗ của ta.” Hoa Tứ Hải nói khẽ khàng: “Biết vì sao ta phải chọn Tu La Vi Mang
núi Bạch Thạch làm tổng đàn của Ma đạo không? Bởi vì lối đi vào Tứ Hải
chính là ở trung tâm của rừng sương mù nằm phía sau núi Bạch Thạch. Thật ra nó không phải là biển, chỉ là một hồ nước rộng lớn không thấy bờ
bến, nước không gợn, gió không lay, hơi người chả thấy, mây mù chướng
khí lượn lờ quanh năm, chưa từng có ai bước vào qua một lần nào.
Cho nên lúc ấy ta cứ cảm thấy thật ra mình là một vong hồn, lúc còn
sống đã phạm phải lỗi lầm tày trời khiến dân chúng phẫn nộ, nếu không
thì vì cớ gì ta lại bị giam ở chỗ ấy chứ? Mặc dù Tứ Hải rất đẹp, nhưng
nó cũng là nơi sâu nhất của địa ngục, là sự trừng phạt nặng nhất dành
cho con người.”
”Chắc chắn là chàng bị hãm hại rồi, chàng tuyệt đối sẽ không phải là tội nhân đâu!” Trùng Trùng nhận ra được sự cô độc
trong giọng điệu của Hoa Tứ Hải, bèn vội vã chặn lời hắn, kèm thương
tiếc ôm chặt lấy cổ hắn: “Cho dù chàng có là tội nhân của tất cả mọi
người trên đời này cũng không sao, dù thế nào thì ta cũng vẫn sẽ yêu
chàng. Sau này bất kể có ở nơi đáng sợ thế nào thì ta cũng sẽ ở bên cạnh chàng!”
Không một ai vừa sinh ra đã lạnh nhạt cả, nghĩ mà xem, một đứa bé bảy tuổi trong khoảnh khắc mở đôi mắt mình ra, trong đầu
không hề có bất kỳ hồi ức nào, bên cạnh cũng không một bóng người, phải
cô độc trôi nổi trong hồ nước khổng lồ dày đặc sương mù, ngay cả hít thở cũng có tiếng vang, nỗi sợ hãi đó không một ai có thể thấu hiểu. Nhưng
không sao, cho dù Hoa Tứ Hải có bị đày xuống mười tám tầng địa ngục thì
nàng cũng sẽ đi theo hắn.
Hoa Tứ Hải khẽ vuốt tóc Trùng Trùng,
sự cảm động trong tim đã hóa thành vô số tia dịu dàng. Hắn biết Trùng
Trùng sẽ làm được, nhưng sao hắn có thể để nàng chịu khổ được?
”Lúc ấy ta chỉ muốn ra ngoài nhưng lại không biết đường, chỉ đành ngồi
trên hoa Thương Tâm, ngày qua ngày cứ thế trôi nổi lung tung.” Hắn nói
tiếp, “Tứ Hải nơi nơi đều rải đầy những đóa hoa màu đỏ máu với hình dáng như hoa sen, ta đi đến đâu thì hoa ở nơi đó sẽ héo úa một cách kỳ lạ,
chỉ có đóa hoa đỡ lấy ta là còn nở rộ. Còn về vấn đề vì sao nó tên là
hoa Thương Tâm thì ta không biết, ta chỉ biết trong lòng ta nó đã có tên như vậy. Nhưng ta gần như đi khắp Tứ Hải rồi mà vẫn không tìm thấy lối
ra, điều này khiến ta tuyệt vọng, chỉ muốn nhảy xuống hồ xem ta có thể
chết thêm một lần nữa không. Song chính vào lúc này, một giấc mơ kỳ lạ
ập đến, ta mơ thấy một làn khí đen đẹp đẽ dẫn ta đi ra khỏi kết giới.
Khi thức dậy, ta đi theo con đường trong giấc mơ, quả nhiên đã ra khỏi
được Tứ Hải, từ rừng sương mù đến được núi Bạch Thạch. Bắt đầu từ ngày
hôm ấy, ta tu Ma.”
”Vì sao không tu Tiên?” Trùng Trùng nói một
cách tiếc hận, nếu hắn tu Tiên thì giữa hai người đã không có nhiều trở
ngại như vậy rồi.
”Lúc ta tỉnh lại thì bên cạnh đã có ba món
pháp bảo là Băng Ma Đao, Tỏa Lân Long, Thủy Tâm Bán rồi, và trong cơ thể cũng đã có nền tảng của Ma công. Cũng giống như việc biết tên của hoa
Thương Tâm vậy, ta biết tác dụng của chúng, trời sinh ta đã là chủ nhân
của chúng. Ta tu Ma, cũng không có sư phụ, chỉ biết làm thế nào để tu
tiếp về sau.”
”Có lẽ kiếp trước chàng là người trong Ma đạo, bị kẻ xấu hại chết, kiếp này được định sẵn là trở thành Vương rồi.” Trùng
Trùng thử an ủi hắn, nhưng không biết vì sao mà trong lòng lại thấy hơi
bất an.
Hoa Tứ Hải cười khổ, “Ta không biết, ta thật sự không
biết, ta quên hết tất cả những chuyện quá khứ, trong tim chỉ tồn tại một mục tiêu rõ ràng, cứ như nó được tạc vào trong tim từ trước khi ra đời
vậy, đó chính là tiến đánh Thiên đạo, giết chết Tuyên Vu Đế!” Nói đến
đây thì giọng nói hắn trở nên lạnh lẽo.
Tuyên Vu Đế? Vương của
Thiên đạo họ Tuyên Vu sao? Hắn và Bắc Sơn Vương đều mang họ kép, có phải hắn cũng ngang ngược hoành hành như Bắc Sơn Vương, và đã giết hại Hoa
Tứ Hải kiếp trước hay không? Thì ra đây là lý do hắn cứ phải gây nên đại chiến lục đạo, thì ra đây chính là hành trình đã định sẵn cho sự ra đời của hắn mà hắn đã từng nói.
Trùng Trùng suy nghĩ.
Bây giờ nàng đã không thể nói tiếp những lời nói muốn hắn từ bỏ rồi, nếu
đây đã là ước nguyện đã có từ lúc hắn ra đời, vậy thì chắc chắn là có
nguyên do, sao nàng có thể ngăn cản được? Không ai có thể đi ngược lại
với ước nguyện sâu dưới đáy lòng của mình, nhưng nàng muốn biết nguyên
do, muốn hóa giải mối ân oán này, phải làm thế nào đây?
Nếu
nàng làm được thì sau này cứ nhớ tới nàng, hắn sẽ nghĩ ngay đến tấm lòng rộng lượng, đến trí tuệ thông minh, đến sự thấu hiểu lòng người của
nàng, và sẽ càng yêu nàng hơn. Bây giờ vất vả một chút để đổi lấy cuộc
đời từ nô lệ sang tướng quân, quả thật rất có lợi.
”Đây chính
là lý do ta dựng tháp Thông Thiên.” Hoa Tứ Hải nói tiếp: “Lúc bé ta vô
tình gặp được một người, ông ấy nói với ta chỉ cần tìm thấy mảnh đất Lạc Lối, dựng một tòa tháp Thông Thiên ở trên nó thì sẽ có thể mở được con
đường từ mười châu ba đảo lên thẳng Thiên đạo – nơi đã cắt đứt mọi liên
hệ với nhân gian. Ta đã dành ra gần ngàn năm mới tìm được mảnh đất Lạc
Lối, không ngờ cuối cùng vẫn đổ sông đổ bể. Mảnh đất Lạc Lối biến mất,
ta chỉ đành dùng một cách khác để tiến đánh Thiên đạo, đó chính là thống nhất lục đạo, để Ma đạo chiếm cứ mười châu ba đảo. Đến lúc ấy thì cho
dù vị trí của Thiên đạo có tách biệt đến mức nào thì cũng sẽ không bỏ
mặc tất cả chẳng màng.”
Trùng Trùng hả lên.
Sai rồi!
Sai hết rồi! Lúc đầu vì sao nàng lại đi phá hủy hành động dựng tháp
Thông Thiên của Hoa Tứ Hải chứ? Nàng cũng được, Bạch Trầm Hương cũng
được, lúc ấy chỉ muốn chống lại Ma đạo để tránh cho Ma đạo gây hại đến
bá tánh, có biết đâu chính bởi vì hành động ngăn cản này mà Hoa Tứ Hải
bất đắc dĩ phải sử dụng thủ đoạn võ lực để tấn công Thiên đạo.
Thì ra lòng tốt của họ đã đẩy mười châu ba đảo đi đến bờ vực chiến
tranh, là cái gọi là sự phân biệt giữa chính nghĩa và tà ác như lẽ đương nhiên của họ mới là nguyên do gây nên kết quả trăm họ lầm than trong
tương lai. Thì ra đây chính là lòng tốt làm hỏng việc, là lỗi lầm từ
thói quen hình thành từ quan rập khuôn.
Nhưng Thiên đạo, Tiên
đạo và Nhân đạo thuộc cùng một phái, cho dù tháp Thông Thiên có được
dựng thành công, Ma đạo trực tiếp tấn công thì sẽ không gây hại gì đến
mười châu ba đảo, nhưng Thiên đạo gặp nạn, Tiên đạo và Nhân đạo vẫn là
không thể khoanh tay đứng nhìn được, nàng vẫn sẽ bị cuốn vào trong trận
chiến, hai người vẫn là kẻ địch như cũ.
Nói đến cùng thì cũng
là do ước nguyên sâu trong nội tâm Hoa Tứ Hải không tốt, hắn đã chuyển
kiếp rồi, vì sao không cho hắn một cuộc sống mới?! Thù hận sâu đến thế
sao? Rốt cuộc đó là gì?
”Chắc chắn là chàng chịu không ít khổ
cực rồi, dù cho có là kiếp trước hay kiếp này cũng vậy.” Nàng chưa từng
thấy qua nam nhân nào mặc cho số phận ép mình vào hoàn cảnh bế tắc mà
vẫn lặng lẽ chịu đựng, quật cường không chịu quay đầu như vậy cả, bắt
đầu từ khi nãy, nàng chưa hề dừng cảm giác đau thương vì hắn.
Tây Bối nói đúng, Hoa Tứ Hải quả nhiên là người gánh trách nhiệm từ số
phận nặng nhất, vì vậy nàng phải san sẻ với hắn, “Giao tương lai của
chàng cho ta đi, ta thể sẽ không để chàng phải buồn khổ đâu.” Nàng khẽ
hôn mặt hắn.
”Có thể sao?” Hắn thở dài, “Ta không thể để nàng
cuốn vào được, vì vậy ta muốn Tây Bối đi với nàng đến Tứ Hải một quãng
thời gian, chờ ta giết Tuyên Vu Đế rồi sẽ lập tức đi tìm nàng.”
Hả, đây là cầu hôn sao? Bảo phụ rể đưa tân nương về quê nhà trước, sau
đó hắn mới tới? Nghe có vẻ rất hay và thoải mái, nàng cực kỳ thích cuộc
sống như thế này, nhưng nếu đã yêu hắn rồi thì làm sao có thể để hắn đối mặt với số phận đã định sẵn mà lại không rõ thế này chứ?
”Không, ta không đi, ta cũng là một phần trong lục đạo mà.” Nàng hôn
hắn liên hồi, “Hơn nữa, ta phải tìm ra bí mật lai lịch của chàng, ta cảm thấy nó có thể có liên quan đến sự thần bí của đại chiến lục đạo. Ta
phải biết rốt cuộc người ta yêu là một người thế nào? Mặc dù ta không
ngại thân phận của chàng, nhưng ta phải giúp chàng lật đổ ngọn núi trong tim.”
”Trùng Trùng ――”
”Hê hê, đừng tưởng rằng ta rất vĩ đại nhé, ta chỉ sợ mình ở bên chàng, sư phụ ta nổi tính ngang ngược
rồi sẽ không chịu bỏ qua đâu. Nếu cứ mãi đuổi giết chúng ta thì tuy
chàng sẽ không thua ông ta, nhưng ta bị kẹp ở giữa cũng khó xử lắm! Tốt
xấu gì ông ta cũng là sư phụ của ta mà, mặc dù lúc nào ta cũng lấy việc
chọc tức ông ta làm niềm vui.”
”Ta thật đồng cảm cho Bạch sư phụ.”
”Bản thân chàng cũng khó giữ rồi còn ở đó mà thương thay cho người ta.” Trùng Trùng cắn lỗ tai Hoa Tứ Hải và cảm nhận được hắn run lên, “Chờ
khi chúng ta thoát ra rồi, ta phải làm nốt chuyện chưa làm xong trong
giấc mơ.”
Hoa Tứ Hải vốn đã lạnh lùng trở lại khi nhắc đến lai
lịch và mục tiêu của mình, lúc này lại bị những lời nói của Trùng Trùng
chọc cười, thoáng chốc quên hết những phiền não trong lòng. Trước nay
hắn luôn lạnh lùng ngang ngược, chưa từng có ai nói hắn thương thay cho
người ta cả.
”Người nói cho chàng chuyện mảnh đất Lạc Lối trông thế nào?” Trùng Trùng bỗng hỏi.
Hoa Tứ Hải thấy Trùng Trùng tò mò như vậy thì miêu tả chi tiết lại
người đó, sau đó nghe thấy Trùng Trùng thốt lên một cách bất ngờ: “Trời
ơi, ông ta chính là kẻ đã đưa ta đến mười châu ba đảo đấy!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT