Ánh sáng tím xanh của Khước Tà Song Kiếm tung hoành ngang dọc, Trùng Trùng phải mệt đến mức mồ hôi đầm đìa thì mới nhìn thấy cảnh vật trước mắt mờ đi, điều này chứng tỏ kết giới đang dần biến mất.

Nàng thu kiếm lại, còn chưa kịp gạt mồ hôi trên trán thì trước mặt đã có một bóng đen lao tới. Tốc độ của bóng đen này vượt xa sức tưởng tượng của nàng, nàng còn chưa kịp phản ứng thì nó đã đâm sầm vào nàng rồi, còn phát ra thứ âm thanh ăng ẳng vui vẻ nữa.

Nặng quá đi mất! Nhưng nó nóng hổi, xúc cảm cũng không tệ, còn có một thứ gì đó vừa nóng vừa ướt liếm qua liếm lại trên mặt nàng nữa. Thôi, để mặc nó đi.

”A Đẩu, mi béo lên nhiều quá rồi đó!” Trùng Trùng tê cả hai cánh tay, đành phải thả thứ bé nhỏ đang hưng phấn tới run lên trong ngực xuống.

Qua Đẩu là thần thú, tốc độ sinh trưởng rất chậm, song mặc dù bây giờ nó vẫn chỉ là hình dáng của chú chó con, bốn chân béo ú, dáng vẻ khờ khạo, nhưng thật sự đã phát dục lên rất nhiều, chỉ bốn chân của nó cũng đã đủ làm một nồi lẩu cầy rồi.

”Nha đầu thối vô lương tâm, đồ chủ nhân vô trách nhiệm, chỉ biết có A Đẩu, lẽ nào sự sống chết của ta không là gì với ngươi hết hay sao?” Một giọng nói trách cứ vang lên.

Trùng Trùng vốn chẳng vui vẻ là bao trong mấy ngày nay, bây giờ nghe thấy giọng nói này thì đột nhiên thấy thoải mái cả người, liền cúi người vơ lấy một thứ vàng vàng lông lá lên, vừa cọ lên mặt vừa nói: “Vạn Sự Tri ơi ta nhớ ngươi chết đi được, các ngươi đã chạy đi đâu vậy hả?”

   ”Thả ra! Thả ra!” Vạn Sự Tri giãy mấy cái, muốn giằng khỏi hành vi xấu xa xem nó như khăn lông mà vừa lau nước dãi chó vừa lau mồ hôi của Trùng Trùng, nhưng nó thân gà nhỏ bé yếu ớt nên giằng không khỏi sự khống chế của ma nữ, cuối cùng đành để mặc nàng.

Nó không chịu thừa nhận rằng mình cũng rất vui khi được gặp chủ nhân, vui đến có thể để mặc nàng muốn dằn vặt thế nào thì làm. Quả nhiên là đầy tớ, bản tính của đầy tớ đúng là mạnh! Bị bắt nạt mà lại cảm thấy xúc động suýt nữa rơi cả nước mắt gà.

”Vậy thì phải hỏi con chó cưng của ngươi rồi.” Nó cố ý nói cho dữ dằn: “Sau khi lục sư huynh mù đường ngốc nghếch của ngươi đi lạc mất, ta bảo hay là chúng ta quay về núi Vân Mộng chờ ngươi đi, tránh cứ càng tìm càng để lạc mất nhau. Nhưng con chó chết tiệt này cứ mãi chạy nhảy lung tung suốt đường đi, chẳng thèm nghe lời ta, kết quả đến bây giờ mới về tới! Ngươi phải răn đe nó một chút, làm gì mà có thể không nghe lệnh đến mức này chứ!”

”A Đẩu ――” Ánh mắt đe dọa của Trùng Trùng quét qua.

   Dường như A Đẩu biết được Vạn Sự Tri đang mách lẻo nên có hơi hổ thẹn, dáng vẻ thè lưỡi ra thở hơi nhìn cứ như đang cười nịnh hót, đuôi thì vẫy qua vẫy lại dưới đất. Trùng Trùng đang đắm chìm trong niềm vui xa cách lâu ngày mới được gặp lại nên vốn đã chẳng giận được bao nhiêu, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ đáng yêu này của A Đẩu thì làm gì còn giữ được thói chủ nhân nữa, chỉ biết nâng Vạn Sự Tri lên hôn lung tung, tiếng chụt chụt cứ vang lên làm con gà ấy lại lần nữa thét lên tiếng kêu như lợn bị mổ.

”Ngươi đây là lại muốn làm chuyện ác gì nữa vậy, trang bị gọn gàng quá đấy.” Vạn Sự Tri là kẻ đầu tiên phát hiện ra dáng vẻ bỏ nhà ra đi này của Trùng Trùng.

”Nếu đã về rồi thì đi một chuyến với ta đi.” Trùng Trùng không muốn giải thích đây, “Dù sao thì ta cũng đi làm chuyện cực tốt, hơn nữa không làm thì không được ――”

   ”Liệt đồ! Lại muốn đi đâu gây chuyện nữa? Không được xuống núi!” Còn chưa đợi Trùng Trùng nói xong thì giọng nói của Bạch Trầm Hương đã vang lên. Trong khoảnh khắc Trùng Trùng còn tưởng rằng Vạn Sự Tri giả giọng sư phụ để trêu nàng nữa, nhưng ngay lập tức nàng đã trông thấy Bạch chưởng môn thật sự đại giá quang lâm rồi.

Trùng Trùng phản ứng rất mau lẹ với sự tồn tại của Bạch Trầm Hương, nàng khẽ nghiêng người nhảy một bước sang bên cạnh, vừa khéo đối diện với Bạch Trầm Hương cả người áo trắng, cốt cách tiên nhân nhưng mặt thì u ám.

”Sư phụ, con ――”

   ”Câm miệng, đừng mong nhắc lại chuyện xuống núi nữa, bây giờ đang lúc lắm chuyện, con ngoan ngoãn ở lại núi Vân Mộng cho ta, đừng ép ta phải nhốt con lại.” Không đợi Trùng Trùng nói xong thì Bạch Trầm Hương đã quả quyết từ chối.

”Lão Hắc đâu?” Ông ta hơi chút tức giận nhìn xung quanh.

   Hắc sư đệ dung túng Trùng Trùng quá rồi, đúng là con hư tại mẹ mà, mặc dù ví dụ như vậy thì không thích hợp cho lắm, nhưng tổng thể thì chính là ý như vậy.

”Ha đại thúc đi rồi.” Trùng Trùng ủ rũ, “Ông ấy nói không muốn làm khó người, muốn tự mình tìm nơi dung thân.”

   Bạch Trầm Hương không nói gì, nhưng bàn tay đặt sau lưng thì siết chặt lại, lòng đau như cắt. Ông ta đã từng đồng ý với lão Hắc, đã từng hứa với sư muội, nhưng cuối cùng vẫn không thể cho lão Hắc một nơi an thân, vị trí sư huynh này đúng là làm không rồi.

”Con muốn đi tìm đệ ấy sao? Không cần, chờ khi thiên hạ thái bình rồi, vi sư sẽ tự cho người đi tìm.” Ông ta khẽ thở dài điều tiết lại giọng nói.

Nhưng những lời phía sau của Trùng Trùng làm ông ta suýt nữa bộc phát tại trận, bởi vì nàng nói một cách thẳng thắn mà không hề che dấu: “Con không phải đi tìm Ha đại thúc, mà là xuống núi tìm Hoa Tứ Hải.”

   Bạch Trầm Hương rực cháy lửa giận, đứa liệt đồ này, vì sao cứ mãi khăng khăng cố chấp chứ, lẽ nào muốn nối gót theo sư muội Điệp Dực sao? Lẽ nào nàng đã yêu tên ma đầu ấy rồi? Lẽ nào chuyện mà ông ta sợ nhất đã xảy ra rồi, và vẫn là ông ta có làm gì cũng không xoay chuyển được sao? Ông ta nhốt nàng trong rừng trúc mười mấy ngày, cảm thấy xót thương nên mới đến thăm nàng, nào ngờ đâu vừa tới đã thấy nàng giở trò rồi.

Trong phút chốc, sự phẫn nộ, bi thương, nóng ruột, mỏi mệt và sự bất lực sâu sắc cùng lúc ập vào trái tim ông ta.

”Không được! Con mau chóng quay về đỉnh núi cho ta, dám bước chân ra khỏi núi Vân Mộng nửa bước, ta ―― ta ――”

   ”Con không phải đi tìm hắn để yêu đương, con phải khuyên hắn từ bỏ đại chiến lục đạo.” Trùng Trùng nói rất nghiêm túc, từ lúc đến thế giới này đến này, nàng chưa từng nghiêm túc đến mức như vậy, “Sư phụ, Tiên đạo chúng ta không thể cứ mãi phòng chiến được, vì sao không nghĩ cách đàm phán đi? Vì sao không cho hòa bình một cơ hội?”

”Chưa từng có cơ hội! Hắn dẫu sao cũng là một ma đầu!” Bạch Trầm Hương giận dữ tung người đến bên cạnh Trùng Trùng rồi nắm chặt lấy cổ tay nàng, nhất quyết không cho nàng rời nửa bước.  Nghe thấy những lời này, Trùng Trùng lập tức nước mắt lưng tròng. Suy nghĩ này thật bất công! Vì sao hai phe mạnh nhất của lục đạo lại đối địch với nhau? Nhất là Hoa Tứ Hải, vì sao lại bị cho là một người tội ác tày trời? Nàng biết hắn không phải là người như vậy, nhưng từ trước tới nay không một ai muốn hiểu hắn. Nàng biết muốn lục đạo chung sống hòa bình với nhau là một chuyện khó khăn cực kỳ, nhưng ít ra cũng phải cố gắng làm vì nó chứ!

   ”Ma đầu thì đã sao? Hắn bị thương cũng sẽ chảy máu, bị lừa cũng sẽ nổi giận, bị mất đi tình yêu cũng sẽ đau lòng mà! Xét về bản chất thì hắn không phải là người sao? Vì sao những gì hắn tu không giống chúng ta thì trở nên không đáng tin, không đáng để được quý trọng? Tất cả con người trên thế gian này không quan tâm hắn cũng không sao, nhưng ít nhất cũng phải cho hắn một cơ hội chứ! Bạch Trầm Hương ông thả ta ra!”

   ”Toàn phi lý!” Bạch Trầm Hương nghe Trùng Trùng lại gọi thẳng tên mình thì biết nàng sắp giở thói ngang bướng nữa rồi nên làm sao mà thả nàng ra được, “Bây giờ lập tức về núi cho ta, nếu còn không nghe lời thì nhốt ngươi vào tầng chín động Côn Ngô Liên Thiên!”

”Bạch Trầm Hương ông không thả ra phải không? Ép ta dùng tuyệt chiêu rồi thì đừng trách ta!” Trùng Trùng nghiến răng dữ dội.

   Nàng biết sư phụ tốt với nàng, nàng cũng muốn làm một đồ đệ ngoan hiền, để ông ta ngày ngày vui cười ha ha, nhưng quả thật nàng chịu không nổi hành vi ép buộc của ông ta, một khi đã bướng lên thì ông ta chẳng nghe lọt tai lời nói của ai cả. Hoặc nói trắng ra là ông ta hoàn toàn không nghe lời nàng nói, cứ mãi cho rằng nàng chỉ biết gây tai họa!

   ”Ngươi còn có tuyệt chiêu? Bản lãnh nhỉ!” Bạch Trầm Hương cười giễu, “Vậy thì ngươi cứ dùng để vi sư xem xem, nếu ngươi có thể thoát khỏi tay vi sư, vậy thì ta sẽ ――”

”Đừng có thề, sẽ bị trời đánh đó!” Trùng Trùng chen lời Bạch Trầm Hương, sau đó một tay vòng qua cổ ông ta, nhắm thẳng gò má ông ta mà hôn một cái.

Ai nói tuyệt chiêu nhất định phải sử dụng vũ lực mà không phải dùng trí thông minh? Con người Bạch Trầm Hương đứng đắn lại cực cổ hủ, bình thường chỉ làm nũng với ông ta mà cả người ông ta đã cứng lại rồi, bây giờ thực hiện hành động hôn má lịch sự thể hiện tình bạn bè của thời hiện đại này với ông ta, chắc chắn ông ta sẽ không thể nào tiếp nhận được đâu.

Đúng như dự đoán, Bạch Trầm Hương không ngờ rằng liệt đồ không biết lễ nghĩa này còn biết chơi chiêu này, do cực hoảng loạn đã lập tức nới lỏng tay.

   Trùng Trùng thực hiện thành công gian kế, bèn vừa cười nham hiểm một cách đắc ý vừa niệm khẩu quyết Lưu Tinh Thiểm Mã, đồng thời đưa tay bế A Đẩu và Vạn Sự Tri rồi biến mất dạng. Ôi, nàng đúng là khâm phục tài suy tính trước sau của mình khi học được thuật Lưu Tinh Thiểm Mã mà, Bạch Trầm Hương không biết nàng di chuyển đến đâu nên trong giây lát chắc chắn sẽ không đuổi kịp nàng đâu.

Nhìn thấy nàng biến mất tăm, Bạch Trầm Hương vừa tức vừa lo cũng vừa mừng. Tức vì đứa liệt đồ này dám dùng chiêu thức bỉ ổi đến vậy, lo là không biết nàng sẽ lại gây ra tai họa gì nữa đây, còn mừng là vì mới mười mấy ngày không gặp mà hình như nàng đã vượt qua được kỳ tẩy tủy và luyện tinh một cách dễ dàng rồi. Phái Thiên Môn từ lúc lập phái đến nay, người có thể tiến bộ nhanh đến như vậy thì chỉ có một mình nàng mà thôi, quả thật có thể xem đó là kỳ tích rồi.

Nhưng mà, vì sao nàng lại không nghe lời đến mức này chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play