Khi trong điện Tát Tinh chỉ còn lại ba đại chưởng môn, Lan Trúc không
nhịn được phải hỏi: “Bạch sư huynh, không bắt gian tế nữa sao? Như vậy
có nguy hiểm quá rồi không?”
Bạch Trầm Hương thở dài: “Chuyện
gian tế bắt buộc phải giải quyết, nhưng bây giờ là khoảng thời gian đặc
biệt, mọi người cứ nghi ngờ lẫn nhau sẽ khiến phái Thiên Môn bị chia rẽ, e rằng kẻ địch bên ngoài chưa tới thì bên trong đã tự thua trước rồi.
Hơn nữa, chỉ có hai mươi mấy người chung thế hệ với huynh, ai ai cũng có điểm đáng nghi, nhưng mà mỗi người lại có nhiều đệ tử nên không thể
nghi ngờ ai ra mặt được, muốn bắt thẳng cũng không bắt được, phải điều
tra trong lặng lẽ.”
”Cho nên Bạch sư huynh đã lừa họ bằng
cách nói mình từng bị trùng Đa Tâm tấn công? Để mọi người tạm đặt chuyện này qua một bên phải không?”
Bạch Trầm Hương gật đầu: “Chỉ
trong vòng một đêm mà phái Thiên Môn chìm trong mưa gió, có gian tế ẩn
náu nhiều năm tại phái Thiên Môn mà ta lại chẳng hề hay biết, thật có
lỗi với sư môn, có lỗi với thiên hạ.”
”A di đà phật, Bạch đạo
huynh chớ tự trách.” Nam Minh đại sư nói: “Người này mưu ma chước quỷ,
vẫn chưa biết tròn dẹt thế nào, có thể ẩn náu ở bất kỳ đâu. Hiện nay hắn bị bại lộ tung tích nên sẽ càng cẩn thận hơn trong hành động, theo lão
nạp thì trong phút chốc sẽ không xuất hiện vấn đề nào. Ngược lại là Bạch đạo huynh lòng dạ bao dung, đã chứa chấp Hắc ma đầu bao nhiêu năm qua,
bây giờ vạch trần hắn rồi, e rằng hắn sẽ khó có thể ở lại đây tiếp nữa.
Ôi, thành kiến của loài người còn khó dời hơn cả ngàn ngọn núi.”
Bạch Trầm Hương nhíu chặt hàng mày dài: “Nếu đệ ấy đã gia nhập phái
Thiên Môn rồi thì chính là người của phái Thiên Môn, ta nhất định sẽ cho đệ ấy một chỗ đứng, nếu không thì về sau còn có ma đầu nào dám cải tà
quy chính nữa chứ. Dẫn dắt con người hướng thiện chẳng phải chính là gốc rễ của Tiên đạo chúng ta sao?”
Vừa nói, ông ta vừa nhớ tới hai sư đệ đã bị chiếc vạc hút mất linh hồn của mình, xét theo tình trạng
của thể xác thì chắc linh hồn của hai đệ ấy vẫn chưa bị tiêu diệt. Nhưng vì sao kẻ đánh lén ấy lại phải hút linh hồn của họ? Lẽ nào thật sự muốn bốn cái linh hồn hộ vạc như hắn đã nói?
Nếu như vậy thì Thương Khung và Đào Hoa vẫn còn cơ hội sống sót, nếu không thì ―― ôi, có lẽ
đối phương sẽ xem họ thành mồi, đến lúc ấy thì ông ta phải làm sao để
cứu họ đây?
…
”Ha đại thúc, thúc giăng kết giới ở bên ngoài Tử Trúc Lâm à? Sao con không ra ngoài được?”
Ha đại thúc không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú săn sóc cho vườn hoa, bảo vệ cho từng bụi hoa kiều diễm như Lan Hồ Điệp nọ, “Nha đầu, bây giờ vẫn còn sớm, chốc nữa mới tới bữa tối.” Trùng Trùng hỏi một đằng mà ông ấy
trả lời một nẻo.
Trùng Trùng đứng một lúc rồi đi thong thả đến vách đá dựng đứng ở đối diện căn nhà trúc.
Chính nơi này là nơi nàng rơi xuống, nàng cũng đã từng ghé xem đỉnh núi ở bên kia vách đá, nhưng hoàn toàn không có đường dẫn đến thế giới của
nàng, bây giờ nếu có thể trở về, nàng sẽ nỡ về chứ? Vì sao nàng phải
xuyên từ thế giới đó tới đây chứ, lẽ nào chỉ vì để yêu một người, sau đó ngay trong lúc vô ý nhất đã khắc cốt ghi tâm, để rồi lại bởi vì tình
thế thay đổi mà mất đi hắn sao?
Nàng lại quay đầu nhìn nam nhân tuổi trung niên nọ, một cơ thể cường tráng như nhau, một sự dịu dàng
hiền hậu như nhau, nhưng cảm giác lại khác nhau. Đuôi mắt chàng mang
theo hơi thở oai hùng còn sót lại, nhưng vị đại thúc thân yêu này là
người đối xử tốt nhất với nàng trong phái Thiên Môn này, là người đầu
tiên thu nhận kiêm an ủi nàng khi nàng đến với thế giới này, vậy mà
người ấy lại là Ma.
Nàng có duyên với Ma sao? Vì sao người yêu
nàng, người nàng yêu đều là Ma? Nếu đã vậy thì vì sao lại phải lú lẫn
làm kiếm tiên, tiếp nhận cả tình thân ấm cúng của nhiều sư huynh đệ và
cả Bạch Trầm Hương dành cho nàng để chúng làm khó nàng chứ? Ha đại thúc
đứng giữa hai đạo Tiên Ma, chắc cũng cảm thấy điên đầu chăng. Nhưng vì
sao ông ấy lại từ Ma đạo mà gia nhập Tiên đạo chứ?
Cứ vậy ba
ngày liên tiếp, ngoại trừ việc nấu cơm cho nàng, đốc thúc nàng tu luyện
thì ngay cả lúc ngủ, Ha đại thúc cũng ở trong vườn hoa, cho đến đêm thứ
ba, cuối cùng Trùng Trùng cũng không nhịn nổi nữa, chuẩn bị nói chuyện
rõ ràng với Ha đại thúc.
”Muốn biết vì sao ta bỏ Ma nhập Tiên
phải không?” Trùng Trùng còn chưa nói thì Ha đại thúc đã mở lời trước,
ông ấy dịch cơ thể sang bên cạnh một chút để nhường ra một mảng đường bờ ruộng, còn cẩn thận làm sạch mặt bờ, tránh cho Trùng Trùng bị đá nhọn
đâm phải.
Trùng Trùng im lặng hiếm thấy, chỉ lẳng lặng ngồi
xuống, khi vô ý chạm phải một cánh hoa, Ha đại thúc vươn tay nhặt lên
rồi nhìn chăm chú vào nó, đôi mắt long lanh ánh nước, sau đó khe khẽ thả nó vào trong vườn.
Ánh trăng sáng trong chiếu rọi lên người
của Ha đại thúc khiến cả người ông ấy như được dát lên một tầng sáng dịu nhẹ vậy. Bóng hoa lay động, hương hoa tỏa ngát, tất cả những thứ này
đều làm ông ấy không còn là người canh rừng tầm thường ấy nữa, mà đã trở thành một ma đầu dịu dàng, tình thâm, tâm sự tràn đầy, đã từng ngang
ngược tuyệt đối mà nay lại bị vây trong một cạm bẫy.
Nhưng ông ấy không hề muốn bỏ trốn.
”Đại thúc kể một câu chuyện cho con nghe.” Ha đại thúc nói một cách từ
tốn: “Hy vọng con nghe rồi sẽ có thể đưa ra quyết định cho bản thân
mình.”
Trong phút chốc Trùng Trùng thấy hơi sợ, tuy nàng tò mò
chuyện của Ha đại thúc nhưng nàng có cảm giác câu chuyện ấy có thể sẽ
thay đổi suy nghĩ của nàng, khiến nàng bỗng chốc không muốn nghe nữa.
Nhưng Ha đại thúc không đợi nàng đồng ý đã nói tiếp rồi: “Ta vốn là Ma, nhưng đây không phải sự lựa chọn của ta, chỉ đành nói đây là ý trời.
Trong đại chiến lục đạo, Nhân đạo cống hiến nhiều nhất, bởi do chống đối với ba đạo Ma, Quỷ, Yêu nên bị thương vong nghiêm trọng gần như bị diệt sạch, mãi đến một trăm năm sau mới khôi phục lại chút ít. Lúc ấy ta
mười bốn tuổi, là một đứa trẻ mồ côi lấy việc đốn củi làm mưu sinh, chưa từng nghĩ rằng sẽ tu Tiên tu Ma gì cả, ước vọng duy nhất chỉ là được no ấm mà thôi.
Có một ngày ta lên núi đốn củi, ta đuổi theo một
con thỏ rừng đến được một nơi bí mật mà trước nay chưa từng tới qua, cây cối nơi ấy che khuất cả bầu trời, khiến nó âm u hệt như địa ngục. Trước nay ta luôn rất gan dạ, cho nên đã đi vào nơi sâu nhất của khu rừng ấy
và phát hiện một ma đầu bị kẹt trong ba tảng đá có linh lực khổng lồ,
nhưng khi nhìn kỹ thì đó chỉ là một làn sương đen mà thôi, song bởi vì
thiếu ánh sáng nên lúc đầu ta còn tưởng là tổ ong.
Hắn nói mình tên là Địa Ky Ma, bị Tiên đạo đánh rơi tại đây trong đại chiến lục đạo, sau đó thì cứ mãi bị mắc kẹt, bây giờ hắn sắp chết rồi, muốn ngắm ánh
mặt trời lần cuối trước khi chết.
Ha ha, một ma đầu pháp lực
cao như vậy mà ngay lúc này, ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi thế này cũng
không làm được. Mặc dù ta sợ hắn nhưng đồng thời cũng thấy thương cho
hắn, hắn nói chỗ này có kết giới, vậy mà một thiếu niên bình thường như
ta lại xông vào được, chắc chắn đây là ý trời sắp đặt để hoàn thành cho
ước nguyện cuối cùng của hắn. Hắn nói ông trời vẫn còn thương tình lắm,
chỉ mong ông ta sẽ không quá tàn nhẫn với “hai người đó”.
Ta
không hiểu hắn nói cái gì, chỉ một lòng nghĩ xem nên làm sao đốn đổ
những thân cây chọc trời này để hắn đón được ánh mặt trời, hắn nói ta
không có pháp lực sẽ không làm được chuyện này, hay là để hắn trở thành
sư phụ của ta, trao Ma Nguyên và Ma công của hắn cho ta, vì dù gì hắn
cũng không còn sử dụng được nữa.
Ta vừa nghe hắn nói thì rất
vui mừng, bởi bình thường cứ bị người ta hiếp đáp, nên ta cũng mong mình được mạnh lên, thế nên đã đồng ý một cách sảng khoái. Hắn nói ta phải
nhớ ta đã là người của Ma đạo rồi, thật ra Ma cũng không nhất thiết là
tội ác tày trời đâu, Nhân đạo là gốc rễ của năm đạo còn lại, chẳng qua
chỉ khác ở chỗ cách tu mà thôi. Hắn bị linh lực nhốt lại, không thể sử
dụng Ma công, nhưng có thể hủy bỏ công lực hoặc truyền cho người khác.
Ta không biết đây là may mắn hay là xui xẻo mà bắt đầu từ ngày hôm ấy,
ta đã trở thành Ma. Nhưng công lực mà người khác phải tu luyện khổ cực
mấy trăm năm, ta chỉ cần trong phút chốc đã có được ngay, hơn nữa còn có rất dễ dàng, cho nên ta vô cùng đắc ý. Những ngày đầu có được Ma công,
ta không biết sử dụng thế nào, nhưng ta cảm nhận được mình có sức mạnh
phi thường, có thể nhảy một lần lên cao mười trượng, gốc cây to có khó
khăn khổ sở đến đâu cũng đốn không ngã lúc này cũng hệt như nhành cây
nhỏ, không chịu nổi một cú của chiếc rìu bình thường.
Sư phụ ta được phơi nắng thì vui đến bật khóc, nhưng bởi vì bị mất đi Ma công và
Ma Nguyên nên cũng sắp từ giã cõi đời, hắn bảo ta về sau phải chăm chỉ
tu luyện, nếu không thì Ma công sẽ từ từ mất đi, và ta sẽ không dùng
được nữa. Ta đồng ý, sau đó hỏi kẻ thù của hắn là ai, mặc dù chỉ mới trở thành sư đồ với nhau trong chưa tới thời gian nửa nén nhang, nhưng hắn
mãi mãi là sư phụ của ta, ta muốn báo thù cho hắn.
Hắn nói
không cần báo thù, mọi chuyện vốn chẳng hề có thù hận, chỉ có hi sinh.
Nhưng khi hi sinh mà có sự đê tiện và đố kỵ tồn tại thì sẽ trở thành thù hận.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT