”Tiểu Bát, đệ trông giữ bên ngoài.”

Ở phía sau núi Bình Ninh, Trùng Trùng đứng trước một hang động được giấu kín căn dặn bát sư đệ.

   ”Không cho đệ xem sao?” Tiểu Bát nuốt ngụm nước bọt, từ bé đến lớn cậu chưa từng làm chuyện trái ý sư phụ, hôm nay là lần đầu tiên mà lại không hề cảm thấy có tội lỗi, ngược lại còn thấy tò mò và phấn khích nữa.

   ”Ngốc, đệ với sư tỷ chung một phe, chẳng lẽ sư tỷ bạc đãi đệ sao?” Trùng Trùng sảng khoái vỗ lên vai Tiểu Bát, “Nhưng đệ cũng biết mà, thứ này chỉ xem được ở nơi bằng phẳng, vả lại còn nó còn chiếu sáng nữa. Chỗ này tốt xấu gì cũng là địa bàn của Lễ Phật tự người ta, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Tỷ xem thấy gì sẽ nói hết cho đệ nghe, giữa tỷ đệ chúng ta không có bí mật nhé.”

Tiểu Bát thấy sư tỷ nói một cách chân thành như vậy thì rất cảm động, bèn vỗ ngực nói: “Được, để đệ canh chừng. Nhưng sư tỷ à, cái đó cần có pháp chú của sư phụ mới mở được, tỷ làm sao đây?”

Vừa dứt lời thì lại trông thấy trên mặt của sư tỷ lộ ra một nụ cười gian ác —— không, là nụ cười “mọi thứ đều nằm trong tay ta” quen thuộc, cậu biết chắc chắn sư tỷ sẽ có cách, lại thầm bội phục, nghĩ nếu thất sư tỷ đến phái Thiên Môn sớm một chút thì tốt rồi, như vậy thì những ngày tháng của cậu chắc chắn sẽ vui vẻ hơn rất nhiều rồi.

”Người tài ắt có kế hay, Tiểu Bát đệ phải lanh trí một chút đó.”

”Yên tâm đi sư tỷ, đệ tinh mắt lắm.”

   Nhìn Tiểu Bát đắc ý hất cằm lên, Trùng Trùng nở nụ cười hiểu ý, sau đó quay người gạt đống cỏ mọc dài che khuất hang động ra rồi cất bước đi vào.

Trước đó nàng và Tiểu Bát đã đi vào đây kiểm tra rồi, hang động này có con đường đi chật hẹp, nhưng không sâu, chỉ đi khoảng năm mươi mét là thấy đích rồi. Phần đích là một hang động bằng đá tự nhiên, sạch sẽ khô ráo, bốn bề trơn nhẵn, rất thích hợp cho nàng xem ghi chép về cuộc họp bí mật của ba chưởng môn thuộc ba phái lớn của Tiên đạo.

   Khẽ rút Khước Tà Song Kiếm ra, dồn khí cho chúng tản ra ánh sáng tím xanh đẹp đẽ để soi đường, Trùng Trùng phát hiện trình độ dẫn gọi chân khí trong cơ thể của mình càng ngày càng thuần thục, gần như đã đến mức thấm nhuần rồi. Đồng thời nàng cũng phát hiện trên tường đá nơi cửa hang có viết bốn chữ, nhưng Tiểu Bát đi tận hai lần mà không nhìn thấy, còn nàng thì càng không để tâm đến.

Chữ viết của mười châu ba đảo với Trùng Trùng mà nói quả thật trúc trắc khó hiểu, chẳng biết đó là chữ Giáp Cốt hay là chữ Triện, tóm lại là chữ biết nàng nhưng nàng lại không biết chữ, may mà ngôn ngữ ở đây chẳng khác gì so với hiện đại, nên giao tiếp vẫn không nan giải gì. Vì vậy nên tại đây, trình độ đọc viết của nàng không chênh lệch là bao so với trình độ tiếng Anh, cả hai đều được dùng chữ “dốt nát” để hình dung.

Thật ra nếu nàng tinh ý một chút thì sẽ phát hiện thật ra nàng biết bốn chữ này, mấy ngày trước cũng chính vì không nhìn thấy bốn chữ này nên nàng đã xông vào cấm địa của Ẩn Lưu, dẫn đến kết quả phải bỏ trốn khỏi đảo Thương Hải.

Đúng vậy, đây chính là nơi nghiêm cấm đi vào, ở ngoài cửa hang chẳng những có chữ viết mà còn có một kết giới kỳ lạ, nhưng không biết vì sao mà nàng phá giải được nó một cách dễ dàng. Lúc ấy chỉ nghe một tiếng bụp như bong bóng bị nổ vậy, mà một cặp đôi cẩu thả là nàng và Tiểu Bát còn tưởng rằng mình dẫm phải đá vụn, do đó không hề để tâm một chút nào.

   Đi đến cuối hang động, Trùng Trùng không nén nổi căng thẳng, lập tức lấy một chiếc hoa tai bằng ngọc đen ra từ lồng ngực rồi đặt lên trên mặt đất bằng, vội vã gọi: “Lam Lam, mau lên, tường thuật cuộc họp bàn bí mật của sư phụ với họ cho ta nghe.”

”Ngươi đã đồng ý sẽ bện một chiếc dây đeo đa sắc cho ta đấy nhé.” Chiếc hoa tai bằng ngọc đen ấy bỗng bật ra tiếng người, còn là giọng nữ trong trẻo nữa chứ.

   ”Yên tâm đi, vừa về tới Phụng Lân châu ta sẽ bện cho ngươi ngay, bổn tiểu thư là bà chủ lớn mà, không những vậy, ta sẽ còn xâu thêm hai viên ngọc trên dây đeo cho ngươi nữa.” Trùng Trùng nói rất rộng rãi.

”Hứa rồi nhé?”

”Nếu ta gạt ngươi thì cả đời này ta đừng mong ai lấy ta, có đủ độc chưa?”

   ”Ừ, đủ độc rồi.” Chiếc hoa tay chỉ to bằng móng tay này ừ hết vài tiếng như đang rất vui vậy, kế đó thì tự đứng thẳng dậy, chiếc lỗ nhỏ ở giữa viên ngọc phát ra ánh sáng vàng rực, sau đó lập tức tản ra, chỉ trong giây lát đã tập trung lại thành một chùm sáng trắng, chiếu lên vách đá bằng phẳng trơn nhẵn trong hang động.

(Tác giả: Các bạn độc giả thân mến, có còn nhớ món bảo bối này không? Đây chính là món bảo bối có tên là Muốn Biết Nhân Kiếp Trước, Muốn Biết Quả Kiếp Sau, Hãy Xem Ta Vật Hội Tụ Linh Khí Của Trời Đất, Thu Thập Tinh Hoa Của Vạn Vật, Cho Nguyên Nguyên Vẹn Vẹn, Rõ Rõ Ràng Ràng, Thông Thông Suốt Suốt, Thấu Trời Xuyên Đất, Chuyện Gì Cũng Quản, Thử Vạn Lần Linh Vạn Lần, Không Linh Không Lấy Tiền, gọi tắt là Gương Tiền Nhân Hậu Quả. Trong quyển một, sau khi Hoa Tứ Hải giết chết đệ tử phái Thiên Môn, chiếc gương này đã từng xuất hiện như một “chiếc máy quay phép thuật”.)

Lần đầu tiên Trùng Trùng gặp nàng là khi nàng dùng giọng nam để nói chuyện, còn buộc phải sử dụng chú ngữ của Bạch Trầm Hương và bốn đại sư thúc mới có thể khiến nàng hiển thị rõ mọi thứ nàng trông thấy, nghe thấy lên tường.

   Trùng Trùng cứ luôn tò mò về Gương Tiền Nhân Hậu Quả, nhưng bởi do Bạch Trầm Hương đích thân cất giữ nên nàng cứ mãi không có cơ hội tiếp xúc. Về sau khi Bạch Trầm Hương cử nàng và Ôn Đạo Ất đưa thư đến đảo Thương Hải, ông ta sợ nàng sẽ xảy ra chuyện gì trên đường đi, nên đã bảo Ôn Đạo Ất mang theo chiếc gương này.

Bạch Trầm Hương từng căn dặn Ôn Đạo Ất rằng không được để Trùng Trùng biết chuyện này, nhưng trong sự cố ở trấn Thù Du, Trùng Trùng biến thành người thực vật, Hoa Tứ Hải phải đưa nàng đi đuổi giết Long lão đại để lấy Huyền Hoàng Châu, Ôn Đạo Ất không đi theo được, lại sợ giữa đường xảy ra chuyện gì khác nên đã lén đặt món bảo bối này vào trong túi áo của Trùng Trùng.

Vẻ ngoài của Gương Tiền Nhân Hậu Quả giống hệt chiếc hoa tai bằng ngọc đen rẻ tiền, bảo khí giấu bên trong, chất liệu cực cứng, khó có thể phá hỏng, cho dù rơi vào tay kẻ khác, không có pháp chú của riêng phái Thiên Môn thì cũng không làm được gì. Nếu như để mất, Bạch Trầm Hương chỉ cần làm một chú ngữ truy tìm khác thì sẽ có thể tìm món bảo bối này về bằng cách truy lùng theo hơi thở của nàng, bởi vậy nên Ôn Đạo Ất mới yên tâm cả gan giao món bảo bối này bên người một Trùng Trùng đang say ngủ.

   Trùng Trùng không hề hay biết gì, nhưng sau khi Hoa Tứ Hải rời khỏi, nàng thay nam trang lên người, Gương Tiền Nhân Hậu Quả rơi khỏi túi áo. Nhưng lúc ấy nàng nóng lòng muốn đuổi theo đại ma đầu nên chỉ tùy ý nhặt lên bỏ vào người rồi đi khỏi, cho đến khi qua những tháng ngày nhàn hạ rãnh rỗi trên đảo Thương Hải, nàng mới phát hiện đây chính là món bảo bối mình ngày đêm ngấp nghé mà mãi không đến tay.

Nàng đến từ thời hiện đại, có kiến thức khoa học dồi dào, bèn âm thầm tiến hành những thí nghiệm khoa học tàn khốc trên món bảo bối có tính người này, kết quả phát hiện món bảo bối được xưng là chỉ nghe lệnh từ pháp chú của phái Thiên Môn này hoàn toàn khác xa với truyền thuyết.

Trước hết, nàng họ Chúc Âm, là nữ, trước đó sở dĩ cứ mãi dùng giọng nam, đó là vì “nữ tử” không tiện hành tẩu giang hồ.   Thứ hai, không phải là nàng sẽ không lên tiếng nếu không có pháp thuật của phái Thiên Môn, mà là vì tính nàng kỳ quặc, không muốn nói ra tất cả mọi chuyện, pháp thuật của phái Thiên Môn chẳng qua chỉ là lặp lại mệnh lệnh của sư đệ của người đã tạo ra Gương Tiền Nhân Hậu Quả thôi, hơn nữa mỗi lần niệm chú đều phải niệm tới khi sức cùng lực kiệt mới ép nàng mở miệng được.

Thứ ba, nàng chỉ nói lại sự thật chứ không có bộ nhớ, mỗi lần báo cáo xong một chuyện đều sẽ quên đi hết, vì vậy chuyện nàng ghi chép chỉ được xem một lần duy nhất.

Cuối cùng, giống với tất cả động vật giống cái khác, nàng yêu cái đẹp, thích được phơi nắng. sở dĩ nàng bất hòa với các chủ nhân truyền kiếp của phái Thiên Môn là bởi vì đám người đó quá quý trọng nàng, cứ mãi sử dụng xong thì cất nàng vào trong một chiếc hộp bằng vàng, cho nên nàng cứ mãi giận dỗi.

Mà Trùng Trùng, không những cho nàng tiếp thu tinh hoa nhật nguyệt mà còn ngày ngày chà lau, sau đó còn định sẽ thay một chiếc dây đeo khác cho nàng được xinh đẹp nữa. Vì vậy một người một gương cứ thế chung đụng rất hòa hợp hệt như đôi bạn tri kỷ vậy. Trong tình huống này, đương nhiên Trùng Trùng muốn biết cái gì thì chỉ cần nói một tiếng là được.

Mà trong lúc dung luyện, món bảo bối này đã được thêm vào một tinh phách của nữ, tinh phách đó tên là Lam Lam, do đó Trùng Trùng đã gọi Gương Tiền Nhân Hậu Quả là Lam Lam.

Còn về việc nàng làm sao để Gương Tiền Nhân Hậu Quả trong phòng thiền thì ——

(Đang tua ngược)…

   Khi Trùng Trùng biết ba đại chưởng môn sẽ không cho một đứa ngốc là nàng đây biết được bí mật của Suối Miên Diên thì đầu óc nàng bắt đầu xoay chuyển, sau đó cố ý làm ra vẻ vô lễ, lấy việc chọc tứ Bạch Trầm Hương để phân tán sự chú ý của ba đại chưởng môn, kiêm nhân cớ nổi giận đùng đùng vấp ngã để nhét “Lam Lam” vào khe cửa phòng thiền dày cộm.

Nàng vô tình phát hiện ra chỗ đó khi vừa bước vào phòng.

   Rồi sau đó, nàng cảm thấy ba vị chưởng môn bàn bạc cũng gần đâu vào đó rồi, bèn dụ dỗ Huyền Phong sư huynh tỷ thí với mình để thu hút tất cả mọi người đến võ trường, đồng thời bảo Tiểu Bát nhân lúc lộn xộn đi lấy Lam Lam về.

Nhưng nàng không ngờ đến việc tỷ thí lại nguy hiểm đến vậy, suýt nữa đã làm mất mạng mình và các vị sư huynh. Nhưng người ta hay nói truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo, không có kế hoạch mạo hiểm này thì hiện giờ nàng đã hoàn toàn không có cơ hội xem tình hình ba đại chưởng môn bàn bạc rồi.

Nàng muốn mười châu ba đảo được hòa bình, vì vậy nàng bắt buộc phải kiếm tìm bí mật của nhiều năm về trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play