”Bạch sư huynh ——” Lan Trúc hồng cả mắt vì vẻ nghiêm khắc của Bạch Trầm Hương, “Cấm túc đệ tử của quý môn, huynh oán trách muội là đúng, nhưng
muội không hề có ý muốn tống họ vào ngục hoặc là cưỡng ép xóa bỏ kí ức
của họ. Phái Thiên Môn và Ẩn Lưu đều thuộc ba phái lớn của Tiên đạo, sao muội có thể làm ra những chuyện thế này chứ! Bọn muội chỉ bàn bạc xem
có nên nói chuyện Suối Miên Diên cho Bạch sư huynh và Nam Minh đại sư
biết hay không. Đây là chuyện trọng đại, chẳng phải là cần được bàn bạc
kỹ lưỡng với các đường chủ, sau đó bẩm rõ với tổ tiên còn linh thiêng
sau đó mới quyết định được sao?”
”Bạch đạo huynh chớ vội, Lan
sư muội làm vậy chắc chắn có chỗ khó nói, không biết Ẩn Lưu đã có kết
luận thế nào rồi?” Nam Minh đại sư hòa giải.
”Muội đã nói rồi,
dòng suối này là bí mật không được để lộ ra ngoài, hiện giờ tình thế
nguy cấp nên bọn muội mới quyết định nói ra, cầu cứu viện với Lễ Phật tự và phái Thiên Môn.”
Nói bí mật ra để cầu cứu viện?
Vậy có nghĩa là họ biết bí mật này rồi sẽ không vướng bận gì nữa?!
Sớm biết Ẩn Lưu nghiên cứu chuyện này thì họ còn chạy cái gì nữa chứ?
Đám thần tiên này cứ không tốt ở chỗ này, lúc nào cũng bày ra vẻ thiên
cơ bất khả lộ, họ không biết rằng giao tiếp không thông suốt nhau rất dễ gây ra hiểu lầm hay sao? Trao đổi thông tin mới là cách làm thành thục
nhất của thần tiên đấy!
Trùng Trùng thở phào nhẹ nhõm, Nam Minh đại sự lại cất giọng nói ôn hòa, “Ba phái lớn chúng ta cùng nhau dẫn
dắt cả Tiên đạo gánh vác trọng trách bảo vệ cho bá tánh, suy cho cùng
cũng được xem là đồng môn. Huống chi, chúng sinh vốn bình đẳng, chủ
nghĩa giáo phái vốn không thích đáng, Ẩn Lưu gặp chuyện, Lễ Phật tự ta
sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhất định sẽ ra sức tương trợ, tin chắc
phái Thiên Môn cũng như vậy. Bạch đạo huynh, lão nạp không nói sai chứ?”
Bạch Trầm Hương gât đầu, “Lan sư muội yên tâm, Ẩn Lưu gặp nạn như phái
Thiên Môn ta gặp nạn. Nhưng Lan sư muội không nói rõ với các tiểu đồ của ta, làm chúng nghĩ ngợi lung tung, trong cơn sợ hãi đã làm ra hành động nhân đêm bỏ chạy, nói ra cũng không thể trách bọn chúng. Nếu trước đó
chúng có hành vi nào đắc tội, kính mong Lan sư muội bỏ qua cho, xin hỏi
có thể giao chúng cho ta xử lý không?” Vừa nói vừa quay sang trừng Trùng Trùng một cái thật dữ dằn.
Ôi chao, vị sư phụ này, trong thời
khắc mấu chốt đúng là biết giữ sỉ diện! Đúng là có cảm giác an toàn!
Trùng Trùng ngó lơ ánh mắt cảnh cáo của Bạch Trầm Hương mà cười tươi tới không thấy Tổ quốc.
”Người ta vốn chẳng muốn truy cứu rồi, là
do sư đồ các huynh hiểu nhầm thôi mà.” Lan Trúc dẩu môi trông hệt như
một thiếu nữ đang làm nũng.
”Vậy thì —— cho dù là hiểu nhầm,
đảo chủ Trụ Tử cũng phải chịu một chút trách nhiệm chứ, suy cho cùng nói cho rõ mọi chuyện thì mọi người mới hiểu nhau được mà.” Trùng Trùng
mượn cớ nói: “Sau này có chuyện gì, đảo chủ Trụ Tử có thể nói với sư phụ của ta, bản tính sư phụ ta tốt, vô cùng chính trực, vô cùng thiện
lương, vô cùng căm ghét cái ác, vô cùng thích trừ gian diệt bạo, giúp đỡ kẻ yếu ——”
Mới nói được một nữa, cũng chỉ mới chạy được vài bước thì đã lại bị cắp về, lẽ nào nàng nói quá rõ ràng rồi sao?
”Lão nạp thấy các sư điệt đi đường vất vả rồi, hay là đi nghỉ ngơi
trước. Bạch đạo huynh và lão nạp sẽ tiếp tục bàn chuyện cùng Lan sư
muội, thế này có được không?” Nam Minh đại sư chen lời.
Trong phút chốc, thiện cảm của Trùng Trùng dành cho Nam Minh đại sư bị giảm sút, tâm trạng vui vẻ cũng lập tức trở nên xấu đi.
Đây là thời điểm quan trọng nhất, sắp được nghe bí mật của Ẩn Lưu rồi mà.
Làm sao đây? Chê nàng thân phận thấp kém, không cho nghe sao? Vì sao bí mật chỉ để cho nhân vật lớn nghe, rồi lúc giải quyết vấn đề kẻ bán mạng lại là bọn nàng? Thật bất công.
Hơn nữa, nói không chừng chuyện này có liên quan đến đại chiến lục đạo, nàng phải biết.
”Tiểu Ất, Đạo Ất, giải —— khụ khụ —— đỡ thất sư muội của hai con ra ngoài.” Bạch Trầm Hương quá hiểu Trùng Trùng rồi.
Thấy những người khác nghe Nam Minh đại sư nói xong đều hành lễ sau đó
cúi người lui ra, chỉ có mỗi nàng là không động đậy, cho dù đang cúi đầu cũng thấy rõ môi nàng bĩu ra, rõ ràng đây là dáng vẻ sắp gây chuyện,
bèn tiên hạ thủ vi cường.
Nha đầu này ngang ngược tại phái
Thiên Môn đã đành, chỉ có thể trách ông ta không biết dạy dỗ, nhưng ở Lễ Phật tự thì không được làm càn, tuy lời nói của Nam Minh đại sư là hỏi
ý, nhưng người ta là chủ, mọi người nên khách nghe theo chủ, hơn nữa Nam Minh đại sư thận trọng như vậy cũng là hành động đúng đắn mà thôi.
Còn chưa chờ nhị sư huynh và lục sư huynh đang khó xử bước qua thì
Trùng Trùng đã phẫn uất phất tay dợm bước đi ra, không những không hành
lễ mà còn dùng thuật truyền âm nói với Bạch Trầm Hương: Bạch Trầm Hương, ta giữ lại sỉ diện cho ông ở trước mặt người ngoài, ông nhớ lấy!
Nàng đi vừa nhanh vừa vội, đến trước cửa thì bị vấp ngã, phải bò vài
bước rồi mới đứng được dậy, sau đó quay đầu tặng cho Bạch Trầm Hương một ánh mắt phi đao.
Bạch Trầm Hương tức tới suýt nữa nhảy bật
lên, nhưng lúc này không tiện phát tiết, đành dồn sức xuống đôi chân,
phải sử dụng sức mạnh ngàn cân mới có thể giữ cho mình không cử động.
Liệt đồ này! Không cho nàng nghe bí mật thì không vui, một phút trước
còn cười hì hì khen mình, bây giờ thì lại gọi thẳng tên mình, thay đổi
nhanh đến vậy, đúng là coi trời bằng vung mà.
Còn phải nhớ lấy nàng nữa?! Nhớ cái gì? Lẽ nào nàng muốn đại nghịch bất đạo, giết sư phụ sao?
Nam Minh đại sư và Lan Trúc ở bên cạnh trông thấy màn ám chiến này mà chỉ cảm thấy quái dị.
Bạch Trầm Hương luôn đứng đắn nghiêm túc, ngay cả các chưởng môn khác
trong Tiên đạo cũng e dè vài phần, không ngờ lại dung túng một tiểu đồ
đến mức độ này.
Mà trong Tiên đạo, ai ai cũng tôn sư trọng đạo, dám trừng sư phụ thì chỉ có mỗi hiền điệt Mã Nghị làm được thôi.
”Bạch đạo huynh, Lan sư muội, mời ngồi.” Thấy chưởng môn phái Thiên Môn cứ tiếp tục dùng sức lực ngàn cân như vậy thì sẽ bị nội thương mất, Nam Minh đại sư vội vàng cho người dâng trà thơm, sau đó mời Bạch Trầm
Hương và Lan Trúc ngồi lên đệm hương bồ để bàn chuyện. ”Lan sư muội, có chuyện xin cứ nói thẳng.” Bạch Trầm Hương cố gắng bình ổn lại hơi thở rồi hỏi.
Lan Trúc thở dài, tuy có chung nhận thức với các vị đường chủ, cũng đã
có được sự đồng ý của toàn thể đệ tử trên đảo, nhưng bí mật đã cất giữ
mấy ngàn năm này vẫn khó mà nói nên lời được.
Nàng không biết
sau khi nói ra sẽ có kết quả thế nào, nhưng Suối Miên Diên hiện đang lâm vào nguy cơ, các nàng có cố gắng ra sao cũng không thể nào ngăn cản
được, thậm chí cả giảm chậm tốc độ gặp nguy của nó cũng không thể, bây
giờ chỉ đành mạo hiểm đi cầu xin trợ giúp thôi.
Hơn nữa, trước
khi sư phụ về trời đã từng nói, nếu thật sự đến bước vạn bất đắc dĩ,
không thể nào cứu vãn được nữa thì có thể nhờ phái Thiên Môn và Lễ Phật
tự trợ giúp.
Nếu không, Ẩn Lưu sẽ bị diệt.
”Trước khi
nói ra bí mật của Suối Miên Diên, muội muốn nói thẳng thắn với hai vị
đạo huynh một chuyện.” Lan Trúc nói một cách chậm rãi: “Chính bởi chuyện này mà Ẩn Lưu mới buộc phải có Suối Miên Diên, nếu không sẽ dẫn đến mối nguy diệt phái.”
”Nghiêm trọng như vậy sao?” Hàng mày dài của
Bạch Trầm Hương vừa giãn ra đã lại nhíu chặt, Lan Trúc nhìn mà thấy tim
mình nóng lên, nghĩ Bạch sư huynh đúng là đáng yêu quá mà.
Nếu Suối Miên Diên khô cạn thật, có thể nàng sẽ học theo Thảo Thảo, sinh một đứa con với Bạch sư huynh.
”Sao lại thế này?” Nam Minh đại sư hỏi, “Ở các lần luận pháp nội bộ Tiên đạo trước không nghe muội nhắc đến chuyện này.”
Suy nghĩ của Lan Trúc bị đánh gãy, bèn quay lại vẻ mặt nghiêm túc:
“Suối Miên Diên không hề thay đổi suốt mấy ngàn năm nay, nhưng mười mấy
năm gần đây thì xảy ra tình huống lạ, tuy bên muội đã quan sát cao độ,
nhưng tốc độ thay đổi của nó quả thật vượt ngoài sức tưởng tượng, hai vị sư huynh có biết rằng Suối Miên Diên trông thì bình thường, nhưng nó có ý nghĩa rất to lớn với bọn muội không?”
Sau khi có được câu
trả lời phủ định, Lan Trúc suy tư một lúc lâu rồi nói tiếp: “Thật ra
Suối Miên Diên là con suối biến hình, là nơi tập trung linh khí của trời đất, vô cùng thần kỳ. Nếu yêu tinh một lòng hướng thiện, chỉ cần tu
luyện thành thể vô hình dạng, mỗi mười năm đến ngâm suối một canh giờ
thì sẽ có thể duy trì hình người, ngay cả cao nhân có đạo pháp cao tột
cùng cũng không nhận ra đó không phải là cơ thể người thật sự.”
Vừa dứt lời, Bạch Trầm Hương và Nam Minh đại sư đều ngây ra.
Lan Trúc cười chua xót, “Hai vị sư huynh đoán đúng, người của Ẩn Lưu
bọn muội đều không phải loài người chính gốc, mà được hóa thành từ cây
cỏ hoa sương, vì vậy nếu không có dụng cụ giữ hình dáng mỗi mười năm thì bọn muội sẽ không thể duy trì hình người, người có đạo pháp cao sẽ biến thành các yêu tinh ẩn náu trong đầm Mạc Sân, người có đạo pháp thấp sẽ
mãi mãi biến mất khỏi thế gian, trở thành một luồng khí không hình không dạng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT