Dịch: Bùm Bùm

   Bởi do bị treo ngược lên, máu toàn thân đều đổ dồn xuống đầu làm Trùng Trùng rất khó chịu, mắt cũng căng cả ra, nhưng chính vì được tiếp máu mà đầu óc nàng tỉnh táo hắn, bèn cố gắng căng mắt ra quan sát xung quanh.

Theo lẽ thường thì hẳn là phải đất ở trên, trời ở dưới mới đúng, nhưng Trùng Trùng lại phát hiện không phải vậy.

   Dường như nàng đang ở trong một quả cầu, cảnh vật xung quanh bao vây lấy nàng khiến nàng không phân rõ trên dưới phải trái, đông tây nam bắc, trong không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng kẽo kẹt chói tai phát ra từ sợi dây leo đang quấn lấy chân nàng mà thôi.

Cảm giác không tọa độ, còn hơi mất trọng lượng này làm nàng nhớ lại quãng thời gian mình bị thương nặng. Lúc ấy dường như nàng đã bước vào một không gian tồn tại song song trong vũ trụ vậy, gần như là thời kỳ hỗn độn lúc sơ khai, không phương hướng, cũng không điều khiển được mình.

Xem ra chắc những đứa bé lúc ở trong bụng mẹ cũng có cảm giác này chăng?

   ”Sư muội, muội không sao chứ?” Ôn Đạo Ất nắm chặt vạt áo dưới, bởi vì y chỉ mặc áo bên trong, lúc bị treo ngược thì vạt áo rũ xuống, nếu không nắm lại thì sẽ bị lộ hết.

Trùng Trùng “ừm” một tiếng, nàng vừa định nói phải làm gì trong tình huống này đây thì chợt có một luồng lực rất mạnh hất tung thân thể nàng sang một bên, ngay tức khắc trong đầu nàng nảy lên hai chữ “lỗ đen”.

Nghe nói khi vật chất bị hút vào trong lỗ đen thì độ rộng sẽ rút về không và độ dài thì trở thành vô hạn, vậy chẳng phải là nàng ——

Trong tiếng kêu thét sợ hãi, sự giãy giụa vô ích của hai người hoàn toàn không có chút tác dụng nào, cơ thể bị lôi kéo mạnh mẽ, sau đó cảm giác rơi xuống ập tới, cuối cùng là một cú va chạm nặng nề.

May mà thứ họ va phải rất mềm, cơ thể chỉ bị chấn động, đau nhưng không quá nghiêm trọng.

   Nếu như bây giờ vẽ ra dáng vẻ của Trùng Trùng thì đôi mắt của nàng sẽ là hình cuộn xoắn ốc, bởi vì nàng thật sự quá choáng váng đến không thể nào giữ cân bằng thân thể được nữa.

Thế là nàng dứt khoát nhắm mắt lại, nghĩ mặc cho có nguy hiểm gì nữa, nàng cũng phải nghỉ ngơi một chút rồi mới đối phó được.

Rào rào ——

   Sao lại có tiếng nước chảy? Qua một lúc, cuối cùng cảm giác của Trùng Trùng cũng đã khôi phục lại, lúc này nàng mới phát hiện mình đang nằm phủ phục trên một bãi cát, tiếng rào rào ấy chính là tiếng sóng biển vỗ vào bờ, bãi cát dịu dàng phủ dọc theo đường ven biển, một vầng trăng sáng trong treo trên bầu trời.

”Lục sư huynh.” Nàng gọi.

   Không phải đã vượt tới một không gian khác rồi chứ? Một giây trước vẫn còn ở trong đầm nước buổi hoàng hôn mà chỉ trong chốc lát đã đến bãi cát đêm rồi? Xung quanh đều lặng yên như tờ, hơn nữa sự lặng yên này không hề toát lên sự nguy hiểm nào, phảng phất đã đến nơi bồng lai tiên cảnh vậy.

”Huynh không sao, sư muội.”

Trùng Trùng nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy Ôn Đạo Ất ngồi ở nơi không xa, mặc dù không hoang mang bởi hoàn cảnh xung quanh nhưng nhìn vẻ mặt thì y cũng đang cảm thấy ngạc nhiên và bất an, thậm chí có hơi lúng túng.

Nàng bò dậy, vốc cát lên nhìn, sau đó chạy qua chạy lại mấy bước, lại chạy ra ven biển đạp nước, cuối cùng đưa ra kết luận —— Nàng chắc chắn một trăm phần trăm rằng chỗ này là một thực thể tồn tại chứ không phải ảo giác.

Cái bẫy đó là một không gian bóp méo sao? Cho nên nàng và lục sư huynh mới bị văng đến nơi này. Nhưng vì sao người ở cạnh nàng lại không phải là đại ma đầu chứ? Nếu là hắn thì tất cả phiền não đều sẽ được giải quyết rồi.

Nàng và hắn ở trên một đảo hoang, không có chủ nghĩa giáo phái, không có đấu đá giành lợi ích, không có ai làm phiền, không buồn rầu vì trần thế, chỉ có biển cạn đá mòn, sánh cùng trời đất.

”Sư muội, ở nơi lạ lẫm thì nên hạn chế cử động.” Ôn Đạo Ất thấy Trùng Trùng nhảy nhót lung tung thì nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đã đi suốt cả chiều rồi, muội cũng đã mệt, chi bằng yên lòng nghỉ ngơi đi thôi. Đợi trời sáng xem tình hình rồi chúng ta nói sau. Nơi này —— không hề có sát khí, huynh đang nghĩ có lẽ đây chính là con đường bí mật đến Ẩn Lưu trong truyền thuyết.”

Trùng Trùng nghĩ ngợi, thấy lục sư huynh nói chí phải.

   Ẩn Lưu giấu trong đảo Thương Hải, nếu có đảo thì sẽ có biển, đây chẳng phải chính là ven biển sao? Hơn nữa, truyền thuyết bảo tìm không ra con đường bí mật thì sẽ phải đi vòng qua núi Cổ Quái, đầm Mạc Sân, điều này chứng tỏ hai nơi này rất gần nhau, nói không chừng con đường này nằm ở bên trong nó nữa.

”Thân thể sư muội vừa mới bình phục, lao lực quá e rằng sẽ có hại, vậy nên muội cứ nghỉ ngơi trước đi, để huynh canh phòng.” Ôn Đạo Ất lại nói với một nghị lực nếu đã đến rồi thì nên yên ổn đi thôi.

Tuy thấy bất an và cảnh giác bởi hoàn cảnh lạ lẫm, nhưng Trùng Trùng vẫn không biện bác gì nữa, lặng lẽ tìm chỗ ngồi xuống. Ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng sáng trên cao, nàng bỗng nhớ tới cảnh tượng nóng bỏng đêm qua, máu toàn thân bất giác dồn hết lên mặt làm nàng vội vàng nằm quay lưng lại với lục sư huynh, sợ y nhìn thấy.

Vì sao người ở cạnh nàng không phải là hắn chứ? Vì sao ngoài ba ngày nọ thì họ rất ít khi được ở riêng bên nhau? Vì sao họ càng ngày gặp ít xa nhiều thì ngọn lửa trong tim càng ngày bùng cháy mãnh liệt vậy, tim nàng sắp nứt toác ra rồi, chỉ khi gặp hắn rồi mới có thể mềm mại trở lại?

Bây giờ hắn đang làm gì? Có phải cũng đang nhớ nàng như nàng đang nhớ hắn không?

   Khát vọng trong tim không cách nào tiêu tan được, thế là nàng bèn lẳng lặng lấy mảnh vải ra áp lên mặt, ngửi mùi hương của hắn, hồi tưởng lại quãng thời gian dịu dàng khi ở bên nhau, sau đó nước mắt bỗng tuôn ra.

Càng ngóng trông nhau cứ biệt tăm, xin trăng xoải bóng đến thân chàng[*].

   [*] Hai câu thơ trích trong bài thơ Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ (Đêm trăng hoa trên sông xuân) của Trương Nhược Hư, dịch bởi Hải Đà (Nguồn: http://www.nuiansongtra.com).

Thật muốn hóa thành ánh trăng sáng trong dịu dàng chiếu rọi lên người hắn, cho dù chỉ lẳng lặng như vậy thôi cũng được rồi.

Cứ mãi suy nghĩ, Trùng Trùng chìm vào giấc ngủ.

   Nàng rất bội phục bản tính đi đến đâu cũng ăn ngủ không hề chậm trễ của mình, nhưng vốn là nàng bệnh nặng vừa khỏi, sau đó bị Hoa Tứ Hải “bỏ rơi”, tiếp đến lại chạy qua chạy lại vì lạc đường nên đã hao tốn rất nhiều sức lực, cho nên lúc này mệt mỏi đã chiến thắng tất cả.

Trong giấc mơ, nàng đắm chìm vào bờ biển sâu trong đôi mắt hắn, cảm nhận vòng ôm ấm áp của hắn đang lay nàng đưa nàng vào giấc ngủ. Hơi thở phập phồng của hắn, nhịp đập vững vàng của hắn, về sau hắn còn hôn lên trán nàng nữa, nhưng bờ môi của hắn còn thô cứng hơn cả đá, làm trán nàng đau như bị cái gì đâm vào vậy.

Nàng muốn tránh đi lại không nỡ, gắng nhịn được một lúc, cuối cùng nàng cũng không chịu được cơn đau càng ngày càng rõ rệt nữa, bèn kêu lên: “Đại ma đầu, nụ hôn của chàng không phải là như vậy.” Nhưng quả thật, tuy con người hắn lạnh lùng, nhưng nụ hôn của hắn lại dịu dàng và rất nồng cháy.

Không ổn, vì sao giọng nói của nàng lại biến thành tiếng kêu trong veo như tiếng của loài chim vậy, lẽ nào ——

   Mở trừng mắt ra, Trùng Trùng suýt nữa thì kêu thét lên, bởi vì trước mặt nàng là một đôi mắt đen như hạt đậu, còn có đôi chân dài dài, trong một mảng trắng muốt là chiếc mỏ dài đang mổ lên trán nàng.

Trời ạ, cái gì đây?!

”Sư muội đừng sợ.” Giọng của Ôn Đạo Ất vang lên từ đằng sau lưng.

   Đừng sợ? Nói thì dễ, có ai mà không sợ khi vừa mở mắt ra đã trông thấy thứ kỳ lạ này chứ. May mà hình như thứ này không hề ác ý, đôi mắt nó đen lóng lánh, còn kêu lên một tiếng chào hỏi nàng nữa.

Trùng Trùng nhắm mắt lại, sau đó mở ra, tập trung tiêu cự mới phát hiện trước mặt nàng là một con hạc trắng rất to, bộ lông trắng muốt như tuyết, chiếc mỏ và đôi chân đều dài và đỏ rực như lửa, trên đỉnh đầu có hai chiếc lông vũ màu vàng kim, lúc này đang lóe lên ánh kim dưới ánh mặt trời.

Hả, dưới ánh mặt trời? Trời sáng rồi ư? Nàng có cảm giác như mình chỉ vừa mới nhắm mắt thôi mà! Thì ra nàng say giấc như vậy, thì ra nụ hôn của Hoa Tứ Hải và tiếng kêu của nàng đều là do con chim chết tiệt này gây ra!

”Con hạc to này ở đâu ra vậy?” Nàng thận trọng cất mảnh vải vào trong ngực áo như cất một món bảo bối, sau đó ngồi dậy.

   ”Vị đạo huynh này, nó không phải là con hạc to, mà là Bạch Hạc Long Đế.” Có người trả lời nàng, không phải Ôn Đạo Ất, mà là một thiếu nữ xinh đẹp khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.

Thiếu nữ đó mặc bộ trang phục trắng như tuyết, tóc được buộc lại bằng chiếc vòng vàng, bên eo treo lủng lẳng cây sáo bằng ngọc bích, trông rất ngoan ngoãn hiền lành, Trùng Trùng vừa nhìn đã muốn véo lên đôi má trắng trẻo nõn nà ấy rồi. Kế bên cô bé là một thiếu nữ khác, tuổi tác hơi cao nhưng cũng xinh đẹp bức người như nhau, cũng bộ trang phục như nhau, nhưng lạ là gương mặt mang hơi hướng người phương Đông mà đôi mắt to lại có màu xanh lam, trên tay cầm một vật như cây thước và trên môi còn treo một nụ cười sảng khoái.

”Ta tên là Lam Thiên, cô bé ấy là Tiểu Vũ, chúng ta phụng mệnh của sư phụ đưa Bạch Hạc Long Đế đến đón hai đạo huynh của phái Thiên Môn đây.” Mỹ nhân mắt xanh lam cất tiếng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play