Âm thanh xé gió đi kèm tiếng vo ve vang lên, như có con muỗi vô hình
đang vòng vèo bên tai vậy, không rõ âm thanh đó vang lên từ hướng nào,
nhưng nó lại vang rõ hơn bao giờ hết.
Trong lúc Trùng Trùng còn đang ngơ ngác thì Hoa Tứ Hải đã giành trước một bước, ôm lấy nàng sau đó khẽ nghiêng người.
Trùng Trùng không cảm thấy gì ngoài một cơn gió lạnh xẹt qua cách đầu
mũi nàng không chấm không một cen-ti-mét, sau đó “ầm” một tiếng va vào
bức tường của ngôi nhà cũ kĩ phía sau ngọn lửa.
Có cũ kĩ đến
đâu thì nó cũng được làm bằng đá, mà căn nhà có mưa gió bão bùng cũng
không đổ ngã này lại ầm ầm đổ sập như đống gỗ xếp không lâu sau khi âm
thanh đó vang lên.
Trùng Trùng giật nảy mình, càng nép chặt vào ngực Hoa Tứ Hải hơn, “Ôi mẹ ơi, gì thế này? Yêu đạo tiên tiến quá đi thôi!”
“Yêu tiễn (Cung tên yêu).”
“Vô hình vô ảnh, khó lòng phòng bị sao?”
“Đúng, được tụ thành từ yêu khí.”
“Vậy phải làm sao đây?”
“Theo ta.”
Ừ, cái này dễ làm, hơn nữa nàng cũng rất vui lòng đi làm.
Trùng Trùng nghĩ rồi lập tức nắm tay Hoa Tứ Hải, cảm nhận được sự rắn
rỏi và ấm áp từ bàn tay to của hắn, lòng nàng yên lại rất nhiều.
“Vậy phía dưới lại làm sao đây?” Bé cưng tò mò lại hỏi tiếp.
Lần này Hoa Tứ Hải không trả lời nàng, chỉ nhắm chuẩn một hướng rồi cất bước đi qua.
Yêu lửa bùng cháy mãnh liệt, không hề có dấu hiệu dập tắt, Hoa Tứ Hải
từ từ đi về một hướng trong trấn, hắn đi đến đâu thì yêu lửa bị ma khí
ép phải lùi lại thành một lỗ khuyết, mà hắn vừa đi khỏi thì chúng lại
lần nữa hợp lại.
Hai người đi vào trong ngọn lửa đang cháy hừng hực mà lại như đi xuyên qua bụi cỏ vậy. Có thể tưởng tượng cảnh tượng
này là một cánh đồng lúa vàng ươm dưới ánh hoàng hôn, ánh chiều tà như
máu rọi xuống đỏ cả một vùng lúa, chúng nghiêng thân nương theo chiều
gió thổi qua, để lộ ra một đôi tình nhân đang dạo bước bên trong cánh
đồng.
Những đôi nam nữ trốn trong chốn này thông thường đều là
để làm những chuyện mờ ám, nhưng lúc này đây họ lại đang trốn tránh kẻ
địch, nói chính xác là để chiến thắng kẻ địch.
Nguy hiểm rình rập khắp chốn.
Thời gian càng kéo dài, bóng tối trong trận càng dày đặc, không phải là sắc trời thay đổi, mà là Tinh Nguyệt trận đang dần dần ngăn cách bên
trong với tất cả mọi thứ bên ngoài.
Nhưng mặc dầu nó tên là
Tinh Nguyệt, nhưng Trùng Trùng đang ở trong trận lại không thấy mặt
trăng và một ngôi sao nào ngoại trừ lửa cả (Tinh: ngôi sao; nguyệt: mặt
trăng). Và sau khi bóng tối bao phủ, xung quanh càng ngày càng xuất hiện nhiều đôi mắt lục biếc, như là có rất nhiều con dã thú đang rình rập,
và lúc nào cũng sẵn sàng lao vào biển lửa xé xác hai người họ vậy.
Suốt đường đi, yêu tiễn thường xuyên tấn công, Trùng Trùng đã gắng sức
nhưng vẫn không kiềm chế được tiếng kêu thét của mình. Từ nắm lấy tay
Hoa Tứ Hải đã chuyển thành siết chặt eo hắn, nàng sợ mình sẽ bị những
cung tên vô hình này bắn cho một phát xuyên tâm.
Nàng từng thử
tạo vòng bảo hộ, nhưng vẫn có vài con yêu tiễn lúc xẹt qua người nàng đã không nể nang gì mà xuyên thẳng qua chiếc vòng, thế là về sau nàng đành dứt khoát giao hết mọi thứ cho nam nhân ở bên cạnh đây, tay trái thong
thả cầm Khước Tà Song Kiếm, xem như là đi dạo với người yêu trong thế
giới ma thuật vậy.
Điều kỳ lạ là Hoa Tứ Hải không hề chê nàng
ồn ào, lòng dạ đều đặt hết vào việc quan sát bố cục trong trấn kiêm nơi
có bẫy, tay phải cầm Băng Ma Đao còn phải thường xuyên vung lên để đánh
bay yêu tiễn đang càng bay càng nhanh, sức mạnh ấy xẹt qua đám yêu quái
đang trốn trong biển lửa, khiến chúng sợ bị Ma đao ngộ thương mà không
thể không bỏ chạy.
Hai người đi về hướng đông của trấn, sau đó
lại quay về hướng tây, tốc độ đi rất chậm, nên dầu cho thị trấn không
lớn, họ vẫn tiêu tốn không ít thời gian, trong khoảng thời gian đó hai
người không nói với nhau một câu nào.
Hoa Tứ Hải là đang tập
trung nghĩ cách phá trận, không có thời gian nói chuyện, mà Trùng Trùng
không lên tiếng là bởi vì đang hưởng thụ khoảnh khắc hai người ở riêng
bên nhau.
Dù sao nàng cũng không biết gì về trận pháp, nên
quyết định phục tùng mệnh lệnh và nghe theo sự chỉ huy của Hoa Tứ Hải.
Nàng vốn đã là người lạc quan, có thể nghĩ ra chuyện vui trong hoàn cảnh nguy cấp và khó khăn, huống chi bây giờ bên người nàng còn có một người mà nàng yêu nữa chứ.
Lúc này im lặng đã thắng âm thanh, tâm ý tương thông cũng không tệ.
Nhưng nàng cũng không muốn lừa mình dối người, trong tim nam nhân này
có một kết giới ngăn cách tất cả, thỉnh thoảng lộ chút biểu cảm, nhưng
chỉ thoáng qua rồi tiêu tan ngay.
Song nàng không nản lòng, lúc xưa tiết đầu tiên nàng được học khi lên tiểu học đó là: Có công mài sắt, có ngày nên kim.
Sớm muộn gì cũng có một ngày nàng khiến cho sắt cứng rồi cũng hóa mềm[1].
[1] Sắt cứng rồi cũng hóa mềm: gốc 百炼钢化为绕指柔, nghĩa là sắt cứng khi trải qua trăm lần luyện cũng biến thành mềm dẻo đến mức quấn được quanh ngón tay, ý chỉ sự bất lực, bó tay sau khi nếm trải thất bại. Về sau được
dùng để chỉ tính cách cứng cỏi kiên quyết trở thành dịu dàng.
Đủ các kiểu loại hẹn hò cho các cặp đôi đã được chiếu rất nhiều trên ti
vi rồi, nhưng kiểu như nàng đây – tay trong tay cùng một chàng núi băng
đẹp trai đi trong biển yêu lửa, ngọn lửa chập chờn ánh lên gò má cương
quyết bình tĩnh của hắn, tuy có khả năng bị giết bất cứ lúc nào, nhưng
lòng nàng lại ngọt ngào như được tắm gió xuân – e là chỉ có mỗi mình
nàng làm được, cũng hiếm có quá rồi.
“Ma Vương điện hạ đang
ngắm cảnh sao? Thật nhàn nhã quá nhỉ! Nhưng cứ tiếp tục hao tổn sức lực
như vậy cũng không phải cách hay. Tuy bọn ta cũng sẽ tốn sức, nhưng vẫn
còn xa mới bằng người đang trong trận pháp là ngài đây, lẽ nào ngài chọn cách kéo dài thời gian sao? Hê hê, cách này thật chẳng thông minh chút
nào.” Giọng nói không hề bị ma khí ngăn cách của Long lão đại lại quấy
rối tâm trạng vui vẻ của Trùng Trùng.
Hoa Tứ Hải chẳng buồn ngước đầu, lại vung một đao lên.
Tiếng xé gió chói tai xẹt qua bầu trời, Long lão đại kêu thét lên, sau
đó là một tràng mắng chửi tục tằn, một đao này tuy chưa phá được kết
giới, cũng không tổn hại gì đến bà ta, nhưng cũng đủ làm bà ta giật
mình.
Trùng Trùng đứng cạnh Hoa Tứ Hải tận mắt trông thấy khóe
miệng hắn hơi nhếch lên, trông như là đã tìm được cách phá trận vậy, mà
cho dù không có cách thì ít nhất nắm bắt được quy luật trấn giữ phương
hướng không cố định của người bên ngoài trận. Cho nên một đao đó của hắn đã chính xác đánh về phía Long lão đại, làm bà ta hoảng hốt tưởng mình
sẽ vong mạng dưới đao của Ma Vương.
Nhưng lúc hắn cười lên đúng là rất đẹp đó! Cho dù đó cũng không được xem là cười, cho dù là cười
cũng là cười khẩy, nhưng vẫn rất đẹp.
“Múa kiếm.” Hắn bỗng thốt ra hai chữ.
Tại sao hắn không nói nhiều lên chứ? Giọng nói hay biết bao nhiêu, trầm thấp, gợi cảm, hơi khàn, như được phát ra từ khoang ngực vậy, làm người khác nghe đến tê dại.
Người không thích nói chuyện lại có giọng nói hay như vậy, đúng là phí của trời mà.
Nàng không động đậy, muốn đợi hắn nói thêm vài câu, nhưng chỉ đợi được một ánh nhìn giận dữ.
“Được thôi được thôi, ta múa, dọa nạt ta hay lắm sao.” Nàng lầm bầm, múa bừa bài Thái Cực.
Hơi chậm chút, nhưng động tác rất thuần thục.
Từ sau lần múa loạn xạ bài Thái Cực để gọi Thiên Lôi, lúc Bạch Trầm
Hương ép nàng luyện công ở quán trọ, bài múa này lại được cải thiện chút ít, bây giờ nàng đã múa được ra dáng rồi.
Bạch Trầm Hương từng nói kiếm pháp này bao gồm đạo thuật âm dương, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái[2], thật là huyền bí quá, tiếc là kiếm pháp của
nàng tuy hiểu đại nghĩa, nhưng chiêu thức sơ sài, sau khi trở về phải
nghiên cứu lại với các sư thúc mới được.
[2] Thái Cực thông
thường chỉ trạng thái nguyên thủy nhất của vũ trụ, nó có từ trước khi âm dương ra đời, sau đó Thái Cực tạo ra lưỡng nghi (tức âm dương), qua đó
lưỡng nghi tạo ra tứ tượng (tức Thiếu Dương, Thái Dương, Thiếu Âm, Thái
Âm), tứ tượng tạo ra bát quái (Càn, Đoài, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn,
Khôn). Nguồn: Wikipedia.
Ông ta hỏi nàng học kiếm pháp này từ
đâu? Nàng có thể nói là mình học được từ các ông bà lão tập dưỡng sinh ở khu phố của mình sao? Chỉ đành giả vờ mất trí nhớ cho qua.
May mà nàng vốn là người “mất trí nhớ”, trên người lại có một luồng chân
khí màu vàng kim lạ lùng, nên Bạch Trầm Hương không hỏi tiếp nữa.
Lúc ấy Trùng Trùng còn phấn chấn nghĩ rằng, nói không chừng sau này
Trương Tam Phong sẽ là đồ đệ của mình nữa, thì ra nàng chính là tổ sư
của Võ Đang!
Mà lúc này nàng đang múa may đắc ý, lại bị Hoa Tứ
Hải mắng một cách nghiêm khắc: “Động tác mau lên, dẫn khí vào kiếm, quay lưng lại đây!”
Làm gì? Tét vào mông à! Nàng chọc Bạch Trầm
Hương tức tới thổ máu mà ông ta còn chưa đánh nàng một lần nào đấy! Còn
nói chuyện kiểu bốn chữ nữa chứ, hứ!
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng
trong trận pháp nguy hiểm này nàng phải dựa vào đại Ma Vương người ta để sinh tồn, người ta hay nói tình thế nguy cấp giải quyết không được thì
phải chịu, chỉ đành nghe phục tùng thôi.
Quay người lại, xem
ngọn lửa trước mắt là hai nữ nhân đáng ghét Long lão đại và Phượng
Hoàng, hai tay nàng cầm kiếm múa loạn xạ, đến chiêu thức ra sao cũng mặc kệ, quơ quào lung tung hệt như kiểu bè phái ẩu đả thời học sinh.
Kỳ lạ là Hoa Tứ Hải không hề cười nhạo nàng, lẽ nào Ma đạo cũng luyện
võ kiểu như vậy sao? Cũng phải, người ta hay gọi là Ma điên Ma điên[3],
không điên sao thành Ma được. Thì ra đánh loạn xạ như bị điên chính là
cảnh giới cao nhất để thành Ma.
[3] Ma điên: gốc là 疯魔 (điên)
với 疯(phong) là điên, 魔 (ma) là ma, ở đây Trùng Trùng chơi chữ, dùng
nghĩa từng từ để suy ra vế sau, vậy nên B cũng dịch nghĩa từng từ ra là
“Ma điên” cho đồng nhất với vế sau, chứ thật ra nghĩa của nó là “điên”,
mong mọi người đừng hiểu lầm.
Lúc xưa đội võ thuật của trường
có một anh chàng rất đẹp trai, Trùng Trùng vì muốn tiếp cận anh ta mà đi nghiên cứu một chút về võ thuật. Anh này còn luyện môn Phong Ma Côn
(một môn võ thuộc Thiếu Lâm) gì đó, nghe nói là cùng một dòng với môn
Địa Thảng Đao (nằm múa đao), chỉ cần nằm dưới đất rồi vung loạn xạ, món
võ này chuyên tấn công ba phần dưới[4] của con người, xem ra sức mạnh
của nó rất lớn đây.
[4] Ba phần dưới: gốc là 下三路, Hán Việt: hạ
tam lộ, từ bụng trở lên gọi là thượng tam lộ, từ bụng trở xuống gọi là
hạ tam lộ, thượng tam lộ bao gồm đầu, họng và ngực; hạ tam lộ bao gồm
bụng, háng và đùi.
Trong một lần luyện tập, cây gậy trong tay
anh ta bất chợt tuột ra, thanh lạp xường trắng ấy rất chuẩn xác bay về
hướng đầu nàng, làm nàng lập tức ngất xỉu.
Thật ra không phải là bị nện trúng, mà là nàng thấy cây gậy gỗ ấy bay tới nên đã sợ tới vấp ngã, tự mình bị đập đầu.
Song về sau nàng vẫn chơi xấu bắt anh chàng trong đội võ thuật ấy làm
nô dịch cho mình suốt một học kỳ, cho đến khi nàng mê anh chàng đẹp trai mới trong đội bóng rổ rồi mới nói hậu di chứng đã không còn nữa, tha
cho người ta một con đường sống.
Nhưng mà cái loại Ma điên này
đúng thật rất tốn sức, cánh tay luyện tập không đủ của nàng mới múa vài
phát đã mỏi rồi, buộc phải hô ra tiếng hư, hư, ha, hi mới có thể tiếp
tục được, hệt như Châu Kiệt Luân múa côn nhị khúc vậy (Nghe Châu Kiệt
Luân hư hư ha hi múa Côn Nhị Khúc bằng cách gõ từ khóa “côn nhị khúc
châu kiệt luân” trên Youtube).
Nàng cứ tưởng đây là bước bắt
buộc phải làm để phá trận, nên nàng ngoan ngoãn tự giày vò mình một lúc, sau đó hỏi mà đầu cũng không quay lại: “Được rồi chứ, Ma Vương điện
hạ?”
Trả lời nàng là hai tiếng keng keng, một tiếng ở sau đầu, một tiếng ở trước mặt.
Có hai con yêu tiễn cùng lúc tấn công nàng, con đằng sau bị Hoa Tứ Hải
đánh bay, con trước mắt bị Khước Tà Song Kiếm của mình chắn lại. Nhưng
con yêu tiễn đó quá mạnh, làm hai tay nàng tê suýt nữa tuột kiếm khỏi
tay, liền á một tiếng thét lên.
Thì ra ma đầu đó muốn nàng tự bảo vệ trước mặt mình, hắn chỉ phụ trách sau lưng nàng, vậy tay còn lại của hắn thì làm gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT