Nhưng mà, xác định mục tiêu thì dễ, khoảng cách từ hiện thực đến mục tiêu mới là khó vượt qua, đặc biệt là khi khả năng phân biệt phương hướng của Trùng đại tiểu thư
là không và của lục sư huynh dễ thương của nàng là số âm.
Lúc
lên đường, Bạch Trầm Hương không cho họ một đồng nào, với tính cách
thường ngày của Trùng Trùng, nàng sẽ không hề quan tâm sư lệnh “phải về
trong một trăm ngày” gì đó, chắc chắn suốt đường đi nàng đều sẽ mè nheo
chậm chạp đi du sơn ngoạn thủy, lúc quay về sẽ còn ép đại chưởng môn
Bạch Trầm Hương đích thân làm đôi giày vải mềm để bồi thường cho đôi
giày thể thao đã bị mài mòn của nàng nữa.
Nhưng mà, trong đầu
nàng tồn tại ý định làm chút “việc riêng” trong quá trình làm “việc
công”, vậy nên thời gian có cấp bách một chút, huống chi nàng muốn mau
chóng gặp được người kia như vậy, cho nên chỉ đành tiêu tốn một số tiền
lớn mua hai con ngựa tốt nghe nói là ngày phi ngàn dặm, đêm phi tám
trăm, nhưng tốc độ này vẫn không thể khiến nàng hài lòng.
“Lục
sư huynh, huynh nói xem con Yếu Ly ấy nuôi làm sao đây?” Trùng Trùng hớp ngụm nước, nhớ tới loại đưa thư chuyên nghiệp ấy.
Hiện giờ đã
sắp xế chiều, hai người thúc ngựa đến một con đèo có ít nhất năm ngã,
trong phút chốc không biết nên đi hướng nào nên dứt khoát xuống ngựa
nghỉ ngơi một lúc.
“Đó là yêu tinh, không dễ nuôi dạy đâu.” Ôn
Đạo Ất đứng ở giữa đường quay nhìn tứ tung, lúc thì nhìn trời chiều, lúc thì bấm tay tính, muốn dùng khả năng nhận biết phương hướng bằng số âm
của mình để tìm đường đến đảo Thương Hải.
Nhưng y không hay
biết rằng dưới sự cố tình của Trùng Trùng, bọn họ đã càng ngày càng đi
xa đảo Thương Hải rồi, y có tính thế nào cũng sai.
“Nếu sư muội thích, vi huynh có thể nghe ngóng giúp muội.”
“Vậy chúng không lớn được phải không ạ? Không biết nếu chúng ăn no rồi sức lực có gia tăng không nhỉ?” Trùng Trùng lại hỏi.
“Hình dáng của loài Yếu Ly chỉ nhỏ như vậy, chúng là yêu tinh, không
phải lực sĩ, e là ――” Ôn Đạo Ất thấy hơi lạ với câu hỏi của Trùng Trùng, nhưng tiếp xúc lâu rồi, y đã biết nàng luôn có những suy nghĩ kỳ cục,
cho nên cũng đã tập quen rồi.
Vị sư muội này khác với người
thường, y đã được mở mang khi ở trên núi Vân Mộng. Trước nay chưa ai dám chống đối sư phụ, làm hại sư bá, còn tự mở Liên Liên Khán bỏ chạy, sau
đó còn dám mở cửa tiệm ở dân gian, nhưng vị sư muội này đều làm được
hết.
Lúc trước ít tiếp xúc nên y không hiểu, những ngày này sớm tối đi cùng, y thấy vị sư muội này rất đáng yêu mà, tuy có chút nghịch
ngợm, lúc thì thế này, lúc thì thế kia, nhưng tổng thể cũng là một cô
nương tốt.
“Muội đang nghĩ, nếu chúng có sức lực như những con
chó to lớn thì tốt biết mấy, đến lúc đó chúng ta nuôi mười mấy con, để
chúng kéo xe, vậy thì sẽ gia tăng tốc độ lên đường của chúng ta hơn đúng không?”
Chó kéo được xe trượt tuyết, vậy chắc cũng kéo được xe chứ. Nếu có Yếu Ly rồi, về sau muốn gặp đại ma đầu đó thì cho dù có
cách nhau ngàn dặm thì cũng như gần trong gang tấc mà thôi.
Hê hê, thế giới này không có máy bay, phải tìm một công cụ giao thông đáng tin cậy mới được.
Ôn Đạo Ất bị Trùng Trùng làm phiền, càng không phân rõ đông tây nam bắc hơn, tuy sốt ruột nhưng vẫn tốt tính nói: “Sở dĩ Yếu Ly có tốc độ
nhanh, là bởi chúng có thể hình đi kèm bóng, nếu kéo xe kiêm cả người, e là sẽ không đi nhanh được. Hơn nữa, bình thường chúng ta có thể bay
bằng kiếm mà, nếu luyện tâm pháp Thiên Môn đến tầng thứ sáu thì quãng
đường tính bằng tháng cũng chẳng qua chỉ tính bằng ngày mà thôi, nhưng
nhiệm vụ lần này khá bí mật, đạo hạnh của chúng ta không cao, nếu bay
bằng kiếm sẽ dễ bị phát hiện, cho nên mới đi bộ như những người bình
thường khác mà thôi.”
Trùng Trùng ngẩn ra, không ngờ rằng tự mình tu luyện còn bớt việc và cũng đáng tin hơn nhiều so với huấn luyện Yếu Ly.
Nàng là người đến từ thế giới khác, trong đầu chỉ toàn là tư duy thời
hiện đại, xảy ra chuyện gì thì mượn công cụ và sức lực từ bên ngoài để
giải quyết chứ chưa từng nghĩ rằng mình sẽ tự mình ra tay.
Nhưng mà, đạt đến mức tâm pháp Thiên Môn tầng thứ sáu? Nàng phải luyện
tới ngày tháng năm nào đây, e là trực tiếp giết nàng sẽ còn dễ hơn!
Nghe nói sư phụ “đáng kính” của nàng cũng mới đến tầng thứ tám, cũng chưa phá được tầng thứ chín đấy.
Mà cái hiện nay nàng tu luyện chỉ là thiên thoát thai của đạo thuật
nhập môn mà thôi, phía sau còn có thiên hoán cốt, thiên tẩy tủy, thiên
luyện tinh, thiên ngộ đạo, sau đó mới có tư cách tu luyện tầng thứ nhất
của tâm pháp Thiên Môn.
Xa vời quá đi!
Ngộ tính của
lục sư huynh cao nhất, tu mất mấy trăm năm cũng chỉ đến tầng thứ hai,
những sư huynh sư tỷ còn lại cũng đang trong giai đoạn phá tầng thứ hai, tiểu Bát càng mới đến tầng thứ nhất.
Còn nàng? Bữa đực bữa cái, không hề có chút tự giác và nhiệt tình cho việc tu đạo, tự động từ bỏ mới là sáng suốt.
Hơn nữa phái Thiên Môn còn có thi thố qua cửa gì đó nữa, hệt như thi
Anh văn cấp bốn, cấp sáu thời hiện đại, đáng thương cho nàng đã tốt
nghiệp đại học rất nhiều năm rồi, vậy mà đến thế giới khác vẫn phải thi.
Chẳng thèm đâu nhé!
Không được lãng phí cả cuộc sống tươi đẹp vào việc học tập!
Tuy kiếm tiên, cũng chính là những bán tiên họ đây, có sinh mạng rất
dài, nhưng cũng không phải là không già không chết, chẳng qua là chậm
hơn người bình thường mấy trăm lần mà thôi.
Nói chung đời người có hạn, đương nhiên phải vui chơi là bậc nhất rồi. Và tất nhiên, trong
vui chơi thì yêu đương là cao nhất, và trong yêu đương thì Hoa Tứ Hải
đứng vị trí thứ nhất.
Ôn Đạo Ất thấy Trùng Trùng không lên
tiếng, biểu cảm trên mặt biến hóa phong phú, y còn tưởng thất sư muội
vẫn còn bé, mấy ngày nay lại gấp rút lên đường nên mệt mỏi, bây giờ mới
suy nghĩ viễn vông như vậy, y không nỡ thấy nàng thất vọng, vội vàng
nói: “Nhưng huynh có nghe sư phụ nói, Ẩn Lưu có một môn pháp thuật tên
là “Lưu Tinh Thiểm Mã” (tạm dịch: ngựa chớp), tu luyện rồi tốc độ đi
đường sẽ nhanh hơn cả Yếu Ly, hơn nữa còn không cần phải bay, phương
pháp tu luyện cũng tương đối cấp tốc.”
“Ý, cái này được! Cái
này được! Đợi khi chúng ta đến đảo Thương Hải rồi, muội sẽ xin họ dạy
muội.” Trùng Trùng vô cùng phấn khích, đây là lần thứ ba nàng có ý định
chủ động tu luyện.
Lần thứ nhất là vì một hố xí, giải quyết nỗi buồn của con người; lần thứ hai là vì để gỡ bỏ Liên Liên Khán, đi gặp
Hoa Tứ Hải; lần thứ ba là vì để cho sau này thuận tiện đi lại, làm sai
cũng chạy được cho nhanh.
Nếu lại chọc giận Bạch Trầm Hương thì sao? Vèo một tiếng chạy đi tốt biết bao, đỡ cho hai sư đồ nhìn nhau rồi ghét nhau. Khoảng cách tạo ra vẻ đẹp, những ngày tháng nàng xuống núi,
thái độ của Bạch Trầm Hương dành cho nàng đã tốt lên rất nhiều, xem ra
sau này dưới tình huống thích hợp, thường xuyên rời núi bỏ đi cũng là
một cách tốt.
Nàng thì nghĩ như vậy, mà Bạch Trầm Hương đang ở
nơi cách xa nơi đây vạn dặm thì đang lỗ tai phát nhiệt, nhịp tim gia
tốc, cảm giác như bị nguyền rủa vậy. Nếu như ông ta biết được tâm tư lúc này của Trùng Trùng, e là sẽ tức tới đâm cả đầu vào núi Vân Mộng mất.
Tâm tu đạo không thành đến thế này, cả Tiên đạo chỉ có phái Thiên Môn
của ông ta là có một người như vậy!
Ôn Đạo Ất cười không nói gì mà nhủ thầm, đạo thuật bí truyền của Ẩn Lưu người ta sao có thể dễ dàng dạy cho người khác, thất sư muội nghĩ thật đơn giản, nhưng thấy nàng
vui vẻ như vậy, y cũng đành nhịn xuống không nói toẹt ra, sau này sẽ từ
từ khuyên nàng.
Trùng Trùng cứ mãi nhảy nhót, vẻ thất vọng trên mặt bị quét sạch đi, trong lòng cũng theo đó mà thoải mái. Y rất thích
tính cách của vị sư muội này, tuy rất dễ chán chường, gặp khó khăn thì
muốn từ bỏ, nhưng vẫn không chán chường được lâu, lập tức sẽ lại khỏe
như rồng như hổ cho xem.
“Muội thấy nên đi bên kia.” Trùng Trùng vươn tay chỉ.
Bên nay là hướng Đông Bắc, cũng chính là đường đến Lưu châu. Nhưng mà
―― có lẽ ―― chắc là ―― nàng cũng không quá chắc chắn, nhưng cũng đã đi
xa như vậy rồi, cũng chỉ đành gắng gượng đi tiếp vậy.
Có công mài sắt, có ngày nên kim. Chỉ cần trong tim nàng nghĩ về người đó thì chắc chắn sẽ tìm được hắn thôi.
“Hình như ―― là bên này chứ?” Ôn Đạo Ất lắc đầu, có chút ngờ vực chỉ về con đường ngược lại.
Nhưng mà, y chẳng hề có chút tự tin nào.
“Là bên này thật mà.” Trùng Trùng hơi chột dạ, chỉ đành đâm lao phải theo lao để chống đỡ cho lòng tin của mình.
“Nghe muội đi, không sai đâu mà.” Cuối cùng còn thêm vào một câu, giọng điệu nhấn mạnh, gia tăng lòng tin cho mình và lục sư huynh.
Ôn Đạo Ất chỉ đành lên ngựa, bất an đi theo nàng.
Khi màn đêm buông xuống, cuối cùng họ cũng đã ra khỏi con đèo, trông
thấy những mái nhà đen nhấp nhô ở phía xa, hình như đó là một trấn nhỏ.
Trùng Trùng hoan hô, tung tăng cho sự đoán mò đúng đắn của mình.
Tuy nàng không xác định được bên này là hướng gì, cũng không quá biết
rõ đâu là sao Bắc Cực, cả vị trí của mặt trăng cũng không rõ, nhưng nơi
có người là tốt rồi, có thể tìm người hỏi đường.
Hỏi rõ vị trí của Lưu châu, cuỗm lục sư huynh đi là được rồi.
Hai người mừng rỡ thúc ngựa về phía thôn trấn, nhưng lúc sắp vào trấn,
Ôn Đạo Ất lại bỗng ngăn Trùng Trùng lại, híp mắt nhìm chằm chằm phía
trước.
Trùng Trùng thấy y mang vẻ mặt nghiêm túc, thần sắc ôn
hòa hiền hậu của ngày thường đều bị sự cảnh giác và nghiêm túc thay thế, có chút lạ.
“Sao vậy sư huynh?”
“Có ma khí!”
“Hả? Không phải chứ?”
Ma khí, khí của Ma đạo, khí của Ma Vương, có hơi thở của hắn, chứng tỏ
ai đó đang ở gần đây. Thật ra dựa vào năng lực của hắn thì che giấu ma
khí chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng hắn ngạo mạn như vậy, sao có thể chịu yếu thế chứ?
Ngược lại nàng thật rất yêu tính cách
này của hắn, dám đối mặt với mặt chính của sự việc, ngay cả làm chuyện
xấu, làm người xấu cũng quang minh chính đại, trực tiếp sảng khoái như
vậy. Đây mới gọi là khí phách.
Ôn Đạo Ất nhắm mắt, dùng tâm lực thăm dò, sau đó gật đầu rất chắc chắn: “Đúng rồi, hơn nữa ma khí nồng
đậm, chắc hẳn là cả một đội ngũ. Sư muội, mau tránh vào trong núi đi!”
Hả? Tránh? Cái nàng muốn chính là ma khí, chính là cả một đội ngũ mà! Điều này chứng tỏ Hoa Tứ Hải đang ở trong trấn mà.
Nhưng mà, nhanh như vậy mà đã đến Lưu châu rồi? Theo lý mà nói thì vẫn
phải còn mấy ngày mới đến Lưu châu chứ. Trước đó nàng đã nghiên cứu kỹ
lưỡng rồi, ít nhất phải đi thêm bảy, tám ngày mới tới. Lẽ nào đây là
những nhân vật lớn khác trong Ma đạo đang dẫn binh hành động?
Lòng Trùng Trùng rối như tơ vò, vừa căng thẳng, vừa phấn khích, vừa có chút sợ sẽ thất vọng.
Tuy nàng đã luôn đi theo hướng Đông Bắc, hơn nữa còn bày ra vẻ đã tính
trước mọi việc trước mặt lục sư huynh, nhưng bây giờ nàng không thể
không thừa nhận, nàng lạc đường rồi, đã sớm lạc đường rồi!
Bởi thế nên nàng không dám chắc trong trấn đó có đại ma đầu hay là cái gì khác đang đợi nàng hay không.
Đại ma đầu có ở trong đó không?
_____
Lời tác giả: Lần đăng tiếp theo, tôi sẽ dâng tặng các bạn ngoại truyện
“Hôn lễ của Bạch Trầm Hương”, chúc mọi người Tết Nguyên Đán vui vẻ, đến
lúc xem xong, hy vọng mọi người cũng sẽ vui vẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT